Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 594: Chương 594: Chương 592




“A Ninh, không phải tôi đả kích bà, bảo Lâm Quán Quán buông bỏ quyền nuôi dưỡng, chỉ sợ là không có khả năng này.

“Vậy chưa chắc!”

Trong lòng Khương Ninh, Lâm Quán Quán đã thành công thăng cấp thành kẻ đào mỏ.

Bà ấy bĩu môi và khinh miệt nói, “Chỉ cần cho cô ta đủ lợi ích, cô ta chắc chắn có thể đồng ý! Tôi cảm thấy cô ta đối với Duệ Duệ cũng không tốt lắm, néu không lúc trước Duệ Duệ vừa mới phẫu thuật xong, sao cô ta có tâm trạng chạy đi quay phim chứ.”

Ông cụ lắc đầu không nói gì.

A Ninh bướng bỉnh.

Chuyện đã nhận định, người khác khuyên thế nào cũng sẽ không thay đổi ý nghĩ, cho nên ông ấy dứt khoát không lãng phí miệng lưỡi.

“Chồng… ông phải ủng hộ tôi.”

“Tôi không ủng hội”

Sắc mặt Khương Ninh tối sầm.

*….. có điều cũng không phản đối.”

Ánh mắt Khương Ninh đột nhiên sáng lên.

“Nhưng, tôi phải nhắc nhở bà, đừng làm quá mức, nếu không… chỉ sợ Lăng Dạ biết sẽ không vui đâu.”

“Tôi là mẹ nó, làm những việc này đều vì tốt cho nó, sau này nó sẽ hiểu được nỗi khổ của tôi.”

Ông cụ không nói gì nữa.

Sở dĩ ông ấy không phản đối, chính là muốn A Ninh đụng phải móng tay.

Nếu không để bà ấy thử, thì bà ấy sẽ không chết tâm.

Cho nên.

Ngày hôm sau.

Quán cà phê ở cửa tiểu khu Hương Dật Tử Quận.

Khương Ninh và Lâm Quán Quán ngồi đối diện nhau.

Lâm Quán Quán bây giờ là người nỗi tiếng, ra ngoài đều phải cải trang một chút, may mắn là mùa đông, cô đội mũ quấn khăn quàng cổ, đa phần khuôn mặt đều bị khăn quàng cổ che lại, chỉ để lộ ra đôi mắt hạnh, nên cũng không ai nhận ra.

Giản Ninh là trợ lý của Lâm Quán Quán, nên cũng đi cùng Lâm Quán Quán.

Lâm Quán Quán và Khương Ninh ngồi ở vị trí góc, để phòng ngừa có người tới gần, Giản Ninh ngồi ở vị trí trước mặt hai người họ.

Nhưng may mắn thay, thời tiết quá lạnh, cộng với ngày lễ đã trôi qua, người nên đi làm đều đã đi làm, cho nên không có nhiều người trong quán cà phê.

Mà lúc này.

Lâm Quán Quán đã ngồi đối mặt với Khương Ninh ba phút.

Ngày mai cô sẽ phải đi quay quảng cáo d.

Hôm nay còn có một ngày để nghỉ ngơi, sáng sớm cô đã nhận được kịch bản bộ phim mới do đạo diễn Lý Mưu gửi qua, đang chuẩn bị xem thì nhận được cuộc gọi lạ.

Lúc cô nhìn thấy số điện thoại lạ còn tưởng là điện thoại quấy rồi, tắt máy một lần, kết quả lại gọi tới, lúc này Lâm Quán Quán mới nghe máy, không nghĩ tới người gọi điện thoại cho cô lại là Khương Ninh.

Khương Ninh hẹn cô gặp mặt.

Hơn nữa trong điện thoại còn nói cho cô biết, bà ấy đang ở quán cà phê ở cửa tiểu khu Hương Dật Tử Quận.

Cô vừa mới chuyển đến Hương Dật Tử Quận không được mắy ngày.

Vậy mà Khương Ninh lại biết cô ở chỗ này, hiển nhiên là đã điều tra.

Nhưng ai biết được, gặp mặt rồi, Khương Ninh lại nhìn chằm chằm cô như vậy, nhìn nửa ngày cũng không nói gì.

Cô không vội vàng.

Cô đang lo lắng.

Cô cũng chờ đợi để về nhà để xem kịch bản.

Huốồng hồ, cô vốn không thích Khương Ninh, càng không muốn lãng phí thời gian với bà ấy ở chỗ này.

Lâm Quán Quán nhấp một ngụm cà phê, phá vỡ sự trầm mặc, “Tiêu phu nhân tìm tôi có việc gì sao?”

Cuối cùng cũng không thể chịu đựng được!

Khương Ninh phảng phát thắng lợi, cả người đều buông lỏng, “Hôm nay tôi tới đây, là muốn nói chuyện về vấn đề hộ khẩu của Duệ Duệ với cô Lâm.”

Quả nhiên!

Cô biết ngay, Khương Ninh tìm cô không phải vì Tiêu Lăng Dạ, mà chính là vì Duệ Duệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.