Tâm Khương Ninh tức khắc trằm xuống liền nghe được thanh âm đông lạnh của Tiêu Lăng Dạ: “Xin lỗi! Không tốt!”
“Lăng Dạ!”
Tiêu Lăng Dạ đứng dậy lui ra sau vài bước, cùng Khương Ninh kéo ra khoảng cách, trực tiếp ném ra một trái bom.
“Mẹ! Con trở về lấy sổ hộ khẩu!”
Số hộ khẩu!
Tác dụng của sổ hộ khẩu là gì không cần nói cũng biết!
Khương Ninh bỗng nhiên ngẳng đầu, ánh mắt ngạc nhiên, thanh âm khàn khàn: “Con muốn kết hôn với hồ ly tỉnh kia?”
“Mẹ!” Tiêu Lăng Dạ khẽ quát một tiếng: “Mẹ không nên nói cô ấy như vậy!”
“Đến bây giờ mà con còn bảo vệ cô ta nữa hải!”
Khương Ninh tức điên người, bà bỗng nhiên giơ tay lên tựa hồ muốn đánh cho Tiêu Lăng Dạ tỉnh nhưng tiếp xúc với ánh mắt bình tĩnh đến gần như vô tình của Tiêu Lăng Dạ, nhìn lưng anh thẳng tắp không hề có ý muốn trốn, tay bà lơ lửng ở giữa không trung.
Giờ khắc này, Khương Ninh rõ ràng nhận thức được sự: bất đồng giữa hai người con trai.
Lăng Dạ không phải A Diễn, bà có thể đánh A Diễn nhưng không đánh được Lăng Dạ, cũng không có cách nào xuống tay.
Khương Ninh đứng tại chỗ.
Hai mẹ con nhìn nhau, một người mắt màu đỏ tươi điên cuồng, một người lại bình tĩnh trầm ổn.
Không khí trong phòng khách tức khắc đông lạnh xuống.
Đám người hầu trốn ở góc phòng, thở cũng không dám thở mạnh.
*A Ninh, bà làm gì vậy!” Lão gia tử cũng sửng sốt một giây, ông thực mau hoàn hồn, ông sợ Khương Ninh thật sự muốn đánh xuống, cuống quít nhào qua đè lại cánh tay của bà, lạnh lùng nói: “Bà điên rồi sao, đánh A Diễn còn muốn đánh Lăng Dạ, bà đã quên bọn chúng là con trai chúng ta sao!”
Bà sao có thể quên!
Bà chính là quá để ý cho nên mới càng không thể chịu đựng được hành vi khuỷu tay bọn họ quẹo ra ngoài như vậy.
Cái Lâm Quán Quán kia.
Rốt cuộc cô ta có nào điểm nào tốt!
“Lăng Dạ.”
“Mẹ cứ đánh đi.” Tiêu Lăng Dạ như thầy sư ngồi thiền ở chỗ đó, động cũng không có động một chút, trầm giọng nói: “Đánh xong thì lầy ta.”
“Cái gì?”
Khương Ninh bị chọc tức đại não có chút thiếu oxy, trong lúc nhất thời không phản ứng được.
“Sổ hộ khẩu!”
Mắt Khương Ninh đỏ như sắp nút ra, cả người run rẫy kịch liệt.
Trong lòng lão gia tử cả kinh, vội vàng đè cánh tay của bà lại: “A Ninh, A Ninh bà bình tĩnh một chút.” Cảm giác được Khương Ninh run rẫy càng ngày càng lợi hại, lão gia tử vội vàng ngắng đầu: “Lăng Dạ con đừng có chọc giận mẹ nữa, đừng nói nữa!”
Ánh mắt Tiêu Lăng Dạ căng thẳng.
Nhưng anh biết, đây là thời điểm so sức chịu đựng, lúc này anh không thể mềm lòng càng không thể lui về phía sau, nếu không người chịu thương tổn chính là Lâm Quán Quán!
Cả đời này.
Người bị anh làm thua thiệt nhiều nhất chính là Quán Quán, cô cửu tử nhất sinh vì anh sinh một đôi long phượng thai, nhận hết tất cả tra tấn của cuộc sống, cô chẳng cần tình cảm cũng có thể sống được như con đà điều có thể nhịn đói. Hiện tại, thật vất vả mới khiến cô chịu ngắẳng đầu nguyện ý tiếp nhận tình cảm của anh, thời điểm này sao anh có thể lui về phía sau!
Bởi vậy.
Tiêu Lăng Dạ chỉ trầm tư một giây đồng hồ cũng đã đưa ra quyết định.
Anh vươn tay tới trước mặt Khương Ninh.
“Mẹ! Sổ hộ khẩu!”
“Mẹ không đồng ý, mẹ không đồng ý con cưới cái hồ ly tỉnh kial”