Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 345: Chương 345: Mộc như phương, đúng thật là cô




Thời gian cũng trôi qua như trước đây vậy.

Mộc Như Phương ngoại trừ né tránh Đào Gia Thiên mỗi ngày thì mọi thứ còn lại cũng không có gì thay đổi cả, hôm thứ sáu có một vị chuyên gia khoa tim người nước ngoài đến bệnh viện trong thành phố khám hai ngày, cô xin nghỉ một ngày phép, dẫn Nặc Nặc đến kiểm tra.

Nặc Nặc bị bệnh tim bẩm sinh.

Chuyên gia kiến nghị nên làm phẫu thật càng sớm càng tốt rồi kê cho bọn họ ít thuốc, Mộc Như Phương cẩn thận hỏi thăm về giá cả và các rủi ro.

Một tỷ hai.

Cần cần một tỷ hai.

Con số này dường như đè cô đến tan vỡ, lúc về đến nhà, Nặc Nặc còn nhỏ, mặc dù cô bé chưa hiểu gì, nhưng cũng biết mình thường bị đau ngực, bèn không kềm lòng được mà hỏi cô: "Mẹ ơi, Nặc Nặc bị làm sao vậy ạ, tại sao ngày nào con cũng phải uống thuốc hết vậy?"

"Bởi vì Nặc Nặc là tiên nữ, ông trời đã ban tiên nữ cho mẹ." Mộc Như Phương ôm chầm lấy con gái, không biết cô đã viện cái cớ bao nhiêu lần rồi, lần này Nặc Nặc không tin: "Không phải đâu, nếu con là tiên nữ thì sao con lại đau chứ."

"Nặc Nặc." Mộc Như Phương thầm thấy run sợ, cô ôm con thật chặt, không biết mình phải nói làm sao.

Cô chỉ muốn Nặc Nặc ở bên cạnh mình mãi mãi.

Đừng bỏ mình đi.

Cô chỉ có Nặc Nặc mà thôi.

Để gom góp đủ tiền viện phí mà tối nào Mộc Như Phương cũng tìm thêm một công việc, cô làm nhân viên tạp vụ ở Động Đình, từ 7 giờ tối đến 1 giờ sáng.

Bởi vì đây chỉ là công việc tạm thời nên sẽ tính lương theo ngày, mỗi bữa trả một lần.

Buổi chiều nhóm nhân viên dọn vệ sinh bọn họ tan ca vào lúc 5 giờ 50 phút, chị Từ mở cuộc họp, lúc ra khỏi công ty là vừa đúng 6 giờ.

Thời gian không đủ để cô về nhà, từ đây bắt xe buýt sang Hoàng Đình cũng phải hơn 40 phút, Mộc Như Phương mua cho Nặc Nặc cái đồng hồ điện thoại, có thể định vị, cô gọi cho dì Lý một cuộc, nhờ dì giúp cô chăm sóc cô bé một chốc, buổi sáng cô có gửi mớ sủi cảo mình gói qua cho dì, tối đến là có thể ăn được.

Đến Hoàng Đình, trưởng nhóm tên Hà Tình, ngoại trừ Mộc Như Phương, còn có vài sinh viên làm thêm kiếm tiền sinh hoạt, người bưng bê, người mang rượu.

"Mọi người kêu tôi chị Tình là được rồi." Hà Tình nhìn vòng quanh, sau đó tầm mắt dừng trên người Mộc Như Phương, nhíu mày: "Đến đây làm việc không được phép đeo khẩu trang, mặc dù tạp vụ không quan trọng chuyện ngoại hình nhưng cũng đừng già quá, lỡ làm khách hàng giật mình thì sao, mặt mũi cũng phải bình thường một chút."

Mộc Như Phương đến nhà vệ sinh thay đồ, tẩy trang, trên gương mặt không còn vết sẹo rắn bò xấu xí đáng sợ ấy nữa, để lộ ra làn da sáng sủa trắng nõn nà, giống như nàng yêu tinh, mà cũng giống như đóa hồng nở rộ trong đêm vậy, đẹp đến tận xương tủy.

Mặc dù cô đã tẩy trang nhưng vẫn dặm lên mặt một lớp phấn tối màu.

Vẫn đeo cặp kính gọng đen quê mùa như cũ.

