Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 548: Chương 548: Chương 546




Khương Ninh bước nhanh tới đón.

Xe ngừng ở cửa, cửa xe mở ra, Tiêu Lăng Dạ ôm Tâm Can từ ghế sau đi ra, Khương Ninh lập tức vươn tay muốn ôm Tâm Can: “Ai u, Tâm Can bảo bối của bà!”

“Bà nội, năm mới vui vẻ!”

“Vui vẻ vui vẻ, bà nhìn thấy cháu là vui rồi!”

Vài người sôi nỗi xuống xe, cấp hai người chúc tết.

Khương Ninh nhìn nửa ngày cũng không có nhìn thấy Duệ Duệ, bà tức khắc có chút thất vọng, ôm Tâm Can nói: “Duệ Duệ không có tới sao?”

“Bà nội, anh trai với mẹ đi chúc tết dì rồi.”

Khương Ninh lập tức không cao hứng.

Cô biết Lâm Quán Quán có một người chị gái tên là Lâm Duyệt.

Chính là.

Chỉ là dì mà thôi.

Có thể có thân bằng bà nội sao.

Thế nhưng để Duệ Duệ đi chúc tết dì chứ cũng không thèm tới chúc tết bà. Nhớ tới đêm giao thừa lạnh lẽo hôm qua, trong lòng Khương Ninh càng không thoải mái.

Lâm Quán Quán này.

Cô ta chắc canh là cố ý!

“Được rồi được rồi, hôm nay là mùng một, bọn nhỏ đều đã trở lại, chúng ta phải vui vẻ.” Lão gia tử vỗ vỗ tay Khương Ninh: “Hiện tại bọn nhỏ đều đã tới chúng ta vào nhà đi.”

“Đi đi đi, bà đã bảo người chuẩn bị nước chanh Tâm Can thích nhất rồi đáy. A Dận cũng mau vào nhà, bà nghĩ hôm nay cháu sẽ đến nên cũng bảo người chuẩn bị đồ ăn ngon cho cháu rôi.”

“Cảm ơn bà nội.”

Cơ Dã Hỏa có chút chua xót.

Bà nội không có chung huyệt thông mà còn suy nghĩ cho anh mà ba mẹ ăn tết thế nhưng cũng không thèm gọi cho.

anh một cuộc bảo về nhà ăn tết.

Ngay cả một tin nanh cũng không có.

Đây chính xác là đã ghi hận anh rồi!

Nghĩ như vậy, Cơ Dã Hỏa không nhịn được cười khổ.

Trên vai trầm xuống, lão gia tử đè bờ vai của anh: “Ông nội!”

*Ông có nghe nói chuyện của cháu và nhà cháu rồi.” Lão gia tử vỗ vỗ bờ vai của anh: “Cháu làm vậy là đúng.”

Hóc mắt Cơ Dã Hỏa có chút đỏ lên: “Ông nội.”

“Bây giờ ba mẹ cháu với Tiêu Dục đã điên cuồng rồi, cháu có thể bảo trì lý trí, ông nội cảm thấy rất vui mừng!”

Hiện tại Cơ Dã Hỏa thiếu nhất chính là loại tán thành khích lệ này, anh cảm động nói: “Cảm ơn ông nội!”

“Đừng lo lắng, ông nội sẽ không để cho bọn họ chôn vùi hạnh phúc của cháy, bắt cháu lấy hôn nhân làm giao dịch đâu.” Lão gia tử túm chặt cánh tay anh: “Đi, về nhà với ông.”

“Được! Chúng ta về nhà!”

Vào phòng khách, không khí lập tức ấm áp lên.

Mọi người cởi áo khoác ra.

Khương Ninh đã sớm chuẩn bị tốt trái cây, điểm tâm, chờ mọi người ngồi xuống, bà lập tức bảo người giúp việc đem đồ ăn ngon lên.

“Tâm Can, cháu ăn nhiều một chút.”

“Bà nội, bụng Tâm Can rất no rồi, giờ không ăn nỗi cái gì nữa.”

Khương Ninh ngồi xuống bên cạnh cô bé, xoa xoa đầu cô, mỉm cười hỏi: “Buổi sáng này Tâm Can ăn gì rồi?”

“Mẹ làm sủi cảo, sủi cảo mẹ làm quá ngon cho nên Tâm Can không để ý ăn no căng cả bụng luôn.”

Mẹ.

Khương Ninh nghe xưng hô như vậy, cả người đều thấy không ổn.

Nhưng hôm nay là mùng một, nếu mạnh mẽ sửa xưng hô của Tâm Can cho đúng, chỉ sợ sẽ lại gây chuyện không vui. Khương Ninh tự động xem nhẹ vấn đề xưng hô, con ngươi chọt lóe, ôn nhu dò hỏi: “Tâm Can ở chung chỗ với anh trai sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.