Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 589: Chương 589: Trở về




Ngày thứ hai, Tô Nghi nằm khóc trên bàn.

Giờ phút này, Dụ Tú Y không thoải mái lắm.

Thật ra cô cũng biết, Tư Dân không thích Tô Nghi, giống như lời nói của anh là chỉ chơi đùa chút thôi.

Có lẽ cũng không hề thích mình.

Nụ hôn nóng bỏng đó cùng với mùi vị trên người một học sinh nam, Dụ Tú Y từ từ nghiến răng.

Dần dà, cô và Tư Dân ở bên nhau, mỗi tuần đều dành thời gian tới nhà anh, sau đó thì ở lại một ngày. Cô thấy được nụ cười dịu dàng ở trong đáy mắt anh, cô hơi ngại ngùng, nhưng hành vi cũng chỉ sa vào hôn môi, anh nói rằng Anh muốn cho cô một tương lai tốt đẹp hơn.

Tư Dân nhìn Dụ Tú Y, cô đang phơi quần áo trên sân thượng.

Tại đây, gió trên sân thượng mang theo mùi vị của thứ bột giặt kém chất lượng hòa lẫn với sự phức tạp bên ngoài.

Anh nhìn bóng lưng của cô, từ từ siết chặt tay.

Phút giây này, trong lòng anh âm thầm bén rễ nảy mầm, anh muốn về nhà họ Cố, về trong vòng xoáy nhà họ Cố xông xáo một phen, anh muốn cho người phụ nữ này những món đồ tốt nhất.

Tất cả những thứ tốt nhất, đều cho Dụ Tú Y.

Dụ Tú Y đã có một buổi chiều, cô ăn trưa cùng Vy Nguyệt và Tô Nghi, xem phim, sau đó đi tới một con phố ăn vặt ở sau Cửu Trung. Cửu Trung và Tam Trung đều là trường trung học phổ thông trọng điểm, Vy Nguyệt và Tô Nghi cứ luôn nói về hot boy Thẩm Trác Nhiên của Cửu Trung.

Mãi cho đến tầm năm giờ chiều, trời đột nhiên đổ mưa, Vy Nguyệt cũng biết nhà Dụ Tú Y quản lí rất nghiêm nên vẫy tay với Dụ Tú Y: “Dụ Tú Y, thứ hai gặp nhé."

Dụ Tú Y cầm ô theo.

Cô đi ra khỏi phố ăn vặt.

Dựa theo sự dẫn đường trên điện thoại, định đi qua một con hẻm nhỏ, cô không muốn gọi xe mà muốn sử dụng khoảng cách gần nhất đi đến trạm tàu điện ngầm. Cô đã đi qua con hẻm này mấy lần rồi.

Trong ngõ hẻm có tiếng động vang lên.

Có vẻ như là âm thanh từ tiếng đánh nhau của một đám thiếu niên --

Dụ Tú Y dừng bước, đây không phải là lần đầu cô gặp phải chuyện như thế này, hơi sợ, hơn nữa theo bản năng, đáng ra cô nên lập tức quay đầu đi mất, nhưng cô lại lặng lẽ núp ở một bên.

"Anh Lâm, đừng đánh ra chuyện, chúng ta mau đi thôi."

Sau đó có người cúi xuống, thăm dò hơi thở của thiếu niên nằm trên đất, cả người đầy bùn.

"Đi."

Tiếng vù vù của xe mô tô, mấy người nhảy lên xe, đi tới đầu kia của con hẻm.

Thiếu niên nằm trên đất ngọ nguậy một cái, giống như muốn chậm rãi chống đỡ đứng dậy, có vết máu dưới thân bị mưa thấm trở nên loang lổ. Cậu ta ngẩng đầu, nhìn bóng dáng mảnh khảnh ở đầu ngõ, híp mắt nhìn kĩ, sắc mắt tái nhợt nhưng đôi môi vẫn nở nụ cười: “Dụ Tú Y à... Tới giúp tôi một tay..."

Lúc này Dụ Tú Y mới ngạc nhiên nhìn đối phương rồi vội vàng đi tới.

