Tối đó Hạ Thư Dao ăn cơm ở nhà họ Đào.
Tống Như Thấm ra hiệu cho Đào Gia Thiên mấy lần, bảo anh phải tiếp xúc với Hạ Thư Dao nhiều hơn, nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn giữ khoảng cách như vậy.
Mặc dù Hạ Thư Dao là con gái, nhưng một ánh mắt thoáng qua cũng làm con tim lưu luyến, nảy sinh tình cảm trong lòng, vô cùng ưng ý Đào Gia Thiên, cô thầm nghĩ đến gia thế nhà mình, Tống Như Thấm lại nhiệt tình với cô như thế, chỉ cần ông nội ra mặt là mối hôn sự này gần như đã chắc chắn rồi.
Có danh gia vọng tộc nào trong thành phố Hải Châu này không thích liên hôn với họ Hạ cơ chứ.
Gần đến 9 giờ tối, Tống Như Thấm kêu Đào Gia Thiên đưa Hạ Thư Dao về nhà, tài xế nhà họ Hạ đậu xe ngay trước cửa, bà Hạ biết con gái mình ưng bụng nên cũng ngầm đồng ý, mỉm cười gật đầu.
Đào Gia Thiên khẽ cau mày, Tống Như Thấm lại ra hiệu cho anh lần nữa, anh chỉ đành gật đầu, không tiện làm mẹ mất mặt giữa chốn đông người, chẳng buồn thay đồ mà cầm chìa khóa đi thẳng vào buồng xe ngồi, không mở cửa cho Hạ Thư Dao.
Hạ Thư Dao cắn răng tự mình mở cửa chui vào xe, cô còn thấy hơi dè dặt nên ngồi ở hàng ghế sau.
Đào Gia Thiên mở bản đồ lên rồi lạnh nhạt hỏi: "Nhà cô Hạ ở đâu?"
"Anh đưa em đến biệt thự nhà họ Hạ là được rồi."
Ánh sáng trong buồng xe mờ mờ, Thư Hạ Dao nghiêng người về trước, nhìn sườn mặt của Đào Gia Thiên, khuôn mặt lạnh lùng ấy càng quyến rũ hơn trong bóng tối, nhưng suốt đoạn đường đi, Đào Gia Thiên chỉ tập trung lái xe chứ không hề mở miệng.
Nhìn thấy sắp đến biệt thự nhà họ Hạ rồi, Hạ Thư Dao không kềm lòng được mà hỏi: "Anh có thể cho em Facebook của Y Y không? Em quên kết bạn với cô ấy rồi."
Thật ra cô muốn xin tài khoản Facebook của Đào Gia Thiên cho dễ dàng liên lạc.
Chứ bằng không, sau này cô cũng đâu có chạy đến nhà Đào mỗi ngày được, cô là cô gái, làm vậy mất mặt đến thế nào cơ chứ, chỉ đành tìm cách như vầy thôi.
Hơn nữa thường thì con gái chủ động mở miệng thì người đàn ông phong độn như anh nhất định sẽ cho, mà Hạ Thư Dao là con cái nhà có quyền có thế, cũng rất có lòng tin vào nhan sắc và gia thế nhà mình.
Cô ta mỉm cười lấy điện thoại ra.
Phía trước là đèn đỏ, Đào Gia Thiên dừng xe lại, ngậm điếu thuốc đọc một dãy số: "Cô tìm theo cái này."
Số điện thoại của Đào Y Y, cũng tìm ra được Facebook của cô.
Hạ Thư Dao ngẩn người ra: "Anh...Anh Đào..."
Vốn dĩ cô muốn kết bạn với Đào Gia Thiên, rồi thuận tiện bảo anh ấy gửi tài khoản của Đào Y Y cho mình, một mũi tên trúng hai đích.
Nhưng không ngờ, người đàn ông này...chẳng hiểu chút phong tình nào hay sao?
Chiếc xe được khởi động thêm lần nữa.
Đào Gia Thiên đặt một tên trên bánh lái, đường ban đêm rất đỗi yên tĩnh, thỉnh thoảng gặp vài cây đèn đường, soi sáng khoang xe một thoáng, anh ngậm điếu thuốc trong miệng, nhả ra làn khói, nhìn tình hình con đường phía trước mà đột nhiên trong đầu lại nhớ đến một dáng người mảnh khảnh.
Hình ảnh này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Trong hình ảnh ấy, điện thoại của anh reo lên, anh dừng xe thỉnh thoảng liếc nhìn thử rồi trông thấy ba tin nhắn tới.
"A Thiên, anh trả lời lâu quá."
"A Thiên, hôm nay em hơi bận, mới có một đợt sách mới về, một mình Tiểu Văn không sắp xếp hết được, tối nay em ngủ ở đây luôn nha."
"A Thiên..."
Đào Gia Thiên tập trung tinh thần, chú ý nhìn về phía trước, anh không đến sẽ có lúc bản thân mình lại lơ đãng khi lái xe, bèn ném bỏ hình ảnh ấy ra sau đầu rồi tập trung cầm lái, không chú ý đến Hạ Thư Dao đang nói gì, chỉ nhìn vào kính chiếu hậu thấy Hạ Thư Dao hé miệng, anh mơ mơ hồ hồ ừm một tiếng.
Tiếng reo vui mừng củ Hạ Thư Dao vang lên.
"Vậy hẹn tối mai nhé."
"Cái gì?" Đào Gia Thiên hút điếu thuốc.
"Tối mai có một buổi biểu diễn đàn Violon ấy."
Anh trực tiếp từ chối: "Xin lỗi cô Hạ, tối mai tôi không có thời gian rảnh."