Mọi nhiệt tình của cô đều bị dập tắt ngay lập tức.
Lâm Song Song hận muốn chết.
Mẹ nó!
Cô không mặc gì bên cạnh anh, vậy mà anh cũng không chút nào dao động, rốt cuộc anh có phải là đàn ông không!
Nhưng từ lần đó cô dụ dỗ anh không thành công, số lần anh về nhà càng ít.
Ngay cả mấy ngày hôm trước ăn Tết anh cũng chỉ ở nhà duy nhất một đêm giao thừa.
Cô cũng không phải là hết cách mới đến công ty tìm anh sao.
“Phu nhân, phu nhân?”
Bỗng nhiên Lâm Song Song hoàn hồn: “Cô vừa nói cái gì?”
“Tôi đang nói Lâm Quán Quán đó, tôi thật sự hâm mộ cô ta, có một người chị tốt như vậy làm chỗ dựa cho em mình.”
Khóe miệng Lâm Song Song giật nhẹ một cái, không nói gì.
Chu Tư Tư thở dài nói: “Ở trong giới giải trí này quá khó lăn lộn, nhìn xem số học sinh tốt nghiệp Học viện điện ảnh mỗi năm có bao nhiêu đâu, mỗi người đều nghĩ mình sẽ nổi tiếng nhưng giới giải trí nào có dễ như vậy. Một người mới không có bối cảnh cũng không có quan hệ, muốn sống sót ở vị trí cao nhất chỉ có thể nhịn, cứ nhịn mãi thì lúc đó tuổi lại lớn, lúc đó muốn ra mắt thì lại càng khó.”
Cô vừa nói vừa chuyển đề tài vào Lâm Quán Quán: “Số Lâm Quán Quán quá là may mắn, có người chị họ như cô giúp đỡ, nếu không người mới ở công ty nhiều như vậy thì làm sao tài nguyên tốt có thể rơi vào tay cô ấy.”
Mắt Lâm Song Song nheo lại, lạnh lùng nhìn Chu Tư Tư.
“Cô nói chuyện này với tôi là có ý gì?”
Đột nhiên Chu Tư Tư có chút chột dạ, cũng may mắn cô là diễn viên, trên mặt không để lộ ra: “Không có gì ạ.”
Lâm Song Song cười lạnh.
Cô không ngóc.
Cái mà Chu Tư Tư muốn nói tới không có gì khác ngoại việc ý Lâm Quán Quán tiếp cận Lãnh Quân Lâm.
Người trong công ty đều biết quan hệ vợ chồng của cô và Lãnh Quân Lâm không tốt, sao Lãnh Quân Lâm lại có thể vì cô là chị mà nâng Lâm Quán Quán.
Nghĩ đến Chu Tư Tư cùng Lâm Quán Quán hợp tác bộ “Uyễn phi truyện”, trong lòng cô liền nghĩ đến.
“Cô bát hòa với Lâm Quán Quán sao?”
“Không có ạ, thấy phu nhân ở đây, tôi chỉ muốn tâm sự với cô thôi.”
“Chu Tư Tư đúng không?” Lâm Song Song ưu nhã dựa vào trên sô pha, nhìn cô một cách lạnh lùng: “Thu hồi những cái suy nghĩ đó đi, muốn mượn tôi làm tay súng, cô còn non lắm!”
Chu Tư Tư âm thầm cắn răng.
Hoàn toàn không ngờ Lâm Song Song lại nhìn ra mục đích của cô.
Ánh mắt cô lập loè: “Phu nhân, tôi không biết cô đang nói đến cái gì.”
“Mở to mắt ra nhìn cho rõ, không phải ai cũng sẵn sàng cho cô lợi dụng! Cút ngay!”
Đó không phải do Lâm Song Song thông minh.
Cô đã từng tận mắt nhìn thấy Lâm Quán Quán và Tiêu Diễn đi dạo phố với nhau, trong lòng cô từ lâu đã xem Lâm Song Song và Tiêu Diễn là một đôi.
Tiêu Diễn là ai?
Em trai của Tiêu Lăng Dạ, Tổng giám đốc tập đoàn Tiêu thị, một tay ăn chơi có tiếng.
Vì Lâm Quán Quán là người phụ nữ của anh, nên việc Hoa Hạ ưu ái cô, cũng là hợp tình hợp lý.
Nhưng mà.
Đã vài tháng trôi qua kể từ ngày mua sắm đó.
Tiêu Diễn chưa chán Lâm Quán Quán hay sao mà còn chưa chia tay với cô ấy?
Ha hai Cô em họ này, đúng là có chút thủ đoạn!
“Phu nhân…”
Chu Tư Tư khó chịu khi mục đích của mình bị bại lộ nhưng lại không thể hiện ra, trong đầu vừa chuyển một cái rất nhanh đã có chủ ý mới.
Cô giữ chặt tay Lâm Song Song, Lâm Song Song lập tức hắt tay cô ra như thể vừa đụng phải thứ gì đó bẩn thỉu.
“Đừng chạm vào tôi.”