"Cậu... Cậu..." Đây lại là Cố Giai Duyệt!!

Học sinh chuyển trường mới chuyển đến trong lớp.

"Tôi gọi 115 cho cậu." Dụ Tú Y ổn định tâm trạng, sau đó thì khom người, chiếc ô nghiêng nghiêng về bên phía Cố Giai Duyệt, che đi nước nưa rơi trên mặt cậu ta.

"Dụ Tú Y, không cần gọi, cho tôi mượn điện thoại dùng một chút." Cố Giai Duyệt tựa người lên vách tường loang lổ rêu xanh, nửa mặt lộ ra trong cơn mưa. Dụ Tú Y nghiêng ô ra trước, sau đó đưa điện thoại cho cậu ta.

Cố Giai Duyệt gọi một cuộc điện thoại.

"...Là cháu..."

Sau đó bên kia im lặng.

Cố Giai Duyệt còn nói: “Sao thế, không quen cháu sao? Nói thế nào nhỉ, cháu cũng phải gọi chú một tiếng chú út chứ."

Dụ Tú Y không nghe được lời nói chuyện của đầu bên kia, mưa xung quanh không nhỏ, nhưng Dụ Tú Y nhìn thấy sắc mặt của Cố Giai Duyệt... Có vẻ như nói chuyện với người ở đầu bên kia không hề vui vẻ.

Cố Giai Duyệt trả điện thoại lại cho Dụ Tú Y.

Dụ Tú Y vốn phải đi rồi, nhưng lúc này thấy Cố Giai Duyệt như vậy, cả người nhếch nhác, cô không yên tâm lắm: “Cậu không sao chứ? Sao những người đó lại đánh cậu?"

"Dụ Tú Y, cậu tò mò vậy à?" Giọng nói của Cố Giai Duyệt hơi tùy tiện, giống như khinh thường vậy: “Chắc là thấy tôi quá đẹp trai nên khó chịu thôi."

Dụ Tú Y không nói nên lời khi thấy cậu ta tự luyến thế này.

Trên mặt Cố Giai Duyệt không có vết thương gì, trầy da cũng không, gương mặt này được bảo vệ rất tốt, lúc nãy đám người đó đánh nặng tay như thế nhưng trên mặt cậu chỉ có ít bùn đất bụi bặm. Nghĩ tới dáng vẻ tự luyến ban nãy của Cố Giai Duyệt, không khó để tưởng tượng chắc là đã có ý bảo vệ gương mặt của mình.

Nhưng trên mặt đất lại có một ít vết máu, hiển nhiên là Cố Giai Duyệt bị thương.

Dụ Tú Y hỏi theo bản năng: “Cậu sao rồi?"

Cố Giai Duyệt tựa lên tường với dáng vẻ lười biếng: “Tôi à, cậu thấy tôi như có chuyện gì hay sao?"

Dụ Tú Y cầm ô, mưa không to lắm nhưng Dụ Tú Y vẫn nghiêng ô ra trước theo bản năng để che cho Cố Giai Duyệt, tuy rằng thoạt trông gương mặt này của cậu ta không bị thương, nhưng khả năng vết thương trên người không phải là vết thương bên ngoài, lúc nãy đám côn đồ đó ra tay không nhẹ.

Dụ Tú Y muốn đi nhưng nghĩ tới ít nhất cũng là bạn học của cậu ta, vậy cứ đợi ở đây cho đến lúc bạn của cậu ta tới đón.

Cố Giai Duyệt ngước mắt, ánh mắt của cậu ta rơi vào chiếc ô, gương mặt xinh đẹp mà tao nhã của cô gái, cô chỉ tình cờ đi qua đây, nhìn dáng vẻ này hiển nhiên muốn rời đi nhưng lại không đành lòng. Cô là một học sinh nữ rất hiền lành đơn thuần, gần như mọi suy nghĩ đều viết hết lên trên mặt.

Thấy chiếc ô nghiêng qua, Cố Giai Duyệt nói: “Bạn học Dụ, cậu tự đi đi."

