Lâm Quán Quán lập tức được an ủi.
Tốt quá!
Tốt quá!
Cô nắm tay Tâm Can, nói cô bé: “Nếu có gì không thoải mái, phải nói cho mẹ càng sớm càng tốt biết chưa.”
Tâm Can gật đầu lia lịa.
“Mẹ nấu cháo cho con.”
Dạ lạnh lùng nhìn Tiêu Diễn.
Tiêu Diễn cam chịu ngồi xuống mép giường, anh ôm lấy khuôn mặt tròn nhỏ của Tâm Can.
Tâm Cần bĩu môi: “Chú hai, chú rửa tay chưa.”
Xoal Vậy mà ghét bỏ anh ấy!
Tiêu Diễn nổi gân xanh trên trán: “Tiểu Tâm Can!”
Tâm Can lè lưỡi nghịch ngợm, trông thật đáng yêu.
“…” Tiêu Diễn: “Tâm Can, cháu và Duệ Duệ ở trong phòng mỏ, mẹ cháu ở bên ngoài rất căng thẳng, cuối cùng ca mỗ thành công, cháu còn để mẹ đi nấu cơm nha.”
Vẻ mặt Tâm Can lập tức cảm thấy đau lòng, cô bé nhanh chóng nắm lấy tay Lâm Quán Quán: “Mẹ, mẹ đừng nấu, đừng nấu nữa.”
“Không sao, mẹ không mệt.”
“Thế này đi, tôi đi gọi mấy món mang tới. Vừa vặn chúng ta nhiều người như người, mua đồ ăn nhiều một chút sẵn tiện để ăn mừng Thành Duệ phẫu thuật thành công.”
Tâm Can giơ tay đồng ý: “Tốt!”
Tiêu Diễn lập tức gọi điện thoại mua thức ăn.
Lâm Quán Quán không muốn đi ăn cùng Khương Ninh nhưng vì Tâm Can ở đây nên không nói gì.
Tiêu Diễn gọi một bàn lớn đầy đồ ăn.
Dù sao thì cái phòng bệnh cũng hơi đơn sơ một chút, mọi người quây quần bên bàn cà phê để ăn.
Cũng may là có Tiêu Diễn sôi nổi nói chuyện, bầu không khí cũng không xấu hỏ lắm.
Đột nhiên.
Để chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật, tối hôm qua cô bé ngủ không ngon, Tâm Can vừa ngủ thì Khương Ninh và lão gia đã về nhà.
Tiêu Diễn vừa thở dài vừa thu dọn.
Ait Tiểu Quán Quán ghi hận nhà bọn họ nha.
Tranh thủ lúc Tiêu Diễn muốn vứt rác, Lâm Quán Quán lấy điện thoại di động ra, kêu Tiêu Lăng Dạ.
“Hả?”
Tiêu Lăng Dạ hơi sững người.
Đây là lần đầu tiên Lâm Quán Quán chủ động nói chuyện với anh, sau khi Duệ Duệ bị mẹ anh bắt cóc.
Tiêu Lăng Dạ lập tức đặt máy tính bảng xuống đùi, nói: “Làm sao vậy?”
*Tôi chuyển khoản cho anh qua WeChat, anh có thế rút Vê.
Tiêu Lăng Dạ nhíu mày.
Anh lấy điện thoại di động, mở WeChat thì thấy Lâm Quán Quán đã chuyển cho anh một khoản tiền, hóa ra là hai mươi vạn.
“Đây là cái gì?”
*“Duệ Duệ phẫu thuật ở bệnh viện, chỉ phí đều do anh trả.”
Trong tayLâm Quán Quán không có bao nhiêu tiền. Đây là tiền trước khi chị gái đi, cô đã mượn chị ấy.
Chị gái đã bán nhà nhưng tiền vẫn chưa dùng.
“Ở bệnh viện tư nhân như thế này, Duệ Duệ cũng được các chuyên gia bậc nhát điều trị. Hai mươi vạn tệ ở phòng này có thể còn không đủ, nhưng trước mắt tôi đưa trước chừng này. Khi nào có hóa đơn, tôi sẽ từ từ trả lại cho anh.”
Sắc mặt Tiêu Lăng Dạ lập tức ngưng đọng.
Anh hít sâu một hơi, kìm lại cơn tức giận: “Duệ Duệ cũng là con anh, mấy năm nay anh không làm tròn trách nhiệm của người ba, là anh có lỗi với đứa nhỏ. Hiện tại nếu biết chân tướng, về tình về lý số tiền kia anh nên trải”
“Đây là ý của Duệ!”
