Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 223: Chương 223: Phẫu thuật cấy ghép Bùm!






Giống như một tiếng sét trong đầu nổ tung.

Lâm Quán Quán đột nhiên cứng đò, lòng bàn tay không tự chủ được đỗ mồ hôi.

“Mẹ ơi”

“Con đây, mẹ đây rồi!”

Lâm Quán Quán nghe thấy giọng của Duệ Duệ, cô như vừa tỉnh dậy từ trong mơ, sải bước đến bên cậu.

Lâm Duệ đưa tay về phía cô.

Mũi Lâm Quán Quán cay cay, không kìm được nước mắt.

Lòng bàn tay cô ướt át nhưng Lâm Duệ lại rất khô, cậu bé nắm lấy tay Lâm Quán Quán, một ống tiêm quấn quanh cánh tay gầy guộc của cậu, trong ống tiêm có thuốc mê, đợi một lúc khi phẫu thuật sẽ đẩy thuốc mê vào trong.

Duệ Duệ cười rạng rỡ nhìn cô: “Mẹ ơi, mẹ đừng lo, con sẽ không sao đâu!”

“Ù”

Lâm Quán Quán thắt cổ họng, kìm nước mắt. “Mẹ sẽ đợi con ở bên ngoài!”

“Vâng!”

*Mẹ con cũng muốn!” Tâm Can đưa tay về phía Lâm Quán Quán.

Lâm Quán Quán bước đến giữa hai chiếc giường, hai tay nắm hai đứa nhỏ rồi đặt lên môi hôn. Sau đó đem hai tay đứa trẻ lại gần nhau.

“Mẹ chờ các con ra.”

“Vâng!”

Tiêu Lăng Dạ cứng ngắc đứng ở cuối giường như một pho tượng.

Sắc mặt anh xanh xao, màu xanh đen phía dưới mí mắt còn nghiêm trọng hơn Lâm Quán Quán, cả người giống như là bị bệnh nguy kịch.

Ánh mắt Duệ Duệ rơi vào trên người anh, mím môi, không nói gì.

Y tá đi tới, nói: “Cháu chuẩn bị xong chưa?”

Duệ Duệ thu mắt lại: “Xong rồi!”

“Vậy chúng ta vào phòng phẫu thuật.”

“Được!”

Y tá đầy hai đứa trẻ vào phòng mổ.

Cửa phòng mổ đóng sằm lại, che khuất tầm nhìn của mọi người.

Một lúc sau, bác sĩ đưa tờ giấy đồng ý mỏ.

“Người nhà bệnh nhân đâu?”

“Ôi: “Tôi!

Tiêu Lăng Dạ và Lâm Quán Quán đồng thời lên tiếng.

“Hai người là ba mẹ của hai đứa trẻ, đến đây và ký tên đi.”

Đơn chấp thuận phẫu thuật viết các loại ngoài tình trạng ý muốn.

Hai chân Lâm Quán Quán như nhũn ra.

Cô ấy giật giật cánh tay, mới phát hiện ngay cả cánh tay cũng không ngắng lên được.

“Ai ký?”

“Để tôi ký.”

Tiêu Lăng Dạ ký tên vào đơn đồng ý phẫu thuật.

“Bác sĩ, phẫu thuật có rủi ro gì không?”

“Phẫu thuật nào cũng có rủi ro.”



Dù trong lòng không ngừng tự an ủi mình nhưng ai cũng biết phẫu thuật rất mạo hiểm.

Tâm Can không sao, hiến tủy sẽ không nguy hiểm.

Nhưng Duệ Duệ thì khác.

Đặc biệt là Tống Liên Thành.

Anh ấy là một bác sĩ và anh biết rõ rằng nguy cơ rủi ro ghép tủy vẫn rất cao.

Tống Liên Thành và Tiêu Diễn nhìn nhau ngồi xuống bên cạnh Tiêu Lăng Dạ.

Toàn thân Tiêu Lăng Dạ căng cứng như được bao phủ bởi một lớp băng, sự lạnh lẽo không ai được tới gần.

Tống Liên Thành vỗ vai anh: “Thư giãn đi!”

Anh có thể thư giãn thế nào đây!

Tiêu Lăng Dạ liếc nhìn Lâm Tiệm Quán đang co rúm lại, trong lòng anh biết néu phẫu thuật thất bại, anh không chỉ mất đi đứa con trai thất lạc của mình mà còn mắt đi cô!

Cô coi Duệ Duệ như sinh mạng của mình, nêu ca mỏ thất bại, anh không thể tưởng tượng được cô sẽ trỏ thành như: thế nào.

