Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 588: Chương 588: Chia tay




Lúc Dụ Tú Y đến trường, trong lớp có hai học sinh chuyển đến.

Một người tên Thiệu Quân Dao, một người tên Cố Giai Duyệt.

Thiệu Quân Dao thì đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt đẹp như tinh linh. Như lời của Vy Nguyệt thì: "Chỉ dựa vào đôi mắt này thôi, đã có thể đoán được đấy là một người đẹp." Nhưng cô rất hiếu kỳ, vì sao cô ấy vẫn luôn đeo khẩu trang. Lúc nói với người khác thì bảo là họng mình khó chịu, nên vẫn luôn đeo. Lúc học đeo, nghỉ giải lao cũng đeo.

Một cậu trai khác tên Cố Giai Duyệt, lúc cười còn lộ ra hai cái răng khểnh, cực kỳ đẹp trai lại ấm áp. Hai người này vừa đến, không ít con gái trong lớp không thể rời mắt khỏi cậu ta.

Đây cũng là lần đầu tiên Dụ Tú Y gặp Thiệu Quân Dao.

Nghe nói là cô chủ nhỏ của nhà họ Thiệu.

Nhà họ Thiệu là dòng bên của nhà họ Cố.

Nhà giàu họ Cố danh tiếng lừng lẫy ở thành phố Yến, đây là nhà giàu của nhà giàu mà ai cũng biết. Dụ Tú Y cũng có nghe qua, sức tưởng tượng của cô lại có cơ hội phát huy rồi.

Ân oán của nhà giàu trước nay vẫn rất loạn.

Nhà họ Thiệu là một trong những dòng bên mạnh của nhà họ Cố.

Cố Giai Duyệt được sắp xếp ngồi trước Dụ Tú Y.

Cậu ta xoay người lại chào cô, lộ ra một cái răng khểnh.

Vy Nguyệt cũng chào lại: "Xin chào, tớ tên là Vy Nguyệt."

"Xin chào, Cố Giai Duyệt."

Dụ Tú Y liếc mắt nhìn cậu ta, mỉm cười. Sau đó cô đeo tai nghe, cúi đầu nghe bài nghe. Nhưng cô lại không tập trung được, vì Trần Quyết đã rời đi rồi.

Từ lúc cô biết chuyện giữa Trần Quyết và ba ruột anh, mẫu thuẫn trong lòng Trần Ny Hạ, cô cảm thấy mọi việc không phải lỗi của anh. Đương nhiên Trần Ny Hạ cũng không sai, chỉ là hai người đang sống trong tự trách và áy này của mình.

Cuối tuần.

Dụ Tú Y lại đến nhà của Tư Dân lần nữa.

Gõ cửa thì cô nghe thấy tiếng dời ghế truyền ra từ bên trong. Sau đó, cửa mở ra, Tiểu Phổ mừng rỡ nói: "Chị ơi, em biết là chị sẽ đến mà!"

Dụ Tú Y cúi người xoa đầu cậu bé nói: "Chị đã hứa với em rồi!"

Cả buổi sáng, Dụ Tú Y đều ở đó. Cô dọn dẹp lại phòng khách, sau đó dọn phòng bếp. Mỳ còn thừa rất nhiều, cô muốn nấu xong bữa trưa rồi mới đi.

Tiểu Phổ kéo tay cô nói: "Chị ơi chúng ta chơi trốn tìm đi."

Dụ Tú Y cũng biết, theo tính cách của Tư Dân thì ngày bình thường sẽ không chơi những trò này với Tiểu Phổ. Cô gật đầu đồng ý rồi: "Được!"

"Chị tìm em trước, em trốn trước!"

"Được!"

Dụ Tú Y che mắt lại, đếm một lúc thì bắt đầu tìm Tiểu Phổ. Cô đi một lúc sau đó tìm được Tiểu Phổ ở sau cửa. Hai người chơi một lúc thì Tiểu Phổ chạy đến ban công nói: "Chị ơi mau trốn đi."

Dụ Tú Y vừa xoay người thì nghe thấy tiếng mở cửa.

Cô hơi sững người nhìn.

Tiếp đó cửa phòng mở ra, Tư Dân đẩy cửa đi vào. Nam sinh cao gầy xuất hiện trong tầm mắt của cô...

Tư Dân, đột nhiên quay về rồi.

Điều này vừa khiến Dụ Tú Y ngơ ngác vừa ngại. Dù sao chưa được chủ nhà cho phép mà cô đã tự mình đến đây rồi.

Tư Dân cũng hơi kinh ngạc. Dụ Tú Y thế mà lại ở đây. Cậu xoay người, đóng cửa lại rồi đặt đồ ăn và chìa khóa lên bàn.

Lúc này, Tiểu Phổ hét to: "Chị ơi, chị trốn xong chưa? Em muốn đi tìm chị rồi!"

Dụ Tú Y giật mình.

Sau đó lập tức phản ứng lại.

Cô không nhìn Tư Dân nữa, như hơi ngại ngùng. Không khí trầm mặc, cô bèn xoay người về phòng bếp.