Một câu như là một chậu nước lạnh triệt để dập tắt tất cả hỏa diễm trên người anh.
Yết hầu của anh giật giật.
Nửa ngày.
Anh gian nan mở miệng nói: “Ý của Duệ Duệ sao?”
*Ù!” Lâm Quán Quán gật đầu: “Tối qua cậu bé đã nói cụ thể với tôi rằng cậu không muốn nợ ân tình của anh.”
Đây là nghĩ triệt để cùng anh kéo dài khoảng cách!
Tiêu Lăng Dạ nở nụ cười chua xót.
“Em giữ lại tiền đi.”
Tiêu Lăng Dạ cắt điện thoại vào túi.
“Anh.”
“Anh sẽ không thu tiền này!”
“Tiêu Lăng Dạ.”
Tiêu Lăng Dạ sờ vào điều thuốc trong túi, máy ngày nay anh đều hút thuộc. Anh hút thuộc quá nhiêu, đột nhiên cảm thây bản thân đã nghiện rôi.
Anh đứng dậy khỏi ghế sô pha: “Anh ra ngoài một lát.”
“Tiêu Lăng Dạ!”
Đi tới cửa bên cạnh, anh kéo cửa phòng ra, thân hình dừng một chút, không quay đầu lại: “Quán Quán.”
“Tôi nghe.”
“Dù anh có làm gì đi chăng nữa, em đều không nợ gì anh mà là anh thiêu nợ mẹ con em nhiêu lãm.”
Nói xong, anh mím môi bước ra khỏi phòng.
Cầu thang.
Có thể hút thuốc ở đầu cầu thang của lối đi an toàn, Tiêu Lăng Dạ dựa vào tường, châm một điều thuốc rồi hút một hơi.
Một lúc, anh ta từ từ thở ra một vòng khói.
Khuôn mặt lạnh lùng của anh mờ mịt trong sương mù lúc sáng lúc tối, tự dưng lại có loại cảm giác tịch liêu.
Anh nợ Quán Quán và Duệ Duệ quá nhiều.
Chỉ có thể trả nợ bằng cả cuộc đời của mình!
“Anh trai.”
Đằng sau anh ấy.
Tiêu Diễn đẩy cửa lối đi an toàn và bước tới, thở dài thườn thượt khi nhìn thấy vét ban đỏ giữa đầu ngón tay.
Không cần phải nói.
Chắc nó là nếm mùi thất bại ở chỗ tiểu Quán Quán.
“Anh! Tiểu Quán Quán còn không chịu tha thứ cho anh sao?”
Tiêu Lăng Dạ im lặng.
Tiêu Diễn an ủi anh: “Tiểu Quán Quán vừa mới biết được chân tướng, chưa thể bình tĩnh lại, anh cũng đừng gấp quá. Thật ra có thể tháy được Tiểu Quán Quán vẫn là có tình cảm với anh. Nếu không, khi biết anh là người của bốn năm trước, cô ấy đã giết anh từ lâu rồi.”
sừm “Bây giờ Duệ Duệ phẫu thuật thành công, Tiểu Quán Quán cảm thấy thư thái hơn. Anh cho cô ấy một chút thời gian, chờ cô bình tĩnh lại rồi hung hăng đuổi theo, cô ấy nhất định sẽ mềm lòng.”
Ánh mắt Tiêu Lăng Dạ ám trầm, không có nói chuyện, mặc kệ đầu ngón tay bị bỏng đỏ.
Tiêu Diễn không biết làm thế nào để an ủi anh nữa.
Khu khụ.
Thực ra, anh áy cũng có chút chột dạ khi đối mặt với Tiểu Quán Quán.
Bốn năm trước.
Nếu không phải do anh đánh thuốc mê anh trai thì sẽ không có chuyện thế này.
*A Diễn!”
“Hả?”
“Mọi thứ đã sẵn sàng cho buổi họp báo ngày mai chưa?”
Tiêu Diễn ngay lập tức trở nên nghiêm túc khi nhắc đến chuyện này.
“Anh, anh yên tâm 120% đi, đã ổn thỏa cả rồi!”
Tiêu Lăng Dạ ấn đầu ngón tay hát tàn thuốc ra, ánh mắt lạnh lùng.
Lần này.
Anh ấy muốn lấy lại tắt cả mà Quán Quán đã chịu đựng!