Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 593: Chương 593: Chương 591




Mặt ông cụ tối sầm, “Tôi là chồng bà! Bà không quan tâm tôi, không sợ người phụ nữ khác nhân lúc chen vào à?”

Sắc mặt Khương Ninh thay đổi, “Để tôi xem ai dám!” . ngôn tình hoàn

Ông cụ ôm mặt bà ấy, “Cái này đúng rồi, đừng ủ rũ nữa, phải duy trì khí thế như vậy! Đi, ăn cơm.”

Trên bàn ăn.

Khương Ninh động đũa nhưng nuốt không xuống.

“Ăn nhiều chút đi.” Ông cụ gắp cho bà ấy hai cái bánh sủi cảo đặt vào đĩa cơm, “Bà xem bà đấy, qua năm rồi mà vẫn còn gây.”

Khương Ninh sờ sờ mặt, nghĩ đến những lời hôm nay Lâm Song Song nói với bà ấy, bà ấy nhất thời không có khẩu vị.

Bà ấy thở dài và đặt đũa xuống.

“Lại sao vậy?”

“Chồng, trước kia Lăng Dạ và A Diễn đều là đứa trẻ nghe lời, đón năm mới, cho dù bận rộn cũng sẽ trở về ăn cơm với chúng ta, ông xem bây giờ!”

Ông cụ đỡ trán.

Đủ rồi.

Ông ấy đã đoán được tiếp theo A Ninh muốn nói cái gì.

Quả nhiên.

Không đến ba giây, Khương Ninh lập tức nhíu mày nói, “Từ sau khi quen biết Lâm Quán Quán, hai đứa nó càng ngày càng không nghe lời.”

Ông ấy biết, A Ninh sẽ đem trách nhiệm đổ lên người Lâm Quán Quán.

Dù sao…

Con trai của ông ấy không thể chịu đựng bị đổ lỗi, nên chỉ có thể tìm nguyên nhân từ người khác.

Ông cụ có thể tính ra từ thiên cổ đến nay mâu thuẫn mẹ chồng là như thế nào.

“Chồng, tôi có chuyện muốn thương lượng với ông.”

“Bà nói đi.”

“Tôi muốn tìm Lâm Quán Quán nói chuyện.”

Tay ông cụ run lên, bánh sủi cảo đang kẹp trên đũa suýt chút nữa rơi xuống, ông ấy cũng không có tâm trạng ăn, vội vàng buông đũa xuống, “Nói chuyện? Nói chuyện gì?”

“Đương nhiên là vấn đề hộ khẩu của cháu trai tôi.”

Khương Ninh trầm giọng nói, “Duệ Duệ là con ruột của Lăng Dạ, nêu chuyện này là sự thật, cho dù thê nào cũng không thể để cho cốt huyết của Lăng Dạ chảy ra ngoài.”

Lần trước, Khương Ninh không biết Duệ Duệ là cháu trai của bà ấy, nên đã lén bắt cóc Duệ Duệ, bà ấy biết, lần đó ông cụ thật sự tức giận, chỉ là sau này bà ây bị con trai và cháu trai hắt hủi không chịu đến thăm, nhìn bà ấy đáng thương, nên không so đo với bà ấy nữa.

Cho nên lần này, Khương Ninh nhất định không thể làm gì sau lưng ông cụ nữa.

Bà ấy kéo cánh tay ông cụ, nhẹ nhàng nói, “Duệ Duệ vừa mới sinh ra không bao lâu đã bị Lâm Quán Quán mang đến, đến bây giờ, nói không chừng ngay cả vấn đề hộ khẩu cũng chưa giải quyết, nếu như không có hộ khẩu, vậy cháu trai chúng ta chính là hộ đen… Qua năm mới, bây giờ nó đã bốn tuổi rồi, đã đến tuổi đến trường rồi, cũng không thể cứ như vậy mà đi học được đúng không.”

Ông cụ trằm mặc.

Đúng vậy.

Hộ khẩu là một vần đề lớn.

“Bà muốn làm gì?”

“Duệ Duệ là cháu ruột của chúng ta, mang họ Lâm với Lâm Quán Quán thì ra thể thống gì chứ, tôi nghĩ để cho nó vào hộ khẩu nhà họ Tiêu của chúng ta, như vậy, sau này cũng danh chính ngôn thuận một chút.”

“Chỉ vậy sao?”

Ông cụ hiểu rõ Khương Ninh, biết mục đích của bà ấy tuyệt đối không đơn giản như vậy.

Quả nhiên.

Khương Ninh do dự một chút, vẫn quyết định nói ra.

“Tôi muốn Lâm Quán Quán từ bỏ quyền nuôi dưỡng Duệ Duệt”

“Khụ! Khụ khụ!”

Ông cụ khiếp sợ, bị nước bọt làm bị sặc, kịch liệt ho khan, thấy thế, Khương Ninh vội vàng rót một ly nước đặt trước mặt ông ấy.

Ông ấy uống hai ngụm nước để giảm ho.

“Chồng…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.