Lâm Quán Quán hai tay dắt hai đứa trẻ ra thang máy.
*Mommy, tuyết rơi rồi!”
Lâm Quán Quán nghiêng đầu nhìn.
Quả nhiên.
Trên bầu trời nổi lên mấy tuyết trắng nhỏ vụn, dần dần, bông tuyết càng lúc càng lớn. Gió lạnh thỏi tới, bông tuyết rơi trên mặt, có chút lạnh lẽo.
Đây là trận tuyết đầu tiên từ khi bắt đầu mùa đông tới nay.
“Quào, thật là đẹp.” Tâm Can vui vẻ quơ chân múa tay.
Lâm Quán Quán cũng vui vẻ.
Cô mỉm cười nhìn hai đứa nhỏ.
Tuyết lành báo hiệu một năm bội thu.
Sang năm, nhất định là một năm bình an.
Cô quàng khăn cổ cho hai đứa nhỏ một cách cần thận, phòng ngừa hai đứa nhỏ bị cảm sau đó kéo hai đứa nhỏ chạy về phía trước.
*bi thôi! Chúng ta về nhà ăn tết nào!”
Lái xe về nhà thôi!
Nhưng hướng xe chạy không phải là Cảm Cung.
“Đường này không phải đường về nhà mà.” Tâm Can gãi gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu: “Không phải chúng ta sẽ về nhà sao?”
Trên ghế phụ, Tiêu Lăng Dạ trầm mặc.
Tiêu Diễn lái xe, vẻ mặt kinh ngạc: “Anh, anh chưa nói với Tâm Can sao?”
“Nói cho cái gì cơ?”
Tiêu Diễn nhìn mắt Tiêu Lăng Dạ, cười gượng: “Tâm Can, cháu hỏi mẹ cháu là biết ngay.”
Tâm Can lập tức nhào vào trong lòng Lâm Quán Quán.
“Mẹ.”
“Khu, là như thế này, công ty có chuẩn bị cho mẹ một chỗ ở, ở quận Hương Dật Tử. Cho nên, mẹ với anh trai định dọn qua đó ở.”
Vẻ mặt Tâm Can như trời sụp đất nứt.
Cô bé nắm chặt tay Lâm Quán Quán, hoảng sợ nhìn cô: “Mẹ, mẹ với anh trai không cần Tâm Can nữa sao?”
“Đương nhiên không phải.” Lâm Quán Quán nhanh chóng ôm cô bé, ôn nhu an ủi: “Đương nhiên không phải là không cần con. Nếu con muốn thì vẫn có thể dọn đến ở với mẹ và anh trai.”
*Vậy ba thì sao?”
Lâm Quán Quán nhìn Tiêu Lăng Dạ, không nói gì.
Tâm Can đã hiểu, cô bé xoa miệng lập tức bày ra bộ dáng muốn khóc: “Mẹ, mẹ với anh trai không cần ba sao?”
Câu hỏi này, cô không biết trả lời thế nào cả.
Trên thực tế.
Người không cần Tiêu Lăng Dạ là Duệ Duệ nha.
Nằm viện hơn ba tháng, mặc kệ Tiêu Lăng Dạ đối xử tốt với cậu bé thế nào, Duệ Duệ đều không có chút dao động.
Khi đối mặt với Tiêu Lăng Dạ, cậu hoàn toàn áp dụng thái độ không chủ động, không cự tuyệt, không phụ trách.
Lúc ở bệnh viện cô đã nói chuyện với Duệ Duệ, thái độ Duệ Duệ kiên quyết, chờ khi xuất viện tuyệt đối không trở về Cảm Cung.
Dù có phải thuê phòng trọ nhỏ ở ngoài với Lâm Quán Quán, cậu bé cũng không trỏ về chỗ đó.
Đối với thái độ của cậu bé, Lâm Quán Quán cũng vô cùng bắt đắc dĩ.
Nhưng cô lại không thể cưỡng ép đứa nhỏ.
Mặt khác, lúc trước khi Duệ Duệ nằm viện, cô với Lâm Vi xảy ra tranh chấp, có phóng viên giải trí theo dõi cô tới Cảm Cung. Cô là một phụ nữ mang một đứa con vừa mới về nước lại ở Cẩm Cung thật sự có chút không tiện.
Sau khi Tiêu Lăng Dạ biết băn khoăn của cô, anh cũng không nói gì thêm.
Sau đó.
Ngày hôm sau Hứa Dịch gọi cho cô, vừa vặn mấy ngày nay cô dựa vào “Uyển Phi Truyện” nên danh tiếng vang dội, cho nên công ty sắp xếp nhà cô ở quận Hương Dật 11) Nói là công ty bố trí nhưng Lâm Quán Quán biết, chuyện này tuyệt đối là do Tiêu Lăng Dạ chỉ đạo.
“Mẹ? Mẹ!”