“Chú hai!”
“Ait Thêm lần nữa.”
“Chú hai, chú hai!”
“Ha ha hai”
Toàn bộ trong phòng khách đều là tiếng cười hưng phấn pha một chút phách lối của Tiêu Diễn.
Đối lập với anh.
Sắc mặt Tiêu Lăng Dạ dần dần đen xì.
Anh ngắẳng đầu, nhìn về phía Tiêu Diễn ôm Duệ Duệ, tuy răng cậu nhóc đang mang kính râm, nhưng anh dám khẳng định là cậu bé đang nhìn mình.
Hon nữa sau kính râm, tuyệt đối là tươi cười khiêu khích.
Tốt!
Rất tốt!
Không hỗ là con của anh!
Rất biết cách làm anh đau khổ!
Nhưng vào lúc này.
Lâm Quán Quán từ trong phòng đi ra, nhìn thây trong phòng khách vô cùng náo nhiệt, cô sửng sốt một chút: “A, mọi người đều tới rồi à.”
Con ngươi Tiêu Lăng Dạ cũng chọt lóe.
Anh vẫy tay với Lâm Quán Quán: “Quán Quán, lại đây!”
“Hả?”
“Anh có mang theo bữa sáng cho em nè.”
“AP”
Lâm Quán Quán đi qua nhưng không được tự nhiên lắm, nhận bữa sáng từ trong tay anh, bỗng Tiêu Lăng Dạ lại không chịu buông tay.
Lâm Quán Quán kinh ngạc nhìn anh.
Đột nhiên — Tiêu Lăng Dạ ôm lấy vòng eo cô, còn nhẹ nhàng hôn một cái ở trên mặt cô, không quan tâm biểu cảm của những người khác, anh mỉm cười nói: “Có chút nguội rồi, để anh thả vào lò vi sóng hâm lại một chút.”
Lâm Quán Quán cứng đờ.
Cô quay đầu một cách cứng ngắc, nhìn thấy Tiêu Diễn Duệ Duệ với cả Tâm Can, tất cả đều đang trợn mắt há hốc mồm nhìn bọn họ.
Da đầu tê dại một hồi: “Cái đó…”
*A… Xin lỗi!” Tiêu Lăng Dạ ôm lấy vòng eo cô, mỉm cười nhìn về phía Duệ Duệ, “Quên nói cho cháu mật, mẹ con đã đồng ý làm bạn gái của chú rồi!”
Mọi người lại trợn mắt há hốc mồm.
Ván này, Tiêu Lăng Dạ Toàn thắng.
Sau một lúc lâu.
Duệ Duệ đau khổ quay đầu, nhìn về phía Lâm Quán Quán, cậu quệt miệng, làm biểu cảm sắp khóc: “Mẹ…”
Lâm Quán Quán có chút mềm lòng.
Nhưng phía sau, Tiêu Lăng Dạ ôm chặt lấy cô, cô hoàn toàn không có cách nào nhúc nhích.
“Mẹ, lời chú ấy nói có thật không ạ?” Duệ Duệ chưa từ bỏ ý định, cậu giãy giụa từ trong lòng ngực Tiêu Diễn bò ra, chạy chậm đến bên người Lâm Quán Quán, nắm chặt tay cô, cậu giống như là một chú sư tử con đang nỗi giận: “Mẹ, mẹ nói Duệ Duệ đi, có phải mẹ bị chú ấy hiếp bức?”
“Mẹ…”
“Mẹ mẹ đừng sợ, Duệ Duệ sẽ bảo vệ mẹ, mẹ cứ nói thật đi.”
Khóe miệng Lâm Quán Quán giật một cái: “Mẹ tự nguyện.”
Trong lòng Duệ Duệ như trời sập đất lở.
Cậu ngắng đầu, kính râm trên mặt rơi xuống, cậu dùng đôi mắt sưng hạch liệc mắt nhìn Tiêu Lăng Dạ một cái thật hung hăng, đột nhiên xoay người chạy về phòng.
“Duệ Duệt!”
Lâm Quán Quán nhanh chóng đuổi theo.
Trong phòng.
Duệ Duệ nằm lỳ ở trên giường rầu rĩ không vui.
Lâm Quán Quán thở dài.