Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 224: Chương 224: Thần giao cách cảm






Lâm Quán Quán “Xoát” đứng dậy.

Do ngồi quá lâu và giữ một tư thế trong thời gian dài, chân cô bị tê và đau, cô đột ngột đứng dậy mới thấy chân đã mềm nhữn.

Lâm Duyệt sửng sốt, vừa định đưa tay giúp cô thì một cơn gió thổi qua bên cạnh, khi cô hoàn hồn lại, Tiêu Lăng Dạ đã vững vàng đỡ cô ấy.

“Cảm on!”

Tiêu Lăng Dạ mím môi im lặng.

Mọi người hồi hộp đứng dậy, chờ đợi câu nói của bác sĩ.

Lâm Quán Quán nhịp tim như sắm, mắt nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật.

Hai phút sau.

Cửa phòng phẫu thuật mở ra.

Mọi người lập tức nghiêng người, Tiêu Diễn không nhịn được hỏi: “Thế nào rồi, thế nào rồi, ca mỏ thành công chưa?”

Bác sĩ phẫu thuật tháo khẩu trang ra, vẻ mặt mệt mỏi.

Mọi người căng thẳng!

Một lúc sau, bác sĩ mỉm cười và gật đầu: “Phẩu thuật thành công!”

Hai chân mềm nhữn.

Nước mắt Lâm Quán Quán cuối cùng cũng rơi xuống sau vài giờ kiêm nén.

Cô ấy chắp tay lại: “Cảm ơn! Cảm ơn!”

“Đây là việc chúng tôi nên làm.”

Vài phút sau.

Duệ Duệ và Tâm Can bị đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, Lâm Quán Quán muốn tiến lên nhưng lại bị bác sĩ ngăn lại. “Bệnh nhân vừa mới phẫu thuật xong, hiện tại cơ thể không còn sức đề kháng, không thể cùng người tiếp xúc, nếu bị bệnh sẽ rất phiền phức.”



Nhưng!

Bệnh bạch cầu giống như một khối u ác tính, ngay cả khi đã phẫu thuật vẫn có nguy cơ tái phát bắt cứ lúc nào, biến chứng nguy hiểm nhất sau khi cấy ghép là đào thải, một lượng lớn chất miễn dịch sẽ được sử dụng để giảm biến chứng này xảy ra.

Cuối cùng, người bệnh phải có thái độ lạc quan, sinh hoạt đúng thói quen, ăn uống điều độ, … Khi đủ các điều kiện thì sau năm năm an toàn, bệnh mới khỏi hoàn toàn.

Nhưng dù sao đi nữa.

Trước mắt giải phẫu thành công, đã là phóng ra bước thứ nhất thành công.

Phòng bệnh.

Tâm Can được tiêm thuốc mê, vẫn chưa tỉnh, người nhà không được vào phòng vô trùng, Lâm Quán Quán chỉ có thể từ bác sĩ tìm hiểu tình trạng của Duệ Duệ.

“Em cứ yên tâm đi, phẫu thuật thành công.” Hứa Dịch thở: phào nhẹ nhõm, chào tạm biệt Tiêu Lăng Dạ và Lâm Quán Quán: “Anh và Lãnh Quân Lâm về công ty trước.”

Bọn hắn muốn chuẩn bị cho buổi họp báo ngày mai.

“Quán Quán, cuộc họp báo ngày mai sẽ bắt đầu vào lúc mười giờ, lúc đó tôi sẽ đón eml”

Họp báo.

Lâm Quán Quán mím môi, trong con ngươi chợt hiện lên tia lạnh lẽo.

“Được rồi!”

Ngày mail Là chiến trường của cô ấy!

Những tên khốn đó, thật sự cho rằng trong tay cô không có bắt kỳ át chủ bài nào để xoay người sao!

Lúc này.

Bộ phận quan hệ công chúng của Hoa Hạ cũng bắt đầu khủng hoảng về quan hệ công chúng.

Tào Kim Vân, giám đốc bộ phận quan hệ công chúng vẫn rất có năng lực, khi Lâm Quán Quán bị mắng chửi thảm hại, ông ta đột ngột tìm ra lối thoát cho cô.

Lối thoát này chính là Thiệu Đình Đình!

Nữ minh tinh bị mẹ vu hãm, sau đó hủy hoại sự nghiệp của mình.

Tào Kim Vân đã sử dụng Thiệu Đình Đình để làm kíp nỏ, lại tìm một chút thuỷ quân.

Vì vậy.

Tiêu để tin tức trở thành như thê này.



Chỉ đơn giản là một vài từ.

