Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 502: Chương 502: Chương 500




Bởi vì nhân vật của cô lúc trước và sau rất tương phản, tương đương lúc trước có bao nhiêu người người mắng cô thì hiện tại liền có bấy nhiêu người thích cô.

Trong lúc nhát thời.

Cô còn nổi bật hơn cả nữ chính Chu Tư Tư.

Càng quan trọng là Lâm Quán Quán dùng nhân vật Thần phi này thành công tẩy trắng.

Hồi trước trên mạng đồn đãi nói cô là dựa vào bán đứng thân thể mới lầy được nhân vật, còn giờ lời đồn này không cần làm gì cũng tự hóa giải.

Cùng lúc đó.

Những chuyện gút mắt giữa cô và Lâm Vĩ lúc trước bị đào ra.

Tuổi nhỏ đã phải chịu tang mẹ.

Có ba như không có, cùng chị ruột sống nương tựa lẫn nhau. Sau đó lại bị em gái cướp bạn trai, bị làm hại đến mức chưa lập gia đình đã có con, lại chạy đến nước M bốn năm rồi hoa lệ trở về.

Sau khi về nước lại bắt gặp “Uyển Phi Truyện” đang tuyển diễn viên, kế tiếp lại bị Phan Tĩnh Vân ám hại.

Chuyện xưa của Lâm Quán Quán còn muốn xuất sắc hơn cả Thân phi.

Cư dân mạng nhao nhao tỏ vẻ đau lòng.

Đồng thời.

Lượng fans Lâm Quán Quán bành trướng.

Fans Weibo của cô từ máy chục vạn tăng tới 800 vạn, hơn nữa số lượng càng ngày càng tăng không có dấu hiệu dừng lại, mới có ngắn ngủn mấy ngày liền tăng tới hơn 1500 vạn rồi!

Tốc độ tăng khủng bố này, ở trong giới giải trí từ trước đến nay cũng chưa từng có!

Mà Lâm Quán Quán là dựa vào chính kỹ thuật diễn hoa lệ mà xoay người. Độ hot của bộ phim cứ tăng mãi không ngừng từ đó giá trị của bản thân cũng tăng vọt liên tục.

Nói một cách đơn giản.

Lâm Quán Quán bùng nỏ!

Bùng nổ mãnh liệt!

Cùng lúc đó.

Có một chuyện càng làm cho Lâm Quán Quán phần chấn hơn.

Duệ Duệ có thể xuất viện rồi.

Thời điểm Tống Liên Thành tới báo cho cô, cô thực sự: sửng sốt một hồi. Đã ở bệnh viện hơn ba tháng liền rồi, rốt cuộc cũng có thẻ…… Xuất viện!

Lâm Quán Quán thiếu chút nữa vì quá vui mừng mà bật khóc.

Có thể xuất viện liền chứng tỏ Duệ Duệ sắp khôi phục việc hoạt giống người bình thường rồi.

Giai đoạn nguy hiểm đã qua.

Thời gian sau này chỉ cần không có tình huống ngoài ý muốn, cậu bé sẽ luôn khỏe mạnh.

*Cảm ơn, cảm ơn anh, bác sĩ Tống.”

Tống Liên Thành nhìn mắt Tiêu Lăng Dạ phía sau cô, cười nói: “Nếu cảm ơn thì cô nên cảm ơn lão đại mới đúng, tất cả chuyên gia đều là do anh ấy tìm tới.”

Mắt Lâm Quán Quán rưng rưng nhìn anh.

Tiêu Lăng Dạ duỗi tay đè bả vai cô, động tác vụng về dỗ dỗ, anh trầm giọng nói: “Chuyện tốt, đừng khóc!”

“Ừm!” Lâm Quán Quán hít mũi, ngửa đầu nhìn anh: “Tiêu Lăng Dạ.”

“Đừng nói cảm ơn!” Anh cắt ngang lời cô, vẻ mặt không VuÏ.

“Được rồi, không nói nữa.”

Lâm Quán Quán để anh đi xử lý thủ tục xuất viện, còn mình thì trở về phòng bệnh nói tin tức tốt này cho Duệ Duệ và Tâm Can.

Hai đứa nhỏ đều rất vui.

Tính cách Duệ Duệ có hơi hướng nội, tuy rằng vui vẻ nhưng cũng chỉ cười một cái.

Tâm Can thì lại hoàn toàn khống chế không được, vui mừng quơ chân múa tay: “Yeah yeah yeah! Thật tốt quá thật tốt quá, anh cuối cùng cũng có thể xuất viện, chúng ta có thể về nhà rồi, không cần chạy đến bệnh viện nữa!”

Lâm Quán Quán tâm tình cũng đã chịu cảm nhiễm, nở nụ cười.

Ngày xuất viện này là 28tháng chạp.

Đã vào mùa đông, gió trời rât lạnh.

Làm xong thủ tục xuất viện, mọi người bọc kín mít đi xuống lầu, Tiêu Lăng Dạ và Tiêu Diễn phụ trách cầm đồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.