Chỉ là anh nhuộm tóc màu xanh lục, kiểu nào nhìn cũng hơi kì kì.
Nhìn thấy Tiêu Lăng Dạ đến, Duệ Duệ hiển nhiên không quá hoan nghênh, ngữ khí lạnh nhạt: “Sao chú lại tới nữa vậy!”
Sắc mặt Tiêu Lăng Dạ vẫn như thường: “Tới đón Tâm Can đi chúc tết.”
Duệ Duệ bĩu môi, không nói gì.
Thấy thế, Lâm Quán Quán nhanh chóng đem nước đường đỏ tới, đặt trước mặt hai đứa nhỏ, sau đó nhìn về phía Tiêu Lăng Dạ: “Em nấu cũng khá nhiều, mọi người cũng tới lấy uống một chén đi.”
“Ừm”
Mọi người uống nước đường xong, Lâm Quán Quán lại đem sủi cảo tới. Sau khi ăn sáng xong, mọi người liền phân công nhau làm việc.
Tiêu Lăng Dạ, Tiêu Diễn cùng Cơ Dã Hỏa với Tâm Can muốn đi nhà chính chúc tết.
Mà Lâm Quán Quán cùng Duệ Duệ cũng phải ra ngoài.
Lâm Quán Quán thay cho Tâm Can một chiếc màu áo lông vũ dài đỏ rực, leggings màu đen và đôi bốt mày trắng, nhìn rất xinh xắn hoạt bát.
Duệ Duệ cũng mặc chiếc màu áo lông vũ dài đỏ rực, quần jean cùng một đôi giày đế cao. Lâm Quán Quán cũng mặc tương tự vậy, áo lông vũ dài đỏ rực, mũ nhung, bên trong là áo len trắng phối hợp với váy đen, thêm một đôi màu giày đen, tóc cột thành đuôi ngựa, toát lên vẻ thanh xuân dào dạt, có chỗ nào giống với người đã làm mẹ của hai đứa nhỏ đâu.
Tiêu Lăng Dạ nhìn cô, nửa ngày cũng không có dời mắt.
Mặt Lâm Quán Quán nóng lên.
Ánh mắt anh nhìn cũng không có chút e dè nào, không thấy được khuôn mặt nhỏ của Duệ Duệ đã đen thui rồi Sao.
“Mommy!” Duệ Duệ đi tới, giữ chặt tay Lâm Quán Quán, hấp dẫn lực chú ý của cô: “Chúng ta cũng phải ra ngoài sao?”
“Ừm, chúng ta đi chúc tết dì.”
“Được!”
“Hai người đi bằng gì vậy?” Tiêu Lăng Dạ nhíu mày.
“Em bắt xe đi.”
“Không được” Tiêu Lăng Dạ quả quyết phủ quyết.
“Tại sao?”
Tiêu Diễn trợn trắng mắt: “Cái này không rõ ràng sao, đương nhiên là lo lắng chị bị người khác bắt mát rồi.”
Cô giống loại người đứng núi này trông núi nọ lắm sao!
Cuối cùng.
Lâm Quán Quán vẫn phải đi xe Tiêu Lăng Dạ.
Bởi vì Cơ Dã Hỏa nhắc nhở cô, hiện tại cô đã là tiểu hoa hạng nhát rồi, ra cửa bị người khác nhận ra sẽ rất phiền toái. Vì thế, để tránh phiền toái không cần thiết, cô vẫn quyết định lái xe đi.
Nhà chính.
Ăn sáng xong, sáng sớm Khương Ninh đã đứng canh ở cửa, duỗi cổ nhìn ra bên ngoài.
Tuyết ngừng rơi.
Nhưng thời tiết lạnh hơn.
Mặt đất đóng băng, gió lạnh đến tận xương tủy.
Thở một cái cũng thấy khói trắng bay ra, Khương Ninh đứng ở cửa, lạnh đến run cả người.
Lão gia tử mặc một bộ quần áo kiểu cách thời Đường, ông khoác áo khoác cho Khương Ninh: “Bà nhìn bà xem rõ ràng đã lạnh như vậy rồi, trong nhà có máy sưởi em không đợi, một hai phải ở chỗ này chờ, đây không phải là tự làm khó mình sao?”
“Em làm vậy không phải là do muốn nhìn thấy đám người Tâm Can sớm một chút à.”
Lão gia tử lắc đầu thở dài.
Đợi nửa ngày.
Trên đường dòng xe cộ không ngừng, cơ bản đều là người tới chúc tết nhưng lại không có chiếc xe Khương Ninh đang mong ngóng.
Khương Ninh càng chờ càng bực bội: “Chồng, có khi nào bọn không tới không?”
“Sẽ không đâu.” Lão gia tử an ủi bà: “Trời đang rất lạnh, Tâm Can canh chắc sẽ dậy không sớm nồi, hơn nữa trên đường đóng băng quá dày, xe chạy chậm một chút cũng là bình thường.”
Vừa dứt lời, lão gia tử liền nhìn thấy một chiếc quen thuộc xe: “Bà xem, đó không phải là xe A Diễn sao!” Khương Ninh nhìn theo phương hướng lão gia tử chỉ mặt vốn đang căng chặt tức khắc đã tươi cười.
“Là bọn họ! Là bọn họi”