Mặc dù là thế, lúc cô đi ra khỏi nhà vệ sinh, bước vào phòng của chị Tình, ánh mắt của chị ta chợt ánh lên vẻ ngạc nhiên.

Cô đã làm việc ở nơi ngợp trong tiếng nhạc và phụ nữ lả lướt này nhiều này rồi, nhìn người là chuẩn nhất, người phụ nữ trước mắt cô, phụ nữ đánh giá phụ nữ sẽ rất chính xác, Hà Tình nhìn cánh tay và vùng cổ trắng ngần của Mộc Như Phương, lại nhìn gương mặt bị phủ lên lớp phấn tối màu nhưng ngũ quan vẫn rất đẹp đẽ ấy.

Mặc dù ánh hào quang đã bị cặp mắt kính kia che khuất đi, nhưng Hà Tình biết, cô gái này là một người đẹp.

Đều là cánh chị em phụ nữ với nhau, Hà Tình cũng hiểu.

Nếu không thiếu tiền thì ai đến đây làm tạp vụ làm chi, hơn nứa lại làm từ 7 giờ tối đến 1 giờ sáng.

"Chị Tình, công việc của tôi là gì vậy ạ."

"Cô phụ trách tầng 16."

Khách hàng đến Hoàng Đình ăn chơi cũng phân ra nhiều đẳng cấp, nói trắng ra Hoàng Đình cũng cung cấp một vài loại hình phục vụ đặc biệt, đây là nơi thướt tha son phấn, khách đến đây đều là người có tiền cả.

Từ tầng một đến tầng ba tiếp khách đi riêng lẻ, cũng có vài ông chủ vùng khác đến nơi này, nói một cách toàn diện là, rồng cá lẫn lộn với nhau, từ tầng 3 đến tầng 6 đều là khách hàng bản địa, số tầng càng cao càng chứng tỏ được thân phận cap quý, thường thì từ tầng 12 đổ lên đều phải có thẻ hội viên mới ra vào được.

Mộc Như Phương cùng một cô sinh viên tên là Tần Lâm Lâm lên tầng 16, năm nay Tần Lâm Lâm 19 tuổi, đến đây làm thêm kiếm tiền sinh hoạt, lần đầu cô ấy đến đây nên cảm thấy hơi hơi căng thẳng: "Chị Như Phương ơi, em cứ thấy sờ sợ."

Mộc Như Phương thấp giọng nói: "Không sao đâu, làm việc gì cũng phải chú ý một chút, sợ thì cúi đầu vô cúi đầu ra là được."

"Dạ."

Nửa tháng ròng đúng 7 giờ tối là Mộc Như Phương đến Hoàng Đình thay đồng phục, mặc dù mệt mỏi một chút nhưng lương tính theo ngày, tranh thủ kiếm nhiều hơn tí có thể cho Nặc Nặc sớm ngày làm phẫu thuật.

Vào cuối tuần, cô dẫn Nặc Nặc đến trung tâm thương mại mua cho dì Lý bộ đồ, còn mua rất nhiều rau cải và xương sườn, thêm hai hộp sữa bột bổ sung canxi cho người già rồi mang sang nhà dì Lý.

Dì Lý không nhận: "Tiêu tiền cho tôi làm gì, để đó cho Nặc Nặc đi."

Dì Lý biết chuyện Nặc Nặc bị bệnh tim: "Số tiền này đều để cho Nặc Nặc hết, đừng tốn cho tôi làm chi, tôi ở nhà cả ngày cũng thấy buồn chán, có Nặc Nặc bầu bạn còn vui hơn đấy chứ."

"Cô làm việc bận rộn đến như vậy là để kiếm tiền cho Nặc Nặc, về sau ít mua mấy thứ này lại đi, nhà tôi đủ đồ dùng rồi."

Dì Lý có hai đứa con gái, nhưng đều sống ở thành phố khác.

Để bà mình ên ở đây.

Nặc Nặc ôm Mộc Như Phương: "Mẹ ơi, tối nay Nặc Nặc muốn mẹ ngủ với Nặc Nặc."

"Nặc Nặc à, tối nay mẹ còn phải đi làm, thế này nhé, mai là chủ nhật, mẹ dắt con đi công viên chơi được không."

Nặc Nặc cúi đầu: "Con vẫn muốn mẹ ngủ với con hơn."