Dụ Tú Y nhìn cậu ta rồi nhíu mày: “Đề nghị cậu nên nói ít lại, chờ bạn cậu tới thôi, chờ bạn cậu tới rồi tôi sẽ đi." Đều là bạn học trong lớp, bộ dạng này, cô thật sự không yên tâm.

Tuy nhìn qua không có mấy vết thương ngoài, nhưng đám côn đồ đó ra tay không nhẹ, ngộ nhỡ bị chấn thương bên trong.

"Tôi đề nghị cậu đi bệnh viện."

"Bạn học Dụ, sau này cậu có học y không? Nếu học y, tôi cảm thấy cậu sẽ rất thành công, là một bác sĩ giỏi."

Dụ Tú Y nhìn cậu ta rồi không để ý đến cậu ta nữa, cô mờ mịt rũ mắt, sau này có lẽ cô sẽ không học y, tuy rằng Trần Ny Hạ vẫn luôn ủng hộ cô.

Nhưng cô càng thích.

Đầu hẻm có tiếng bước chân vang lên.

Cố Giai Duyệt chậm rãi chống tay ngồi dậy, Dụ Tú Y quay người, cô nhìn thấy Tư Dân đứng ở đầu hẻm.

Dụ Tú Y ngơ ngác, Tư Dân.

Mắt Cố Giai Duyệt sáng lên, Dụ Tú Y không ngờ rằng, người tới là Tư Dân.

Tư Dân thấy cô, mấy bước đi tới, giơ ô cao lên nghiêng về phía cô, thấy sự lo lắng và dò hỏi trong đáy mắt anh, cô nói: “Em tình cờ đi qua."

"Ừ." Tư Dân nhìn thiếu niên tựa vào tường rồi nói với Dụ Tú Y: “Anh đưa em về trước."

Dụ Tú Y vội vàng khoát tay: “Không cần, anh đưa cậu ấy đi bệnh viện trước đi."

Thật ra cô có rất nhiều câu hỏi, nhưng lúc này không phải là lúc để hỏi chuyện, cô nói với Tư Dân: “Cậu ấy chắc bị đánh không nhẹ đâu, trạm tàu điện ngầm ở phía trước, em đi băng qua con hẻm này rồi đi về trước thêm hai trăm bước là tới rồi, anh không cần đưa em đâu."

Tư Dân yên lặng hai giây, cũng không đồng ý, Dụ Tú Y không thể làm gì khác đành phải để anh đi theo, cùng đi tới trạm tàu điện ngầm gần đó, nhìn Dụ Tú Y đi vào rồi Tư Dân mới quay lại ngõ hẻm.

Anh đạp người đang dựa vào tường một cước.

Cố Giai Duyệt mở mắt, sờ nước mưa trên mặt rồi giơ tay lên: “Đừng vô tình thế chứ, ít ra cũng là thân thích mà, kéo cháu đi."

Tư Dân cầm ô, tán ô hạ xuống che nửa gương mặt, chỉ để lộ phần cằm. Anh chậm rãi vươn tay kéo Cố Giai Duyệt lên, sau đó xoay người đi về phía trước, Cố Giai Duyệt đi theo phía sau, hai người đi ra khỏi ngõ hẻm.

Bởi vì trời đổ mưa.

Con đường cổ xưa càng vắng lặng, chân trời cực kì âm u, một mảnh trời với sắc màu u tối.

Tư Như Phổ ở nhà làm bài tập, thấy ngoài trời mưa to, cậu bé đi lên sân thượng, kéo ghế để chuẩn bị đóng cửa sổ lại. Nước mưa văng tới, sức gió hơi lớn, cậu bé rất vất vả mới đóng cửa sổ được.

Trên mặt bị dính đầy nước mưa.

Ngoài cửa vang lên tiếng chìa khóa chuyển động, Tư Như Phổ vui vẻ chạy tới, cửa mở ra, cậu bé ôm chân Tư Dân: “Anh."

Ngẩng đầu thì thấy người lạ ở sau lưng Tư Dân, Tư Như Phổ cảnh giác lùi về sau.

