Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 931: Chương 931: Chương 930




*Ở Kinh Thành, là mẹ đem Chu Tư Tư bỏ vào khách sạn con ở!” Tiêu Lăng Dạ dùng câu khẳng định mà không phải câu nghi vấn, nhìn sắc mặt Khương Ninh khẽ biến, anh bình tĩnh như cũ, trầm giọng tiếp tục nói: “Hoặc là con phải nói, là các người đã thương lượng tốt rồi?”

Hô hấp Khương Ninh cứng lại, ánh mắt bà lập loè: “Con, con nghe ai nói? Có phải Lâm Quán Quán không! Lăng Dạ, con đừng tin tưởng cô ta, cô ta không phải người tốt, cô ta cố ý châm ngòi cảm tình mẹ con chúng ta, chẳng lẽ con nhìn không ra sao?”

Tiêu Lăng Dạ bình tĩnh nhìn bà.

Ánh mắt có tính xuyên thấu mười phần, phảng phát liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu ngụy trang.

Khương Ninh bị nhìn chằm chằm, cả người cứng đờ.

*Từ lúc quen biết đến hiện tại, Quán Quán chưa bao giờ ở trước mặt con nói điều gì không tốt về mẹ!”

Khương Ninh cười lạnh.

Chưa nói gì không tốt? Cô ta dám nói sao!

Nếu nói thì cơ hội tiền vào hào môn càng ít.

“Lăng Dạ, cho nên ở trong lòng con Lâm Quán Quán là hoa bách hợp thánh khiết, mà mẹ chính là hắc tâm liên ác độc sao!”

“Cô ấy không phải hoa bách hợp!” Nhắc tới Lâm Quán Quán, ánh mắt Tiêu Lăng Dạ đột nhiên nhu hòa xuống, thanh âm anh nhẹ nhàng: “Cô ấy là bá vương hoa! Mỹ lễ chói mắt, lại có cực kỳ có tính công kích, tuyệt không chịu thiệt.”

Tìm đóa bá vương hoa, có cái gì đáng để kiêu ngạo!

Khương Ninh một chút cũng không hiểu.

Đang muốn phản bác, lại nhìn thấy Tiêu Lăng Dạ thu lại tươi cười, anh tiếp tục nói: “Cố ý để Chu Tư Tư lộ ra sơ hở để con nhận ra, lợi dụng truyền thông chế tạo tai tiếng, khiến Quán Quán tâm loạn như ma, mang theo chỉ phiếu đi tìm cô ấy, khuyên cô ấy rời khỏi con, vì chuyện của con, mẹ thật là dụng tâm lương khổ!”

Anh châm chọc nói.

Khương Ninh siết chặt nắm tay, bà biết chính mình phản bác cũng vô dụng, dứt khoát liền thừa nhận: “Đúng! Mẹ đã sớm biết Chu Tư Tư là cô gái năm đó cứu con, mẹ biết con có chấp niệm với cô bé đó, mẹ chướng mắt Chu Tư Tư cho nên vẫn luôn giấu tin tức không có nói cho con!”

Tiêu Lăng Dạ lộ ra biểu tình “quả nhiên như thế”.

“Lăng Dạ, con là thiên chỉ kiêu tử, con rõ ràng có thể có lựa chọn tốt hơn, vì sao một hai ba phải phải là Lâm Quán Quán! Mẹ không muốn làm vậy với con nhưng mẹ bị buộc.

không còn cách nào, chấp niệm của con với Lâm Quán Quán quá sâu, mẹ chỉ có thể đem Chu Tư Tư ra, nói cho con chân tướng năm đó, mẹ nghe thấy con công tác ở kinh Thành, cố ý tiết lộ hành trình của con cho Chu Tư Tư.

Lăng Dạ, con không phải muốn tìm cô bé năm đó sao, con không phải là muốn cùng cô bé đó ở bên nhau sao. Cô gái con tìm mười sáu năm, hiện tại rốt cuộc cũng tìm được.

Như vậy con có thể chia tay Lâm Quán Quán, cùng Chu Tư Tư ở bên nhau được chưa, mẹ thề, chỉ cần con chia tay Lâm Quán Quán, về sau mẹ không bao giờ can thiệp chuyện tình cảm của con nữa được không?”

Tiêu Lăng Dạ nhấp môi, thất vọng nhìn chằm chằm Khương Ninh.

Khương Ninh tránh đi ánh mắt anh.

Bà không có biện pháp.

Thật sự không có biện pháp.

Bà không thích Chu Tư Tư nhưng bà càng không thích Lâm Quán Quán!

Đối bà mà nói, Lâm Quán Quán quá có tính uy hiếp, mà Chu Tư Tư tuy rằng cũng là diễn viên nhưng so với Lâm Quán Quán lại rất khống chế, huống chi nhân phẩm kém như vậy, Lăng Dạ có lẽ vừa mới bắt đầu sẽ bởi vì cô ta là ân cứu mạng mà bao dung cô ta nhưng thời gian dài, khẳng định liền chịu không nồi, đến lúc đó, bọn họ nhất định sẽ chia tay.

Khi đó, bà liền có thể chọn lựa cho Lăng Dạ đứa con dâu bà vừa lòng.

Giải quyết mầm tai hoạ Lâm Quán Quán, lại thanh trừ tai hoạ ngầm Chu Tư Tư còn có thể để Lăng Dạ tìm được người vợ môn đăng hộ đối, bà cũng có thể tìm được con dâu vừa lòng.

Bốn chuyện toàn mỹ!

Thật tốt!

“Lăng Dạ.” Khương Ninh càng nghĩ càng cảm tháy hợp lý, nhịn không được: ngồi vào bên người Tiêu Lăng Dạ, bà nắm tay anh, tận tình khuyên bảo khuyên anh: “Con trai, mẹ sẽ không hại con, hiện tại con cảm thấy tình yêu lớn hơn hết thảy nhưng mẹ nói cho con biết thời gian mới là quan trọng nhát, bát luận con với ai ở bên nhau, thời gian dài đều sẽ có cảm tình. Hôn nhân không cần oanh oanh liệt liệt, có thể tôn trọng nhau như khách sống hết một đời, cũng là một loại viên mãn. Con nghe lời mẹ một lần được không?”

Tiêu Lăng Dạ chậm rãi rút tay ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.