Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 927: Chương 927: Chương 926




Giờ phút này, trong túi trong suốt chứa đầy hộp đồ ăn lớn lớn bé bé, bịch đồ ăn nhìn qua rất nặng, cô gái cầm có chút cố sức.

“Chậc chậc chậc!”

Trong lòng Tiêu Diễn không ngừng trào lên mùi vị chua chua, anh bĩu môi: “Ngay cả A Dận đều có người đưa đồ ăn.”

Mà anh.

Vẫn là một con cầu độc thân đáng thương!

Anh gắt gao nhìn chằm chằm cửa, chua lòm nói: ‘Em dám đánh cược, A Dận khẳng định sẽ không cho cô ấy vào nhà!”

Đừng nhìn tiểu Quán Quán ngày thường rất thông minh, trên thực tế gặp chuyện tình cảm cô cũng không có hiểu rõ bằng anh.

Ừ hừ!

Trong lòng anh cùng anh trai đều biết!

A Dận kia vẫn luôn thích tiểu Quán Quán, dù Quán Quán vẫn luôn xem A Dận là bạn bè tốt. Trong lòng cô cũng cho rằng A Dận cũng xem cô là bạn bè tốt!

Tuy rằng hiện tại tiểu Quán Quán ở bên anh trai nhưng A Dận hiển nhiên còn chưa hoàn toàn buông bỏ, dưới loại tình huống này, sao có thể phát triển với cô gái khác.

Phía sau.

Lâm Quán Quán không biết khi nào đã đi tới, cô thông qua khe cửa ra nhìn thoáng qua bên ngoài, Tôn Thiến đã rời khỏi tầm mắt. Bên ngoài thực trống trải, cũng thực an tĩnh, an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng bước chân do dự của Tôn Thiền.

Lâm Quán Quán vỗ vỗ bả vai Tiêu Diễn: “Đánh cược không?”

“Đánh cược gì?”

“Đánh cược Tôn Thiến có thể ở bên Cơ Dã Hỏa hai tiếng!

Chị cược là có thể!”

“Sao có thể!” Tiêu Diễn không cần suy nghĩ: “A Dận có thẻ để cô ấy vào nhà đã là không tồi, sao có thể cho ấy ở lâu như vậy!”

*Ít nói nhảm, nói cược hay không cược thôi!”

“Cược thì cược thôi!” Tiêu Diễn không sợ hãi: “Cái giá đặt cược đâu, dù sao cũng phải có chút để cược chứ.”

“Được!” Lâm Quán Quán thống khoái nói: “Muốn cược cái gì?

Tiêu Diễn nghiêm túc nghĩ nghĩ, sau một lúc lâu, ánh mắt anh sáng lên: “Nếu như em thắng, chị phải nói anh trai cho em một tháng nghỉ đông, chờ trời ám lên em muốn ra nước ngoài nghỉ phép, thư giãn một thời gian.”

Cái này cô không làm chủ được.

Lâm Quán Quán nhìn về phía Tiêu Lăng Dạ, Tiêu Lăng Dạ thấy cô hứng thú, khóe miệng mỉm cười, gật gật đầu.

“Được!”

Lâm Quán Quán đáp ứng: “Nếu như cậu thua thì sao?”

*Xuy! Tiểu gia sao có thể thua!”

Lâm Quán Quán trọn trắng mắt: “Mau nói! Thua thì làm saol”

*Chị nói muốn thế nào thì là thế đấy!”

*Được! Nếu cậu thua, cậu phải rửa chén một năm!”

Việc nhà Tiêu Diễn ghét nhát chính là rửa chén!

Nhưng anh nghĩ mình sẽ nắm chắc thắng lợi, anh khẽ cắn môi: “Được! Tiểu Quán Quán, chị chuẩn bị khuyên anh trai cho em nghỉ ngơi 1 tháng đi!”

Vì thế.

Cơm nước xong, Tiêu Lăng Dạ ra ngoài, hai đứa nhỏ tự giác đi rửa mặt ngủ mà Lâm Quán Quán cùng Tiêu Diễn liền canh giữ ở cửa, nhìn chằm chằm động tĩnh cách vách.

Tôn Thiến thuận lợi vào nhà.

Mười phút!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.