Chu Tư Tư nắm chặt tay nhưng vẻ mặt cô ta như đang suy nghĩ cho Lâm Song Song: “Phu nhân, vì cô đã nhìn ra rồi vậy tôi cũng không dấu giếm gì cô nữa. Tôi đã vào công ty nhiều năm như vậy, đã đi theo Tổng giám đốc Lãnh suốt một chặng đường, tôi có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ về anh ấy, anh ấy tuy lạnh lùng nhưng lại giữ mình trong sạch, không bao giờ trăng hoa, thậm chí còn ít nói chuyện với nhân viên nữ trong công ty. “
Nghe đến đó, sắc mặt Lâm Song Song hơi cải thiện.
Vậy nên.
Lãnh Quân Lâm đối với cô thờ œ nhưng không phải hoàn toàn nhằm vào cô.
Đó có phải là nét riêng của anh ấy không nhỉ?
“Không có gì để nói về tính cách Tổng giám đốc Lãnh nhưng chỉ cần Tổng giám đốc Lãnh đi đến đâu, cho dù anh ấy không nói gì, vẫn luôn có vài đóa hoa muốn tiếp cận anh ấy…”
Sắc mặt Lâm Song Song bỗng nhiên thay đồi.
Ánh mắt cô lạnh lùng, siết chặt nắm tay: “Là ai?”
Chu Tư Tư nhìn chằm chằm Lâm Song Song thật kỹ, không lên tiếng.
Lâm Song Song cũng đã hiểu rõ: “Ý cô là…Lâm Quán Quán?”
Chu Tư Tư ngầm thừa nhận.
“Không có khả năng!”
Chu Tư Tư thở dài nói: “Vốn dĩ, tôi không nên nói những lời này với phu nhân. Tôi thừa nhận, tôi và Lâm Quán Quán hoàn toàn không hợp nhau lắm nhưng tuyệt đối tôi không có suy nghĩ mượn tay phu nhân, chỉ là tôi nhìn không quen! Tôi ghét phụ nữ xen vào tình cảm của người khác, đặc biệt là khi nhìn thấy phu nhân cô còn chẳng hay biết gì, lòng tôi càng khó chịu hơn.”
*Vô lý!”
“Ai Tôi biết cô sẽ không tin điều đó, dù sao thì… Một người là chồng thân yêu và người kia là em họ của cô, loại chuyện như vậy nếu là người khác cũng sẽ không tin được, nhưng… Sự thật đã bày ở trước mắt.”
“Sự thật gì?”
Chu Tư Tư do dự muốn nói lại thôi.
Lâm Song Song tức giận: “Cô nói rõ ràng cho tôi biết!”
Chu Tư Tư nghiền răng giống như lấy hết can đảm: “Được rồi! Vậy tôi sẽ nói cho phu nhân biết mọi chuyện.”
*Nói!”
“Từ khi Lâm Quán Quán vào công ty, cô áy đã nhiều lần mượn thân phận em họ của cô để tiếp cận Tổng giám đốc.
Tổng giám đốc thờ ơ với ai, nhưng tôi đoán … có lẽ bởi vì Lâm Quán Quán là em họ của cô, cho nên dù anh ấy lạnh lùng đi chăng nữa nhưng lại thân với Lâm Quán Quán nhiều hơn so với người khác.”
Lâm Song Song nắm chặt bọc sofa: “Còn gì nữa?”
“Thái độ Tổng giám đốc có lẽ đã làm Lâm Quán Quán nảy sinh ra chút suy nghĩ, cho nên, cô ấy càng tiếp cận Tổng giám đốc không kiêng nẻ gì.”
“Nói ý chính!”
Chu Tư Tư liếm môi: “Khoảng thời gian trước, đã xảy ra một chuyện… Phó giám đốc bộ phận PR bị sa thải, cô có biết không?”
“Việc sa thải của anh ta có liên quan gì đến Lâm Quán Quán!”
“Đương nhiên là có liên quan.” Chu Tư Tư hít sâu nhìn xung quanh, lúc này trong đại sảnh ngoại trừ lễ tân không có ai. Thấy thế, cô mới xích gần vào Lâm Song Song, hạ giọng nói: “Lúc còn là mùa hè, Lâm Quán Quán nhân cơ hội mua chuộc phó giám đốc, lúc Tổng giám đốc đi họp ở phòng họp, anh ta lén nhét thẻ phòng … Nhét vào túi Tổng giám đốc.”
Mặt Lâm Song Song thay đổi.
Cô khẽ nhíu nhăn vỏ sofa, giọng đanh lại: “Những gì cô nói … là sự thật?”
Chu Tư Tư cười khổ: “Bởi vì chuyện này mà phó giám đốc còn bị Tổng giám đốc sa thải rồi, cô chỉ cần tùy tiện tìm đại một người nào đó trong công ty hỏi chuyện này sẽ rõ thôi, sao tôi phải dùng lời nói dối vụng về này lừa cô làm gì.”
Chu Tư Tư lại nói: “Nhưng Tổng giám đốc giữ chuyện này rất kín, chỉ nói là phó giám đốc làm ăn bắt trắc nên đã bị đuổi việc. Chuyện nội tình này trong công ty người biết đến không nhiều lắm, tôi cũng là ở công ty nhiều năm như vậy, cũng có chút quen biết với thư ký bên cạnh Tổng giám đốc, lúc này mới nghe được một ít tin đồn. Nếu không tin…Cô có thể đi hỏi vài thư ký của Tổng giám đóc.”
*Tôi nghe nói ngày hôm đó Tổng giám đốc đi họp, một số thư ký của anh ấy đang làm việc ở bên ngoài, hôm đó cũng chỉ có duy nhất phó giám đốc đi vào văn phòng Tổng giám đốc, cô tùy tiện hỏi thăm các thư ký một chút, hẳn là sẽ biết được chân tướng.”
Lúc này sắc mặt Lâm Song Song thật sự thay đổi.
Cô kìm lại cơn tức giận: “Cô nói… Tổng giám đốc sa thải phó giám đốc kia rồi?”
“Chính xác!”
Điều này có nghĩa là …
Lãnh Quân Lâm đối hành vi này vô cùng bất mãn, căn bản là anh không chạm vào Lâm Quán Quán?
Nhìn vẻ mặt của cô, Chu Tư Tư biết cô đang nghĩ cái gì.