Cô không thể từ bỏ!
Đường ra…
Đột nhiên!
Có một tia sáng lóe lên trong đầu cô.
“Tiểu Nhã, chị nghĩ ra rồi!”
“Chị TỪ 1ừ..
“Vân Thành là địa bàn Hoa Hạ, ở đây không có được lợi lộc gì mà chúng ta yếu và không phát triển được, một khi đã như vậy, thì chúng ta rời khỏi chỗ này, đi nói khác phát triển!”
Tiểu Nhã sửng sốt: “Đi đâu?”
“Kinh thành!”
Lâm Quán Quán cũng không có rảnh quan tâm chuyện Chu Tư Tư.
Bởi vì kế tiếp chính là hai ngày nghỉ.
Cô cùng Tiêu Lăng Dạ đã thật lâu không có dẫn hai đứa nhỏ đi ra ngoài chơi, nguyên bản kế hoạch thứ bảy hôm nay là dẫn hai đứa nhỏ đi ra ngoài du xuân, kết quả, thứ bảy này, Vân Thành lại có mưa nhỏ.
Sắc trời ám trầm, nhiệt độ không khí hơi thấp, không khí ướt át, đương nhiên không đi du xuân được.
Tâm Can từ khi rời giường vẻ mặt đã không vui, đứng ở trước cửa sổ sát đất, chờ mưa tạnh, kết quả vẫn là mưa phùn kéo dài mưa nhỏ, rơi xuống rơi xuống liền biến thành mưa vừa.
Hạt mưa bùm bùm đánh vào cửa kính, Tâm Can cái miệng nhỏ càng bĩu càng cao: “Tâm Can ghét nhất là trời mưa!”
Xoay người nhìn đến oa Duệ Duệ ở trên sô pha đọc sách, Tâm Can càng không vui, “bạch bạch bạch” chạy tới, tiền đến trước mặt Duệ Duệ: “Anh trai, anh còn ở đó đọc sách sao, hôm nay trời mưa, chúng ta không thể đi ra ngoài chơi.”
Duệ Duệ cũng không ngắng đầu lên: “Ở nhà cũng khá tốt.”
“Tâm Can muốn ra ngoài chơi sao!”
Lâm Quán Quán duỗi tay ôm cô bé, để cô bé ngồi trên đùi cô, cô duỗi tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cô bé: “Tâm Can ngoan, mẹ coi dự báo rồi, tuần sau là trời nắng, đến lúc đó chúng ta lại đi ra ngoài chơi.”
“Vậy cũng được.” Vẻ mặt Tâm Can buồn bực.
*“Ngoan! Đợi chút mẹ nấu đồ ăn ngon cho con.”
Ánh mắt Tâm Can sáng lên: “Con muốn ăn thịt kho tàu và sườn!”
Lâm Quán Quán bật cười: “Được!”
Tâm Can lập tức vui vui vẻ vẻ từ trên đùi Lâm Quán Quán nhảy xuống đi xem phim hoạt hình.
Duệ Duệ từ trong sách ngắng đầu, bất lực nhìn Tâm Can liếc mắt một cái: “Thật là dễ dụ!”
Lâm Quán Quán xoa bóp mặt cậu, cười nói: “Phải vô ưu vô lự như vậy mới vui vẻ, đâu giống con, mỗi ngày nghiêm túc y chang ông cụ non, một chút cũng không đáng yêu!”
Duệ Duệ nhíu nhíu cái mũi: “Cái kia không gọi là vô ưu vô lự, gọi là vô tâm vô phê mới đúng! Dễ dụ lại tham ăn, con nghĩ em ấy sau này trỏ thành cô gái trường thành, người khác cho em ấy chút đồ ăn ngon là đã dụ được em áy rồi.”
Vẻ tươi cười của Lâm Quán Quán cứng đờ.
Cô nhìn cô bé đang xem phim hoạt hình, cười haha lăn lộn dưới, đột nhiên cảm thấy Duệ Duệ lo lắng cũng rất có đạo lý.
Tiêu Lăng Dạ đi tới, nhìn thấy Lâm Quán Quán ở trên sô pha, vẻ mặt u sầu nhìn Tâm Can.
“Làm sao vậy?”
Anh đi tới ngồi vào bên người cô, tự nhiên ôm lấy vòng eo cô.
Lâm Quán Quán đem lo lắng đối với Tâm Can nói ra.
“Anh nói xem, Tâm Can như vậy, về sau lớn lên có thể có hại hay không?”
“Sẽ không!”
Tiêu Lăng Dạ nói cực kỳ khẳng định.
“Ách?”