“Tổng Liên Thành.”

Vừa mở miệng, giọng nói của Tiêu Lăng Dạ đã trở nên trầm ngâm, ngẳng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Tống Liên Thành, hạ giọng, dùng âm lượng chỉ hai người họ nghe thấy hỏi: “Nói thật cho tôi biết, tỷ lệ thành công của hoạt động là bao nhiêu?”

“Điều này thay đổi tùy theo từng người.”

“Chớ cùng tôi giở giọng!”

Tống Liên Thành thở dài: “Lão đại, tôi thực sự không lừa anh đâu. Chuyên ngành của tôi là sản phụ khoa. Tôi chỉ nghe nói về cấy ghép tủy xương. Tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật này thực sự khác nhau ở mỗi người. Duệ Duệ vẫn luôn uống thuốc cũng có phối hợp trị liệu. Tương đối mà nói, tỷ lệ điều trị thành công sẽ cao hơn, hơn nữa những bác sĩ mà anh tìm thấy đều nằm trong số những bác sĩ hàng đầu trong nước, điều này hầu như làm tăng tỷ lệ thành công.”

Lời nói này cùng không nói khác nhau ở chỗ nào!

Hầu kết Tiêu Lăng Dạ nhấp nhô.

Tống Liên Thành lo lắng không có ai nói chuyện, anh sẽ bị áp lực tâm lý rất nhiều, nên hạ giọng nói: “Lão đại, đừng lo lắng, theo tôi tỷ lệ thành công vẫn còn rất cao.”

Tiêu Lăng Dạ không còn nghe thấy anh ấy đang nói cái gì nữa.

Anh nhắm mắt lại.

Nhớ lại việc gặp Duệ Duệ từ đầu tới giờ, nghĩ đến cậu nhóc đang cầm khối Rubik rồi vui vẻ đưa cho anh, nghĩ đến thời điểm cậu bé như ông cụ non và hỏi anh có thành tâm với Lâm Quán Quán không.

Hô hấp của anh bắt đầu khó khăn.

Giải phẫu khẩn trương đang tiền hành.

Một giờ!

Hai giờ!

Đã ba giờ trôi qua kể từ khi đèn phẫu thuật sáng.

Mọi người đều rơi vào trạng thái lo lắng.

Khương Ninh lo lắng chờ đợi: “Sao còn chưa đi ra, đã hơn ba giờ.”

Lão gia tử cũng nghiêm mặt: “Đừng lo lắng, chờ đã!”

Tiêu Diễn tiếp tục đi qua đi lại cửa phòng phẫu thuật.

“Tiêu Diễn, anh dừng lại được không!”

Hứa Dịch cau mày: “Nhìn anh, tôi hoa mắt chóng hết cả mặt.”

Tiêu Diễn: “…… 2 Mẹ nó!

Anh cũng đâu muốn.

Nhưng chỉ cần ngồi xuống, tâm trí của anh sẽ không thể kiểm soát được mà suy nghĩ lung tung, sự lo lắng của anh chỉ có thể được giải tỏa bằng cách đi bộ xung quanh.

“Tống Liên Thành, còn bao lâu nữa?”

“Sẽ sớm thôi!”

Mọi người hít một hơi thật sâu, ổn định và tiếp tục chờ đợi.

Tiêu Lăng Dạ lo lắng liếc nhìn Lâm Quán Quán.

Từ khi Lâm Duệ và Tâm Can bị đẩy vào phòng mỏ, hơn ba tiếng đồng hồ, cô đã bó gối vùi đầu, néu thỉnh thoảng không động đậy, anh còn tưởng cô đã ngắt đi rồi.

Lâm Duyệt rất lo lắng cho cô, chủ yếu là vì sắc mặt của cô quá xấu.

Nó nhọt nhạt như tờ giấy, mồ hôi nhễ nhại.

Lâm Duyệt nắm tay cô, Lâm Quán Quán kinh hãi ngắng đầu, cả người run lên.

“Đừng sợ, đừng sợ!” Lâm Duyệt ôm chặt lấy cô, đau long nói: “Chị chỉ muốn hỏi em có muốn uống nước hay không thôi.”

Toàn thân Lâm Quán Quán vẫn cứng ngắc. Cô lắc đầu nguầy nguậy: “Em không khát.”

Giọng nói vừa rơi xuống.

Chuyển mắt một cái.

Đèn “đang hoạt động” treo trên cửa phòng mỏ đột ngột tắt.

Lâm Quán Quán “xoát” một cái đứng lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.