“Tôi sẽ gặp các bạn trong buỏi họp báo lúc mười giờ sáng mail”

Điều này giống hệt như sự có Thiệu Đình Đình trước đó.

Các fan của Thiệu Đình Đình tháy vậy liền tiến đến ủng hộ Lâm Quán Quán.

“Ủng hộ Lâm Quán Quán! Không chịu thua ba mẹ hút máu!”

“Anh hùng bàn phím đáng giận và vô trách nhiệm!”

“Ngồi đợi đi! Chờ sự việc lật ngược lại!” Ở khung bình luận cũng không phải tất cả đều là mắng chửi Lâm Quán Quán mà cũng có người nói hộ cô.

Nó giống như một nồi nước sôi, cho một vài viên đá to vào và nhiệt độ sôi từ từ hạ xuống.

Sau đó nước là sẽ càng đốt càng vượng hay là sẽ bị rút củi dưới đáy nồi.

Điều đó phụ thuộc vào kết quả của cuộc họp báo ngày mai.

Vào buổi chiều.

Tâm Can tỉnh lại.

“Mẹ.”

Cô bé mở mắt ra tìm Lâm Quán Quán, Lâm Quán Quán bước nhanh tới nắm tay cô bé. “Dậy rồi sao, có gì không thoải mái không? Có muốn uống nước không?”

“Con đói rồi!”

Tâm Can xoa bụng, bĩu môi làm nũững.

“Mẹ sẽ nấu cho con ăn. Con muốn ăn gì?”

“Miễn là mẹ nấu thì cái gì Tâm Can cũng thích.”

“Vậy mẹ sẽ nấu cháo trứng muối thịt nạc cho con được không?”

“Dạ được!”

Khương Ninh nhìn Tâm Can hòa hợp với Lâm Quán Quán, trong lòng chua xót.

Tâm Can lớn lên bên cạnh bà.

Nhưng bà chưa bao giờ thấy cô bé gần gũi như vậy.

Chắc chắn rồi.

Dù bà có yêu cô bé đến máy thì cũng không thể nào sánh được tình cảm giữa hai mẹ con.

Tiêu Diễn cũng nghiêng người xuống giường: “Tâm Can, sao cháu không hỏi anh trai?”

“Anh trai chắc chắn không sao đâu!”

Lông mày Tiêu Diễn nhíu lại, đám người cũng nghỉ hoặc nhìn qua.

Tâm Can lấy hai tay che tim, đôi mắt híp lại thành hình lưỡi liềm: “Tâm Can có thể cảm nhận được.”

“Hả?”

“Ai nha, mọi người không hiểu rồi! Tâm Tôi có thể có thần giao cách cảm với anh trai. Hôm qua Tâm Can đã nói chuyện với anh trai. Không phải trước đây Tâm Can luôn bị ốm vô cớ sao? Tắt cả đều là khi anh trai không khỏe.”

Mọi người ngạc nhiên.

Tiêu Diễn trợn to hai mắt: “Ý cháu là cháu có thần giao cách cảm. Mỗi lần Lâm Duệ không thoải mái, cháu cũng sẽ không thoải mái?”

Vừa nói, Tiêu Diễn vừa quay đầu lại nhìn Lâm Quán Quán: “Tiểu Quán Quán, có bao giờ Duệ Duệ vô duyên vô cớ: không thoải mái không?”

Lâm Quán Quán cần thận suy nghĩ.

Thật sự là có!

Trước đây, Duệ Duệ thỉnh thoảng cảm thấy không thoải mái, đến bệnh viện kiểm tra cũng không phát hiện ra, mỗi lần vậy cô đều nghĩ Duệ Duệ là một đứa trẻ sinh non nên tương đối yếu.

Lâm Quán Quán chết lặng.

Đúng rồi!

Hai ngày trước Duệ Duệ bị sốt cao và nhiễm trùng, Tâm Can cũng sốt không rõ nguyên nhân.

Cô có nghe mọi người nói rằng giữa các cặp song sinh sẽ có thân giao cách cảm.

Có đúng không?

Nghĩ về điều này.

Lâm Quán Quán lập tức trở nên hưng phân, cô nhanh chóng nắm tay Tâm Can: “Tâm Can, bây giờ con cảm thấy.

thế nào?”

Mặt Tâm Can hơi đỏ lên, ánh mắt sáng tỏ, cô bé mạnh mẽ gật đầu.

“Con cảm giác hiện tại rất tốt và cũng không cảm thấy khó chịu nữa. Vì vậy anh trai con cũng sẽ Ổn thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.