Ông cụ nắm chặt tay bà ấy, tay bà ấy lạnh lẽo, ông ấy nắm tay bà ấy, cọ xát sưởi ấm cho bà ấy, an ủi nói, “Không phải còn có tôi sao, hai chúng ta về nhà đón năm mới đi.”
“Sao giống nhau được…”
“Sao không giống nhau?” Ông cụ ôm eo bà ấy, trêu ghẹo nói, “Trước kia là ai nói với tôi, chúng ta là yêu nhau chân thành, con cái là ngoài ý muốn?”
Khương Ninh đỏ mặt, “Đó chẳng phải là lúc còn trẻ sao, nên chỉ nghĩ tới thế giới của hai người…”
“Bây giờ không muốn nữa sao? Chê tôi lớn tuổi rồi à?”
“Không có…”
Ông cụ cười ha ha, “Mấy năm nay đón năm mới với hai thằng nhóc đó, thằng nhóc thối Lăng Dạ mỗi ngày đều bày ra vẻ mặt khó coi, giống như chúng ta nợ nó vậy, đứa nhỏ A Diễn càng không đáng tin cậy, miệng ngược lại ngọt ngào, không làm chuyện thực tế, mỗi ngày đều có tin đồn với những ngôi sao người mẫu, ngay cả bạn gái đàng hoàng cũng chẳng có lấy một người để dẫn về, tôi thấy hai đứa nó thì đều phiền lòng!”
Ông ấy mở cửa xe, kéo Khương Ninh ngồi xuống ghế sau xe, ánh mắt dịu dàng nhìn bà ấy, “Không về đón năm mới vừa hay, đỡ cho tôi nhìn thấy thì đau mắt. Bọn nó không trở về, hôm nay hai chúng ta sẽ trải qua thế giới của hai người, lãng mạn một chút đi.”
Hai má Khương Ninh lại đỏ lên, che mặt có chút ngượng ngùng, “Đã lớn tuổi như vậy rồi, là ông bà già rồi…”
“Vậy thì sao, ai quy định ông bà già rồi thì không thể lãng mạn chứ!”
Khương Ninh cười.
Trong lòng ông cụ buông lỏng, lập tức dặn dò tài xế, “Bật hệ thống sưởi, lái xe về nhà.”
Tài xế vâng một tiếng, khởi động động cơ và lái xe.
Dưới bóng tối.
Cẩm Cung tối đen như mực.
Khương Ninh nằm sắp bên cửa sổ xe, không chết tâm nhìn vào bên trong một lần nữa.
Bàn tay ấm áp.
Khương Ninh quay đầu, thấy ông cụ nắm lấy tay bà ấy.
Ông cụ năm nay đã bảy mươi tuổi, tuy rằng trạng thái tinh thần tốt, nhưng dù sao tuổi tác như vậy, các phương diện thân thể đều đã già đi.
Hai bàn tay nắm lấy nhau.
Làn da sau lưng ông ấy đều buông lỏng, mà làn da tay Khương Ninh tinh tế, ngón tay trắng nõn thon dài, hai tay đặt cùng với nhau, rõ ràng rất khác nhau, nhưng lại có một loại mỹ cảm khác.
Ông cụ xoa xoa tay bà ấy, “Nhất định là do ở bên ngoài, nên bàn tay này lạnh như vậy. Bà đấy, còn nghĩ mình là cô gái nhỏ sao, lớn tuổi rồi nên phục lão, đừng để bị lạnh! Bị lạnh sẽ gây ra bệnh đó, không phải là chỉ có tôi đau lòng đâu.”
Tài xế ở phía trước, Khương Ninh có chút ngượng ngủng, hờn dỗi ông ấy một cái, nhỏ giọng nói, “Có người ở đây.”
“Có người thì làm sao, tôi ân ái với vợ của tôi, ai quản được!”
Khương Ninh rốt cục cũng cười.
Ông cụ như trút được gánh nặng, cũng cười theo, “Vẫn là lúc cười là đẹp nhất.”
Khương Ninh hít mũi, tựa vào vai ông cụ.
Trong lòng bà ấy cảm động, biết ông cụ là cố ý trêu chọc để bà ấy vui vẻ.
Trên đường toàn là tuyết.
Chiếc xe chạy rất chậm, đợi hai người họ về nhà, đã là bảy giờ tối.
Ngôi nhà cũ được thắp sáng.
Khi bọn họ trở về, bữa ăn tối đêm giao thừa đã được chuẩn bị xong và được lấp đầy với một bàn.
Ngôi nhà cũ rất lớn.
Bởi vì đón năm mới, nên một số người giúp việc đều nghỉ phép về quê ăn đón năm mới, cho nên, nhà cửa càng ngày càng trồng rỗng.
Thấy vậy.
Tâm tình Khương Ninh lại có chút lạc lõng.
Những năm trước.
Lúc này, trong nhà đã rất náo nhiệt.
Lăng Dạ sẽ cùng ông cụ trò chuyện về công ty, tán gẫu công việc, nói chuyện kinh tế, hai người họ thỉnh thoảng cũng sẽ ngồi chơi cờ.
A Diễn và Tâm Can chính là quả vui vẻ, trêu chọc mọi người cười to.
Mấy năm nay, A Dận cơ bản cũng đều ở trong nhà cũ đón năm mới, miệng anh ngọt ngào, không bao giờ kể xong chuyện cười với A Diễn.