Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 776: Chương 776: Chương 775




Cô tháo khẩu trang, đứng ở cửa, lạnh giọng nói: “Giờ làm việc không tập trung làm việc cho tốt mà tụ tập cùng nhau tán gẫu cái gì! Tôi trả tiền cho các người đến làm, không phải cho các người ăn không ngồi rồi ở đây!”

Các nhân viên đã quen nhìn thấy dáng vẻ Chu Tư Tư tức giận, họ bắt mãn từ lâu nhưng trước đây không ai dám nói gì, bây giờ thì khác.

Một nhân viên trực tiếp tháo bảng tên nhân viên ra khỏi cổ và nói với vẻ chế nhạo: “Chúng tôi không nói chuyện phiếm! Thưa bà chủ, vừa rồi cô không có ở văn phòng, bộ phận liên quan tới phòng làm việc, nói phòng làm việc chúng ta giấy chứng nhận không đầy đủ, đợi lát nữa sẽ có người tới niêm phong phòng làm việc!”

Cái gi!

Chu Tư Tư sắc mặt biến đổi, cô mang cao gót sải bước xông tới: “Anh vừa mới nói cái gì?”

“Phòng làm việc sắp bị niêm phong, Chúng tôi đã thảo luận và quyết định rằng tốt hơn là nên tìm một công việc khác. Cho nên, bà chủ bảo kế toán kết toán tiền lương của chúng tôi, chúng ta không hầu hạ cô nữa!”

Đi làm ngày nào cũng phải bị mắng, ai mà chịu nỗi!

Những nhân viên này từ lâu đã không muốn làm nữa.

Cả người Chu Tư Tư đều không tốt.

Cô siết chặt nắm đấm, gần đây không có chuyện gì suôn sẻ!

Đầu tiên là bị phong sát.

Sau đó là nhiều lá thư của luật sư.

Vai diễn thì bị từ chối.

Hiện tại phòng làm việc lại bị niêm phong!

Chắc chắn là có người cố ý gây chuyện với cô, và người này … không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là Lãnh Quân Lâm.

Chắc chắn là Lãnh Quân Lâm hận cô đã vạch trần quan hệ của anh với Lâm Quán Quán trước mặt Lâm Song Song nên mới trả thù cô!

Trong lòng Chu Tư Tư vừa hận vừa tuyệt vọng.

Để mở cái phòng làm việc này, cô đã dồn hết tiền tiết kiệm.

Nếu phòng làm việc bị niêm phong, cô nên làm cái gì bây giờ?

Hai chân Chu Tư Tư mềm nhũn, cô ngồi xuống ghé, cũng không biết nhân viên đã đi hết từ lúc nào. Cô không biết mình đã ngồi một mình bao lâu, cho đến khi có người từ bộ phận liên quan đến niêm phong phòng làm việc, cô mới tỉnh táo lại.

Cô nhìn phòng làm việc bị bịt kín mà tự dựng muốn khóc, nhưng đôi mắt khô khốc và không thể rơi nước mắt.

“Chị Tư Tư, sao chị lại đứng một mình ở cửa, gió thổi lạnh.”

Phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc, Chu Tư Tư vừa quay đầu lại liền thấy Tiểu Nhã đang lo lắng nhìn mình. Tiểu Nhã đã đi theo Chu Tư Tư nhiều năm, sau khi Chu Tư Tư và Hoa Hạ chắm dứt hợp đồng, cô ấy cũng từ chức và đi theo. Nhìn thấy Tiểu Nhã, Chu Tư Tư sửng sốt, đi nhanh đến trước mặt Tiểu Nhã, nắm chặt tay cô: “Tiểu Nhã, thế nào rồi, có liên hệ với ai chưa?”

Sắc mặt Tiểu Nhã ảm đạm.

Chu Tư Tư đột nhiên nóng nảy: “Em mau nói gì đi.”

Tiểu Nhã lắc đầu cười khổ: “Không có! Em đã dùng mọi cách, nhưng … đừng nói đến thông tin liên lạc của tổng giám đốc Tiêu, ngay cả thông tin liên lạc của trợ lý anh ấy cũng không tìm được.”

Hai chân Chu Tư Tư mềm nhữn, suýt chút nữa xụi lơ trên mặt đất, Tiểu Nhã vội vàng đỡ lấy.

“Chị Tư Tư, chị đừng lo, có lẽ… Có lẽ là tổng giám đốc Tiêu gần đây bận quá nên không để ý đến chuyện chúng ta bên này. Chuyện này cũng là bình thường thôi, chúng ta nghĩ cách khác, nếu thật sự không được nữa thì chúng ta đến cửa tập đoàn Tiêu thị ngồi canh đi, khẳng định có thể nhìn thấy tổng giám đốc Tiêu…”

*Vô dụng.” Chu Tư Tư ngắn người: “Vô dụng.”

“Chị Tư Tư…”

“Tiểu Nhã, em không thấy sao, chị bị… bỏ rơi rồi.” Chu Tư Tư nước mắt lưng tròng, cô che mặt khóc lóc thảm thiết: “Nếu Tiêu Lăng Dạ muốn giúp chị, sao có thể để cho Lãnh Quân Lâm hạ lệnh phong sát chị. Nhất định là anh ấy đã chán ghét chị, cho nên mới muốn tránh mặt chị. Sao số chị lại khổ như vậy, chị ở giới giải trí nhiều năm như vậy, rất vất vả mới đi được đến đây, rất vất vả mới có thể phát lên lại nhờ “Uyễn Phi Truyện”, vậy mà lại bị phong sát một cách tàn nhẫn…”

Tiểu Nhã sợ trong lòng cô luẫn quản, vội vàng an ủi: “Chị Tư Tư, chị đừng buồn, nghĩ cách đi, nhất định phải có lối thoát.”

Đúng vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.