Tư Như Phổ đi ra, nhìn thấy Tư Dân thì hét lên: "Anh! Anh về rồi!"

Tư Dân gật đầu: "Ừ, anh về rồi!"

Cậu nhóc vui vẻ nhảy lên, sau đó nhớ đến nhiệm vụ quan trọng của mình!

"Anh, anh có nhìn thấy chị Tú Y trốn ở đâu không?"

Tư Dân cau mày: "Em tự đi tìm đi."

"Anh giúp em đi mà..."

"Chơi trò chơi còn cần anh giúp!"

Tư Như Phổ nói: "Chúng ta cùng tìm chị đi." Sau đó kéo tay Tư Dân: "Có phải trong phòng ngủ của anh không!"

Cậu nhóc kéo tay Tư Dân về phòng ngủ, trong đó không có.

"Vậy có phải trong phòng ngủ của Tiểu Phổ không?" Tư Như Phổ tự lẩm bẩm.

Đến phòng ngủ của bé, cũng không có. Phòng ngủ không có ai cả!

Vậy nhất định ở phòng bếp rồi.

Dụ Tú Y trốn ở cửa, tim cô đập hơi nhanh. Cô...

Mặt của cô hơi đỏ.

Cũng hơi lúng túng.

Lúc này, cửa bỗng mở ra, Tư Như Phổ xuất hiện trong tầm mắt của cô: "Chị, tìm được chị rồi!"

Dụ Tú Y cúi người, xoa mặt cậu bé: "Em thật lợi hại, Tiểu Phổ thật giỏi!"

"Chị, chị không phải nói buổi trưa muốn làm canh cá cho Tiểu Phổ sao?"

Thật ra, Dụ Tú Y đã muốn đi rồi.

Nhưng nghe thấy Tiểu Phổ nói vậy, cô do dự rồi: "Tiểu Phổ, anh trai của em về rồi, để anh trai của em làm cho em được không! Chị phải về nhà rồi!"

Cô cúi người, nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé.

"Chị phải đi rồi sao?" Tiểu Phổ hơi buồn.

"Chị có phải không thích Tiểu Phổ không... Nên muốn về rồi." Rõ ràng vừa nãy còn chơi rất vui mà.

Dụ Tú Y vội lắc đầu: "Sao có thể chứ, chị rất thích em mà!"

"Vậy sao chị lại đột nhiên muốn đi..."

Dụ Tú Y đi phòng bếp, cô mặc tạp dề lên. Tạp dề rất lớn, có màu xám đen, chắc là của Tư Dân. Cô đã xử lý cá thì Tư Dân gõ cửa phòng bếp: "Có cần tôi giúp gì không?"

Dụ Tú Y nói: "Vậy cậu giúp tôi làm món ăn kèm đi!"

"Được!"

Tư Dân rửa sạch tay rồi đi qua. Chàng trai hôm nay mặc một áo phông dài màu trắng, cảm giác đơn giản lại thoải mái, trên người còn có mùi... dầu nhàn nhạt. Dụ Tú Y nhớ lại, Tư Như Phổ nói anh trai bé gần đây đang làm ở tiệm xe máy.

Dụ Tú Y nói: "Tôi làm xong món này sẽ về."

Tư Dân nói: "Ở lại ăn cơm đi."

Ăn xong cơm trưa, Tiểu Phổ ngủ say rồi thì Dụ Tú Y chuẩn bị rời đi. Tư Dân muốn tiễn cô, Dụ Tú Y đến trạm tàu điện ngầm gần đó là được. Vì vậy lúc người đi qua một tiệm sửa xe máy, có một nhân viên bên trong chào Tư Dân: "Này, Tư Dân, bạn gái à!"

Dụ Tú Y đỏ bừng mặt.

Cô tưởng Tư Dân sẽ phản bác.

Nhưng Tư Dân lại nói một câu: "Ăn cơm chưa?"

Đối phương nói: "Còn chưa đây. Được rồi, tình nhân hai người mau đi đi, tôi ở đây cũng phải làm việc rồi."

Dụ Tú Y nhìn bóng lưng của cậu. Vai cậu rộng, dáng người lại cao gầy. Cô cắn răng, trong lòng có một loại cảm giác kỳ lạ bắt đầu nảy mầm, đột nhiên Tư Dân dừng chân nói: "Cảm ơn cậu."

"Hả!" Dụ Tú Y hiểu ra, chắc nói đến chuyện của Tiểu Phổ. Cô nói: "Tiểu Phổ rất đáng yêu."

"Cậu không phải từng nói cậu cứu mạng tôi sao?" Tư Dân hút một điếu thuốc, cậu nói: "Tôi có thể báo đáp cậu! Tôi có thể đồng ý với cậu ba điều kiện, cậu tùy ý ra điều kiện!"

Dụ Tú Y cười: "Vậy cậu dẫn tôi ra biển đi!"

Dụ Tú Y lớn như vậy nhưng chưa từng thấy biển. Cô bị gò bó trong chục nghìn mét này, ngoài học hành thì cũng là học.

