Sau khi Mộc Như Phương xếp lại kệ sách, cô đi đến trước bàn giám đốc: "Giám đốc Đào, quần tây của anh, tôi xin lỗi, tôi giặt không ra, tôi biết mình không bồi thường nổi, cũng không đủ tiền bồi thường." Cô siết chặt ngón tay, không đến mức không còn đường khác để đi thì không muốn từ chức một chút nào, cô không muốn mất đi công việc có mức lương ăn ý không dễ tìm này, cô sẵn sàng làm những công việc vất vả hơn nữa, nhưng Nặc Nặc lại không thể đợi cô quá lâu.
Cô cắn môi, giọng nói khàn khàn: "Cầu xin giám đốc Đào đừng đuổi việc tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để bù đắp."
"Bù đắp?" Anh lạnh nhạt nghiền ngẫm hai chữ này, thờ ơ nhếch miệng cười: "Cô có thể bù đắp thế nào?"
Cô không lên tiếng, chỉ cúi đầu thấp hơn.
Cô không hiểu tại sao ông trời lại đùa cợt với mình như vậy, lại cho cô gặp phải Đào Gia Thiên khi đang bị giày vò tuyệt vọng thế này.
Cô nhìn đôi mắt đen thăm thẳm của anh, nhấp nháy làn môi trắng bệch: "Xin lỗi, giám đốc Đào."
Anh cười giễu rồi nhấc tay châm điếu thuốc lá: "Thế nào, cô nghĩ gương mặt này của cô có thể lọt vào mắt tôi à?"
"Đương nhiên là tôi biết mình rất xấu, không lọt nổi vào mắt xanh của giám đốc Đào." Nghe Đào Gia Thiên nói vậy, tâm trạng Mộc Như Phương bình tĩnh trở lại.
Có thể chứng minh, anh không nhận ra cô.
Mấy ngày sau đó, chiều hôm nào Mộc Như Phương cũng đến dọn dọn phòng làm việc của Đào Gia Thiên, bữa nay, cô đưa tay ôm bụng, đến kỳ rồi, sắc mặt cô trắng bệch, cố gắng dọn dẹp cho xong.
Về phòng thay quần áo.
Nặc Nặc gọi điện hỏi khi nào cô về.
Mộ Như Phương cong cong khóe môi, ráng nén cảm giác đau bụng lại: "Sắp rồi, chút nữa là mẹ về liền à, Nặc Nặc ngoan ngoãn đợi ở nhà bà Lý nha, đợi mẹ về mẹ mua món ngon cho con."
"Mẹ đừng tốn tiền linh tinh, Nặc Nặc không ăn đâu, Nặc Nặc thích ăn cơm mẹ nấu thôi."
"Ừ."
Mộc Như Phương mở tủ đồ của mình ra cầm quần áo lên, cô vừa cởi bộ đồng phục xám ra, đột nhiên lại bị một xô nước tạt thẳng vào người.
Xối từ trên đầu xuống.
Lạnh run cả người.
Kha Na ném xô nước trên tay xuống, cười lạnh: "Lý Uyển, cô không coi lại mình đi, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga hả, với cái mặt xấu xí của cô mà cũng muốn quyến rũ giám đốc Đào!"
Lý Uyển siết chặt năm đầu ngón tay, cô khép áo lại, quay người nhìn Kha Na đứng sau lưng, khàn giọng nói: "Cô thì sao, chẳng phải cũng tơ tưởng đến giám đốc Đào đó à?"
Kha Na bị nói trúng tim đen, đặc biệt là người phụ nữ xấu xí Lý Uyển mỗi ngày đều bước vô phòng giám đốc Đào này, cơn đố kị nhức nhối trong lòng.
Càng làm cô ta thấy nhục nhã hơn là bản thân mình lại thua kém cái người xấu xí thế này.
Hôm nay trời không lạnh, nhiệt độ mùa này rất ôn hòa.
Nhưng Mộc Như Phương đến kỳ, lại bị tạt một xô nước lạnh, bụng cô đau như bị dao đâm vào, cô thay bộ đồ sạch sẽ khác, nhưng cơn lạnh vẫn không lui.
Cô không hề tranh cãi với Kha Na.
Bởi vì chị họ của cô ta cũng là nhân viên của Đông Hoàng, chức vị còn cao hơn cả chị Từ.
