Lâm Quán Quán xoa xoa mắt, ngồi dậy từ trên giường, tinh thần thoải mái dễ chịu.
Cô nhìn vách tường dưới chân giường, hiểu ý cười một tiếng.
Cô rời giường đi rửa mặt.
Sau khi thay đồ xong xuôi, Lâm Quán Quán ra khỏi phòng.
Ngoài phòng.
Duệ Duệ và Tâm Can đều đã mặc chỉnh tè, ghé sát mặt vào cửa sổ ngoài phòng khách hưng phấn nhìn xuống phía dưới xem.
“Aaaaaa! Anh trail Anh trai! Bên ngoài đã biến thành thế giới băng tuyết rồi, thật xinh đẹp.”
“ỪP”
“Trận tuyết này thật lớn nha, xuống dưới đó thì có thể làm một cặp người tuyết rồi!”
“Anh trai, anh trai, hôm nay là giao thừa, đến 12 giờ tối, trên trời sẽ có thật nhiều thật nhiều pháo hoa nở rộ, đến lúc đó chúng ta từ đây ngắm nhìn chắn chắn sẽ rất đẹp!”
sÙP Dù cho Tâm Can có vô tư đến đâu, lúc này cũng phát hiện Duệ Duệ có chỗ không đúng lắm, cô quay đầu nhìn Duệ Duệ, nghiêng đầu làm vẻ mặt khó hiểu: “Anh trai, có phải tâm tình anh đang không được tốt không ạ? Ban ngày ban mặt, chúng ta đang ở trong phòng, sao anh lại mang kính râm?”
Kính râm Duệ Duệ đang mang chính là của Lâm Quán Quán.
Kính râm có chút lớn, che mắt đi cái mũi của cậu Một bàn tay cậu vẫn luôn đỡ kính râm vì sợ kính râm sẽ rơi xuống, nghe được Tâm Can hỏi thăm, cả người cậu chấn động, ho nhẹ một tiếng, ra vẻ như không có chuyện gì, xua xua tay: “Không có chuyện gì đâu… Tuyết quá lớn, chói mắt.”
Tâm Can vò đầu.
Tuyết đúng là rất lớn.
Nhưng không đến nỗi gây chói mắt như vậy.
“Anh trai.”
“Ai ya, em ôn quá.”
Tâm Can im miệng chịu ủy khuắt.
Thấy thế, Duệ Duệ lại có chút tự trách, cậu duỗi tay sờ sờ đầu Tâm Can: “Ngoan, anh trai không có ghét bỏ em.”
Đột nhiên.
Tâm Can nở nụ cười một cách quỷ quyệt, đột nhiên cô dò xét khắp cơ thể, bắt lấy kính râm trên mặt Duệ Duệ, giật kéo xuống.
Động tác nước chảy mây trôi, vô cùng thuận lợi.
Vì thế…
Đôi mắt Duệ Duệ sưng thành hạch đào liền bị phát hiện mắt rồi.
Tiêu Lăng Dạ mở cửa phòng ra, nhìn thấy đôi mắt hạch đào của cậu.
Nghe được động tĩnh.
Duệ Duệ nhìn Tiêu Lăng Dạ đứng ở cổng lớn, cậu tức giận, giật lại kính râm trong tay Tâm Can, nhanh chóng đeo lên trên mặt mình.
Cậu giận dữ: “Tiêu Tâm Can!”
*A… Em xin lỗi anh nhưng đôi mắt anh bị làm sao vậy?”
“Không được hỏi!”
“AI” Tâm Can ủy khuất im miệng lại.
Từ trên thảm Duệ Duệ bò dậy, nhìn thấy Tiêu Lăng Dạ mang theo bữa sáng đi vào phòng, cậu tức giận: “Sao chú lại tới nữa!”
Cậu nói một tràng, điệu bộ vô cùng không chào đón.
Thần sắc Tiêu Lăng Dạ nhàn nhạt ngồi xuống.
Sau lưng anh, Tiêu Diễn cũng xuất hiện, anh tươi cười xán lạn chào hỏi Duệ Duệ: “Hello, cháu yêu!”
Con ngươi Duệ Duệ chợt sáng lên, đột nhiên chào Tiêu Diễn với gương mặt tươi cười: “Chào chú hai!”
Hai, chú hai?
Tiêu Diễn vấp một cái, thiếu chút nữa là ngã lộn nhào rồi.
Anh khiếp sợ nhìn Duệ Duệ: “Cháu, cháu, cháu, vừa rồi cháu gọi chú là cái gì?”
Duệ Duệ ngẳng khuôn mặt nhỏ lên: “Chú hai đó nha!”
“Ha ha hai”
Nếu ngày hôm qua Duệ Duệ gọi anh là tình thế cấp bách, mà hôm nay đã gọi anh là chú hai, vậy thì có nghĩa là hoàn toàn tiếp nhận anh ấy rồi.
Tiêu Diễn bước đến bên cạnh Duệ Duệ, bề cậu lên rồi hôn nhiệt tình lên mặt cậu hai cái: “Cháu ngoan quá cháu yêu à, ha ha! Nào nào nào, kêu thêm một tiêng chú nghe lại nào.”