"Đây là Thư Dao, còn đây là dì Dư của con."
Đào Gia Thiên lạnh lùng chào hỏi một tiếng rồi chuẩn bị cất bước lên lầu, Tống Như Thấm vội cản anh lại: "Gia Thiên, con có còn nhớ Thư Dao không? Lúc con còn nhỏ đã từng gặp con bé rồi, hồi Thư Dao đầy tháng mẹ có dắt con sang nhà họ Hạ đấy."
Tống Như Thấm cực kỳ ưng ý Hạ Thư Dao.
Chi bằng nói rằng, ngoại trừ Mộc Như Phương, chỉ cần là thiên kim cành vàng lá ngọc thì bà đều thấy ưng ý, huống hồ chi người có gia thế hiển hách như Hạ Thư Dao kia chứ.
Mặc dù gia thế nhà họ hùng mạnh thật, thị trường nước ngoài phát triển rất tốt, cũng đã gầy dựng nên cơ nghiệp riêng ở thành phố Hải Châu, nhưng nếu có thể liên hôn với nhà họ Hạ, liên minh kinh doanh, củng cố chính trị thì nhà họ Đào mới có thể ngạo nghễ xưng hùng xưng bá được.
Bà ưng ý Hạ Thư Dao từ tận đáy lòng.
Hơn nữa, trái tim của con trai bà cũng không thể tiếp tục lưu luyến Mộc Như Phương đó nữa.
Đào Gia Thiên nhìn thoáng qua gương mặt e thẹn của Hạ Thư Dao rồi quay mặt đi: "Xin lỗi, đã lâu quá nên tôi quên mất rồi." Anh tỏ ra như lịch sự nhưng không kém phần xa cách nói với Tống Như Thấm: "Mẹ, con lên phòng thay đồ."
Gương mặt Hạ Thư Dao từ mong mỏi kỳ vọng từ từ trở nên ảm đạm, cô nhìn bóng lưng cao ráo thẳng tắp đang bước lên cầu thang ấy, thầm siết tay lại, không sao hết, đã lâu lắm rồi, anh quên cũng là chuyện bình thường thôi, thật không ngờ rằng Đào Gia Thiên lại khôi ngô quyến rũ thế chứ.
Bà Hạ nhìn thấu được tâm trạng của con gái, bèn cười cười lắc đầu, có điều tướng mạo của cậu cả nhà họ Đào tuấn tú lắm, cũng xứng với con gái mình, có điều hình như tính tình hơi bị lạnh nhạt, sợ là không dễ sống chung, chủ yếu là bà lo con gái mình phải chịu thiệt.
"Mẹ ơi, vậy con cũng lên đó trước đây." Đào Y Y vội đi theo anh.
Cô gõ cửa phòng Đào Gia Thiên, anh không khóa cửa, chỉ khép lại mà thôi, cô nghe tiếng anh rồi bèn mở cửa vào: "Anh ơi."
Đào Gia Thiên cởi bộ đồ tây treo lên giá áo, nới lỏng cà vạt, lúc này trông anh dịu dàng hơn dáng vẻ sắc sảo hồi nãy nhiều.
"Anh ơi, Diên Phong đâu rồi?" Đào Y Y đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa, nhìn tấm thảm dưới chân, nhỏ nhẹ lên tiếng: "Sao đột nhiên anh ấy chẳng chào hỏi gì nữa thế, bảo là ra nước ngoài, anh à, có phải anh lại sai anh ấy đi làm nhiệm vụ gì nữa không?"
"Y Y." Đào Gia Thiên nhìn cô, thật ra trong đầu anh cũng chẳng còn nhớ bao nhiêu ký ức dịu dàng về em gái, nhưng con bé là em gái ruột chảy cùng một dòng máu với mình, anh sẽ không lạnh nhạt với cô như với người ngoài, giọng nói của anh chan chứa sự quan tâm của người anh trai lớn, anh biết Đào Y Y là người đặt tình yêu lên đầu, bởi vì còn nhỏ tuổi, quá mức đơn thuần, lại được người nhà bảo bọc quá kỹ lưỡng nên không biết phân biệt rõ ràng giữa yêu thích với ỷ lại.
Chỉ biết đắm chìm vào đấy, chứ bằng không cũng sẽ chẳng tự sát.
"Y Y." Đào Gia Thiên nói: "Nếu như cậu ta thích em thì đáng lý nên chủ động dốc sức rước em về nhà chứ không phải để một người con gái như em đi xông pha. Nếu hai người đều có yêu thích lẫn nhau thì anh sẽ giúp em, nhưng anh không muốn nhìn thấy em gái mình làm ra những chuyện hại thân."
"Anh, em thích anh ấy mà, từ nhỏ anh đã ít khi nào chơi với em, cha mẹ cũng quan tâm em được bao nhiêu, chỉ có Diên Phong kề cận bên em bảo vệ em thôi, anh ấy là người đầu tiên xuất hiện khi em xảy ra chuyện, anh ơi, anh giúp em với." Đào Y Y đi qua: "Anh ơi, anh nói cho em biết anh ấy ở đâu được không anh."
Nhìn thấy em gái mình khóc lóc van nài, Đào Gia Thiên khẽ nhíu mày, giơ tay lau những giọt lệ vương trên khỏe mắt cô: "Em xác định bản thân mình thật sự thích cậu ta, chứ không phải ỷ lại ư?"
Đào Y Y hé miệng, trước giờ cô chưa từng nghĩ đến chuyện này: "Em...Tất nhiên là em thích anh ấy rồi."
"Em còn nhỏ, chưa am hiểu mấy chuyện tình cảm này đâu, anh biết em không muốn gả vào nhà họ Duẫn, anh sẽ sắp xếp giùp em, còn Diên Phong, em phải nghĩ cho rõ tình cảm mình dành cho cậu ta là gì, yêu thích hay ỷ lại."
Dường như Đào Y Y ngẩn ra đến tận vài giây, đó giờ cô chưa từng nghĩ đến chuyện này, cô thích Lục Diên Phong, thích cái cách anh xuất hiện trước mặt cô mỗi khi cô gặp khó khăn, anh giống như vầng sáng vậy, luôn luôn bao dung những lần cô gây chuyện vô lí, lẽ nào còn không phải là thích hay sao?
Không! Đây chính là thích!
Cô nói với mình liên tục.
Giọng nói thiết tha như muốn làm rõ với bản thân mình vậy, cũng muốn để cho mấy mâu thuẫn trong lòng lắng xuống.
"Thích, tất nhiên em thích anh ấy rồi! Giống anh đấy, anh hỏi em có thích Diên Phong không, hỏi em có rõ ràng chưa, vậy anh rõ ràng rồi ư? Anh thích Mộc Như Phương!"
Nghe đến tên Mộc Như Phương, khóe môi Đào Gia Thiên cứng đờ trong một thoáng: "Y Y!"