"Vậy chủ nhật tuần sau, cậu đến nhà tôi, tôi dẫn cậu đi."

Đây là ước hẹn đầu tiên giữa Dụ Tú Y và Tư Dân.

Mà Tư Dân nói đáp ứng cô ba điều kiện, nhưng...

Chỉ hoàn thành mỗi điều này.

Lại một tuần nữa trôi qua. Sáng sớm ngày chủ nhật, Tư Dân đến tiệm xe máy. Cậu đang thêm dầu cho xe thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Cậu nhìn số điện thoại này, hơi ngẩn người.

"A lô." Do dự một lúc thì cậu vẫn nhận máy.

"Lão Tam, cậu nên quay về rồi."

"Chú Lao, tôi từng nói rằng đừng liên lạc với tôi nữa mà?"

"Lão Tam, ông chủ không ổn rồi! Cố Vụ Thân và Cố Đại Nông đang nhìn chằm chằm như hổ đói, cậu nên quay về rồi. Ông chủ vẫn luôn nhớ cậu."

Quay về...

Tư Dân nhìn bầu trời xanh thẳm. Nếu như không đủ mạnh, quay về sẽ bị phân tranh của gia tộc xé thành từng mảnh.

Ông già, thật sự không ổn rồi sao?

"Lão Tam, cậu chủ nhỏ còn trong tay cậu. Đây là kế hoạch của cậu sao."

"Chú Lao, đó là em trai tôi."

"Lão Tam, chỉ cần cậu tin chú Lao, tôi coi như liều cái mạng này cũng mở một con đường cho cậu ở nhà họ Cố. Đây vốn là đồ của cậu, là đồ của mẹ ruột cậu. Một thứ cũng không thể thiếu."

Tư Dân từ từ nắm chặt tay.

Năm đó, cậu và mẹ quỳ ở trước cửa nhà.

Tuyết bay ngập trời.

Sỉ nhục lúc đó, cậu vẫn không quên.

Vành mắt của chàng trai ấy dần đỏ quạnh, trong đó là dũng cảm, hận ý và...

Đây là lần đầu tiên Dụ Tú Y nhìn thấy biển.

Tư Dân lái xe máy, hai tiếng đồng hồ thì đến thành phố biển.

Cô đứng trên cát, gió biển thổi mạnh mang theo hương vị của biển. Trước mắt là từng gợn sóng lăn tăn vỗ vào bờ.

Dụ Tú Y dang tay, cảm nhận khí vị của biển.

Tư Dân đột nhiên hỏi một câu: "Tuần sau, cô vẫn sẽ đến chứ?"

Đến.

Là đến nhà cậu sao?

Dụ Tú Y khẽ cắn môi. Nếu như chuyện này chưa bị lộ, cô sẽ lén đến nhà cậu. Nhưng đã bị Tư Dân phát hiện rồi, Dụ Tú Y lại hơi ngại. Tư Dân nói: "Tiểu Phổ đứa trẻ này, từ nhỏ đã rất hiểu chuyện. Tôi nhìn nó lớn lên, nó cũng rất nghe lời, rất ỷ lại vào tôi."

Hai người nằm trên bờ cát, nhưng điều khác biệt là Tư Dân nằm thẳng lên cát.

Dụ Tú Y lại gối lưng lên áo khoác của Tư Dân.

Dụ Tú Y hỏi: "Vậy, ba mẹ của cậu đâu?"

Ánh mắt của Tư Dân tối sầm xuống: "Tôi không có ba mẹ, mẹ tôi..."

Mẹ của cậu, bây giờ là một người thực vật...

Nếu như không phải nhà họ Cố...

Cậu cắn răng.

Cậu nhìn đôi mắt sạch sẽ của Dụ Tú Y, đột nhiện cậu dựa gần vào. Dụ Tú Y như ngừng thở, sau đó, cậu hôn cô rồi. Sau đó hai người cuốn lại với nhau, người cậu đè lên người cô. Một nụ hôn rất xung động, Dụ Tú Y cũng sững người rồi. Lúc này, nụ hôn của cậu càng ngày càng kịch liệt. Đợi đến lúc cô phản ứng lại, cậu đã thả cô ra rồi. Cậu nói: "Anh hi vọng mỗi tuần em sẽ đến nhà anh. Anh rất nghèo, nhưng anh sẽ không nghèo cả đời. Cái mạng này của anh là do em cứu, vậy là của em rồi. Trong ba điều kiện anh đã hoàn thành một, vậy anh lại dùng thân để trả được không?"

Má Dụ Tú Y nóng bừng lên.

Hô hấp của cô càng nhanh, tim cũng đập mạnh.

Cô vừa...

Cô sờ mặt mình nói: "Anh không phải... không phải là bạn trai của Tô Nghi sao?"

Đáy mắt của Tư Dân xẹt qua tia ngang ngạnh: "Chỉ là chơi đùa mà thôi."

Thoáng chốc, Dụ Tú Y cảm thấy cậu rất giống với Trần Quyết.

Loại nụ cười bỡn cợt với đời.

Tô Nghi chia tay với Tư Dân rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.