Hai mươi phút!
50 phút!
Một tiếng rưỡi sau, Tiêu Diễn rốt cuộc ngồi không yên, anh ghé vào khe cửa, không ngừng duỗi đầu nhăn mày: “Chuyện này không hợp lý, không hợp lý nha.”
Lâm Quán Quán bát động.
Hai cái giờ sau!
Lâm Quán Quán rốt cuộc vỗ vỗ tay đứng lên, cô chỉ vào chén đũa trên bàn cơm, đi đến trước mặt Tiêu Diễn, nhìn mặt anh như màu đắt, cười vỗ vỗ bờ vai của anh: “Ngoan!
Đi rửa chén đi!”
Bên kia, Lâm Quán Quán cùng Tiêu Diễn đánh cược vô cùng vui vẻ.
Bên này.
Tiêu Lăng Dạ lái xe đi nhà chính.
Thời gian đã không còn sớm, nhà chính lại ở vùng ngoại thành, chờ Maybach của Tiêu Lăng Dạ đến nhà chính đã 9 giờ.
Mặt trăng treo cao.
Nhà chính bị bao phủ ở ánh trăng cùng ánh đèn, có vẻ phá lệ sáng ngời.
“Lão gia, phu nhân! Thiếu gia đã trở lại!”
Nhìn thấy Tiêu Lăng Dạ từ trên xe đi xuống, quản gia vui vẻ, cuống quít quay người chạy đến trong phòng khách báo tin vui. Vì thế, chờ Tiêu Lăng Dạ cất xe ổn thỏa xong, vừa mới từ trên xe đi xuống liền nhìn thấy Khương Ninh mặc quần áo đơn giản ở nhà, từ trong phòng khách vọt ra, ở sau bà là lão gia tử bắt đắc dĩ đuồi theo.
“Chậm một chút chậm một chút! Cẩn thận coi chừng té ngã.
Khương Ninh nào lo lắng nhiều như vậy!
Đó là Lăng Dạ.
Lần trước bà gặp Lăng Dạ đã là lúc tết, bà dùng chỉ phiếu thu mua Lâm Quán Quán không thành, đi công ty Lăng Dạ tìm anh cáo trạng. Chỉ chớp mắt, đã hơn hai tháng con trai bà không có về lại nhà cũ.
Này hơn hai tháng, và quả thực sống một ngày như một năm.
Trước kia, không có Lâm Quán Quán, mặc kệ bận như thế nào, mỗi chủ nhật Lăng Dạ đều sẽ mang Tâm Can về nhà chính ăn cơm, chỉ cần anh trở về, A Diễn khẳng định cũng trở về, có A Diễn cùng Tâm Can là hai cái hạt dẻ cười, cả nhà ở bên nhau vui vẻ miễn bàn.
Nhưng từ khi Lâm Quán Quán xuắt hiện, mọi thứ đều thay đổi.
Lúc này.
Cách hơn hai tháng, rốt cuộc lại gặp được con trai, Khương Ninh không rảnh lo nhiều như vậy, vội vàng chạy đến bên người Tiêu Lăng Dạ, bà lôi kéo cánh tay Tiêu Lăng Dạ, không ngừng xem xét.
“Lăng Dạ, sao con lại về giờ này, Tâm Can đâu, Tâm Can không có theo con trở về sao, còn có Duệ Duệ…… Duệ Duệ có tới không?”
“Có việc! Không có! Không có!”
Khương Ninh sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại là Tiêu Lăng Dạ đang trả lời ba cái vấn đề vừa rồi của bà.
Dưới ánh trăng.
Sắc mặt Tiêu Lăng Dạ bao phủ một tầng hơi mỏng ánh sáng, nhìn qua có chút thanh lãnh.
“Lăng Dạ.”
“Đi vào lại nói.”
Khương Ninh sửng sốt, lúc này mới phản ứng là bọn họ còn đứng ở đường nhỏ đá cuội, bà nhanh chóng né người sang: “Đúng đúng đúng, con xem mẹ rất vui, vui tới mức quên vào nhà. Mau vào nhà trước, con ăn cơm chưa, nếu không để mẹ bảo bà Chu làm ít đồ ăn con thích ăn?”
“Không cần.” Ánh mắt Tiêu Lăng Dạ lãnh đạm đi về phía trước: “Con ăn ở nhà rồi.”
Ở nhà?
Hai chữ vô cùng đơn giản, lại vạch ra ranh giới thật sâu giữa hai người!
Bước chân Khương Ninh dừng lại.
Hiện tại.