Hẳn là bạn của anh, Tư Như Phổ cũng nhỏ giọng kêu một tiếng: “Anh..."

Cố Giai Duyệt vui vẻ: “Ôi, cái này thì không dám nhận rồi." Cậu ta vươn tay vò tóc cậu bé: “Lại kêu một tiếng anh nghe nào."

Tư Như Phổ: “À, anh."

Tư Dân lấy quần áo từ trong phòng đưa cho Cố Giai Duyệt, Cố Giai Duyệt cởi áo ngoài vẫn còn có một chiếc sơ mi bên trong, làn da trắng trẻo lành lạnh, trên người có vài vết máu ứ đọng đã bầm tím, mấy vết thương trên tay đã chảy ra máu. Cậu bé hơi sợ hãi, Tư Dân che kín ánh mắt của cậu bé.

"Tiểu Phổ làm xong bài tập chưa?"

"Vẫn chưa nhưng sắp rồi ạ."

"Ừ, vậy đi làm bài tập đi."

Tư Như Phổ rất nghe lời, về phòng ngủ rồi lại chạy ra, cầm hộp thuốc cảm bột của trẻ em đưa cho Cố Giai Duyệt rồi nhìn cậu ra, sau đó lại chạy về phòng ngủ. Cố Giai Duyệt đã thay đồ xong, ngồi trên sofa, cầm hộp thuốc cảm bột rồi cười.

"Chú út, đứa bé này là..."

Tư Dân nhìn cậu ta: “Mẹ tôi nhận nuôi."

"Đúng là hiểu chuyện." Cố Giai Duyệt tìm một tư thế thoải mái ngồi trên sofa nhưng vẫn kéo căng vết thương, sắc mặt tái nhợt, cậu ta tiếp tục cười không biết xấu hổ.

Tư Dân không để ý tới thành phần của nụ cười trong ngữ điệu của cậu ta, nhìn cậu ta, đáy mắt chậm từ từ trở nên sắc bén: “Ai đánh cậu?"

Cố Giai Duyệt hiếm thấy không cười nữa: “À." Giọng nói của cậu ta vẫn không sao cả như cũ: “Còn có thể là ai đây, chú hai đó."

Tư Dân im lặng hai phút: “Giai Duyệt, cách xa Tú Y một chút." Anh nhìn Cố Giai Duyệt câu nói không hề có ý thương lượng mà là rất kiên quyết, trong đáy mắt là sóng lớn cuồn cuộn, cứ như nếu Cố Giai Duyệt nói từ chối, một giây tiếp theo anh sẽ lập tức trở mặt, không màng đến tình thân.

"Chú út, hôm nay chỉ là một bất ngờ, cháu không ngờ, Dụ Tú Y ở đây sao?" Cố Giai Duyệt ngồi ngay ngắn lại: “Dụ Tú Y rất hiền lành."

"Thế nên tôi không mong vì sự hiền lành của em ấy." Tư Dân ấn điếu thuốc trong tay, ngước mắt: “Mà dính vào mớ bòng bong này của các người."

"Chú út, chú tình nguyện ở đây cả đời hay sao?" Cố Giai Duyệt lấy một điếu thuốc từ bao thuốc trên bàn, cắn trong miệng: “Chú út à, sức khỏe của ông nội ngày càng kém, chú về xem đi, ông vẫn luôn nhớ chú."

Thấy Tư Dân im lặng, Cố Giai Duyệt nói tiếp: “Chú út, bây giờ cả nhà họ Cố đều nằm trong tay Cố Triển Bạch, chẳng lẽ chú thật sự mong thế à? Mấy ngày trước cháu đến thăm bác cả, bác cả vẫn thế. Cháu nghĩ, nếu khi đó người nằm trong bệnh viện là Cố Triển Bạch, có lẽ bây giờ mọi chuyện đã khác rồi..."

Đáy mắt cậu ta chậm rãi trở nên dữ tợn, khi cậu nói tới ba chữ "Cố Triển Bạch ", gần như là dùng sức, hiển nhiên là cắn lên da thịt.

Tư Dân ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một mảnh đen thui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.