“Được!”
Anh đặt điện thoại của mình trong túi, tiếp tục đặt bàn tay của mình trên nó.
Cùng lúc đó.
Điện thoại của Tiêu Diễn vang lên.
Nhìn thấy ID người gọi, da đầu Tiêu Diễn tê dại.
“Ông nội gọi tới sao?” Cơ Dã Hỏa hỏi.
Khuôn mặt Tiêu Diễn vặn vẹo, “Nếu như là ba thì tốt rồi, là mẹ tôi!”
Ánh mắt Cơ Dã Hỏa cũng đồng tình.
Tiêu Diễn không có dũng khí như Tiêu Lăng Dạ, anh ấy không dám tắt điện thoại, chứ đừng nói là tắt máy.
Anh ấy chỉnh tư thế ngồi, cẩn thận nhắn nút nghe.
Điện thoại vừa được kết nối, thì truyền đến tiếng gầm gừ phẫn nộ của Khương Ninh.
“Tiêu Diễn, anh trai con đâu?”
Tiêu Diễn nhìn bóng dáng bận rộn trong phòng bếp, ho nhẹ một tiêng, “Khụ… mẹ, mẹ tìm anh trai có chuyện sao?”
“Hôm nay là đêm giao thừa, anh trai con thật sự không có ý định trở về đón năm mới sao?”
Tiêu Diễn tràm mặc.
Anh trai anh ấy đúng là không có ý định trỏ về.
“Mẹ…”
“Con dẫn Tâm Can về đón năm mới đi!”
Da đầu Tiêu Diễn lại tê dại, anh ấy nhìn về phía Tâm Can, Tâm Can liều mạng lắc đầu, “Đừng đừng! Tâm Can không dễ gì mà có mẹ, năm nay Tâm Can muốn đón năm mới với ba mẹ và anh trai.”
Tâm Can vội vàng trốn đến bên cạnh Duệ Duệ, giống như: sợ Khương Ninh sẽ xuất hiện đem cô bé mang đi.
Duệ Duệ nắm lấy tay cô bé, “Đừng sợ, có anh trai ở đây.”
“Ừm!”
Tiêu Diễn, “…”
“Tiêu Diễn, con nghe chưal!”
“Mẹ…” Tiêu Diễn bát đắc dĩ, “Tâm Can muốn đón năm mới với Duệ Duệ.”
“Vậy con dẫn thêm Duệ Duệ về nữa.”
.” Tiêu Diễn, “Mẹ yêu dấu à, lời của mẹ cũng có tính thao tác đó. Năm mới, mẹ bảo Duệ Duệ bỏ lại mẹ ruột của mình, chạy đến đón năm mới với mẹ… mẹ thấy ổn không?”
Phía bên kia điện thoại, Khương Ninh trầm mặc.
Một lát sau, Khương Ninh cắn răng, “Bây giờ con đang ở đâu?”
“Khu, con ở nhà.”
“Láo! Bà đây đang ở Cẩm Cung!”
Đây là có bao nhiêu tức giận, mà có thể nói lời thô tục vậy.
Tiêu Diễn không hoảng hốt, ho nhẹ một tiếng, “Mẹ, quên nói cho mẹ biết, con đã chuyển nhà, bây giờ đang ở nhà mới.”
“Nhà mới của con ở đâu?”
Tiêu Diễn cũng không dám nói.
Nếu mẹ giết tới trong cơn giận, vậy năm nay bọn họ đừng nghĩ tới đón năm mới nữa.
“Alo? Alo alo? Mẹ… Bên con đột nhiên tín hiệu có chút không tốt lắm, không nghe được giọng nói của mẹ… Alo?
Mẹ có đang nghe không, tín hiệu quá tệ, tắt đây tắt đây!”
Nói xong.
Không đợi Khương Ninh phản ứng, Tiêu Diễn vội vàng tắt điện thoại.
Là lúc ra tay rồi Cảm Cung.
Cổng lớn biệt thự số một.
Cả người Khương Ninh mặc áo lông vũ màu đỏ thẫm, không biết đã đứng trong tuyết bao lâu, trên người trên đầu tóc của bà ấy đều là một mảng tuyết trắng, nhìn điện thoại di động bị tắt, cả người bà ấy tức giận đến run rầy.
“Nghịch tử! Hai đứa này, sao mình lại nuôi ra hai con sói mắt trắng” chứ!”
(Œ) ăn cháo đá bát “Đi thôi!”
Ở một bên, ông cụ đứng cùng bà ấy, nhìn tuyết đọng trên người bà, ông ấy thở dài, phất đi bông tuyết, “Về nhà.”
Nước mắt Khương Ninh xoay quanh hốc mắt, “Chồng…”