Làm sao mà Mộc Như Phương không muốn được bầu bạn bên con kia chứ.

Buổi tối có một phòng trên tầng 16 gọi rượu, sau khi Mộc Như Phương và Tần Lâm Lâm đi lấy rượu rồi mở cửa bước vào.

Một nhóm cậu ấm cô chiêu đang mở tiệc.

Khói thuốc mịt mờ.

Mộc Như Phương cúi đầu suốt buổi, cô dâng rượu lên xong bèn lui về đứng một bên, mấy người trong phòng đang vui đùa rất hăng say, mở mấy bài nhạc giật, giống như tổ chức tiệc rượu quy mô nhỏ vậy, mấy em gái ăn mặc hở hang trong phòng quấn quanh người những cậu ấm nọ.

Mộc Như Phương phụ trách rót rượu.

Vốn dĩ cô với Tần Lâm Lâm chỉ cần im lặng đứng sát vách tường là được rồi.

Đột nhiên có cậu ấm giống như cắn thuốc vậy mà cởi phứt đồ của em gái trong phòng ra, em gái đấy đã ăn mặc mỏng manh, trong phút chốc lộ ra bầu ngực đầy đặn, bị anh ta đè xuống ghế sô pha, tiếng thét chói tai vang vọng khắp phòng.

Cô đã quá quen thuộc với những hình ảnh như thế này rồi, một nơi tràn đầy nhục dục.

Bỗng dưng có giọng nói ồm ồm cất lên: "Ê, phục vụ kia qua đây mau." Mộc Như Phương trừng mắt, nhìn gương mặt hoảng hốt đến trắng bệch của của Tần Lâm Lâm.

Cậu ấm đấy ngồi trên ghế, em gái nọ run rẩy ngồi phịch dưới đất, kéo đồ của mình lại.

Anh ta chỉ Tần Lâm Lâm: "Nói cô đấy, qua đây."

Tần Lâm Lâm lắc đầu, nhìn Mộc Như Phương như cầu cứu.

Mộc Như Phương cũng không có cách nào, cô không muốn gây chuyện, hơn nữa, quả thưc không biết mình có thể làm gì.

"Thế nào, không muốn hả?" Anh ta cười cười, rót một ly rượu: "Uống đi, uống rồi số tiền trên bàn cho cưng hết."

Tần Lâm Lâm nhìn ly rượu trên bàn, cách độ chừng một mét vẫn có thể ngửi thấy mùi nồng nặc của nó, sắc mặt cô ấy trắng nhợt: "Tôi...Tôi không biết uống."

Người có tiền, đặc biệt là dạng cậu ấm giàu có như bọn họ, đều thích nhìn người khác sợ hãi, thấy Tần Lâm Lâm hoảng hốt, dường như anh ta càng thấy hứng thú hơn: "Không biết à, thế này không được đâu nhé, nếu cưng không uống thì cứ để anh đây giúp cưng uống."

Sau đó có người đẩy Tần Lâm Lâm xuống đất, tên thiếu gia nọ bóp cằm cô ấy đổ rượu vào, dường như còn thấy chưa đủ, càng chơi càng hưng phấn, đám người xung quanh bắt đầu reo hò, Tần Lâm Lâm bị rót liền ba chén.

Hình như đám cậu ấm này đã tận hứng rồi, cũng không muốn kiếm chuyện nữa mới quăng Tần Lâm Lâm sang một bên, khói thuốc mịt mùng, Mộc Như Phương vội vã chạy qua đỡ cô ấy dậy, Tần Lâm Lâm đã say rồi, đứng không vững nữa.

"Cô, ngước đầu lên đây." Đột nhiên có giọng nói trầm trầm vang lên, quen thuộc mà lạnh lùng, máu trong người cô dường như đông cứng lại trong phút chốc, cô ngẩng đầu, cách làn khói trắng lượn lờ, nhìn thấy một đôi mắt lãnh đạm tối tăm.

Sắc mặt cô gần như trở nên trắng bệch.

Đào Gia Thiên, sao Đào Gia Thiên lại ở đây.

Người đàn ông ấy đứng thẳng người dậy, giọng nói run run, ánh mắt vẫn lạnh căm căm, anh ta cắn răng: "Mộc Như Phương, đúng thật là cô."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.