Cô không trêu vào nổi.
Mộc Như Phương ôm siết lấy bụng, vịn tường đợi thang máy.
Điện thoại lại đổ chuông, cô liếc nhìn thử, là Nặc Nặc gọi cho cô.
"Alô, Nặc Nặc." Mộc Như Phương cố gắng gồng lấy sức, cô đỡ vách tường chậm rãi đứng vững.
"Mẹ ơi, mấy giờ mẹ về ạ."
"Xin lỗi con, Nặc Nặc, mẹ về liền đây."
Đau bụng đến hoa cả mắt.
Mộc Như Phương siết chặt điện thoại, cô cắn môi, đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông đi giày da đứng trước mặt, chợt hoảng hốt ngẩng đầu lên nhìn gương mặt kiêu ngạo của Đào Gia Thiên.
Tay anh còn đang cầm một tập tài liệu, rõ ràng là đến đây để lấy nó.
Anh không thích để người khác đụng vào tài liệu trong ngăn bàn mình, hơn nữa anh cũng không thân thuộc gì lắm với người trợ lý của Đông Hoàng phái đến, không tin tưởng hoàn toàn.
Bụng đau như dao cắt, Mộc Như Phương chỉ cảm thấy như trời đất đang quay cuồng trước mắt, bỗng dưng có đôi tay đỡ lấy cô, giọng nói lạnh lùng của anh ta vang lên trên đỉnh đầu: "Lý Uyển, Lý Uyển!"
Mộc Như Phương nhẹ nhàng khép mắt lại, cô muốn kháng cự, muốn đẩy anh ra, nhưng ý thức đã tiêu tan đi mất.
Người đàn ông nọ trầm mặt xuống, nhìn người phụ nữ đã bất tỉnh này, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lùng và chán ghét, nhưng anh vẫn nhíu mày bế cô lên đi vào trong thang máy.
Lúc Mộc Như Phương tỉnh dậy thì sắc trời đã tối.
Y tá thấy cô tỉnh dậy bèn nói: "Chị tỉnh rồi đấy à, đây là thuốc giảm đau, lúc nào đau thì uống một viên. Đừng uống nước lạnh, cũng đừng ăn đồ lạnh, đồ sống."
Mộc Như Phương nhổm người dậy mới phát hiện ra không thấy khẩu trang trên mặt mình đâu, cô cuống quýt cầm mở máy chụp hình trong điện thoại lên xem, vết sẹo xấu xí trên mặt vẫn còn đây.
Tiếng cười mỉa mai của một người đàn ông truyền đến: "Thế nào, nghĩ mình ngủ một giấc dậy thì thành tiên nữ hả?"
Ánh mắt Mộc Như Phương chợt lóe lên vẻ hoảng hốt, khi nãy y tá cản mất tầm nhìn nên không biết Đào Gia Thiên đứng đằng sau.
Thật sự là anh đưa cô đến đây.
Cô còn nhớ lúc đó mình ngất đi mất, sau đó Đào Gia Thiên...
Nhưng sao anh vẫn chưa đi cơ chứ!
Sao vẫn còn ở trong phòng bệnh.
Tầm nhìn của Đào Gia Thiên dừng lại trên thân mình người phụ nữ đấy, nhìn thấy gương mặt đầy sẹo không có khẩu trang che giấu, gương mặt xấu xí như vậy, nhưng sao trong lòng anh vẫn nảy sinh ra cảm giác thật vi diệu.
Ánh mắt cô đong đầy nỗi sợ hãi.
Giống như gặp phải lũ lụt vậy.
"Vết thương trên mặt cô là từ đâu ra vậy?" Đào Gia Thiên nhớ đến làn da trắng ngần của cô.
"...Một sự cố bất ngờ." Cô thấp giọng trả lời.
Mặc dù bụng vẫn còn đau, nhưng đã đỡ hơn rất nhiều rồi, cô bước xuống giường, nhìn đồng hồ rồi mới biết đã ba tiếng trôi qua rồi, bèn nói với Đào Gia Thiên: "Cảm ơn giám đốc Đào." Sau đó lấy đặt viện phí lên giường, rời khỏi phòng bệnh, ánh mắt phía sau lưng hừng hực như ngọn lửa.