Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 192: Chương 192




Xe dừng dưới tầng hầm một tòa nhà thương mại, Tập Vị Nam đỗ xe xong, hai người liền dắt tay nhau rời bãi gửi xe.

Thủ đô độ cuối tháng Tám, tiết trời vẫn oi bức, nắng choi chang nhức mắt.

Ban đêm thì gió mát sảng khoái, ban ngày vẫn nóng hầm hầm như lò hấp.

Diệp Bạc Hâm mới đi bộ có mấy phút mà mặt đã rướm mồ hôi, làn da trắng ửng đỏ.

Tập Vị Nam thấy vậy, thương không sao đừng được.

Anh dừng lại, tay trái nắm tay phải của cô, tay kia đưa lên lau mồ hôi cho cô.

Anh có vóc dáng cao ráo đĩnh đạc, quanh năm quen mặc quân trang, bản thân đã có khí khái mạnh mẽ quyết liệt, đứng trên đường lại càng thu hút ánh mắt người nhìn.

Cặp tình nhân lướt qua trên đường liền xôn xao, cô gái trách chàng trai vô tâm, thấy bạn trai người ta vừa đẹp trai lại vừa thương bạn gái, không giống như bạn trai mình, cứ đơ ra như khúc gỗ.

Diệp Bạc Hâm hơi thẹn, người ta vẫn bảo quân nhân thường chú ý đến hình tượng, thế mà người này ấy à, hình như chả hề sợ mang lại hình ảnh không tốt.

“Đi thôi.” Diệp Bạc Hâm nhúc nhích ngón tay, cô phát hiện ra mỗi lúc một nhiều người nhìn về phía bọn họ. Cô không quen với việc trở thành tiêu điểm.

Tập Vị Nam khẽ cười, cả hai bước vào hàng hiên có mái tránh nắng.

Sau cùng chọn một nhà hàng món đồng quê, quang cảnh nhã nhặn. Tuy không có vách ngăn phòng nhưng được cái khách khứa dùng bữa đều lịch sự, tiếng nói chuyện vừa vặn nhỏ, cũng yên tĩnh.

Diệp Bạc Hâm nhìn thực đơn, giá mỗi món đều có ba chữ số, dân công sở bình thường không dám ghé thường xuyên, chẳng trách lại yên tĩnh thế.

Gần đây hơi nóng trong người, cổ họng khô rát, cô không dám ăn món quá cay nóng, bèn gọi mấy món thanh đạm.

Người phục vụ đứng bên, mắt nhìn Tập Vị Nam chằm chằm, hơi tỏ ra thẹn thùng rụt rè. Cô bé con hai mươi mấy tuổi đầu, thấy những anh chàng đẹp trai, khó mà cưỡng được sự hấp dẫn của giới tính.

“Anh ơi, nhà hàng chúng em có món cháo cá diếc nấu cẩu kỷ tử là nổi tiếng, có tác dụng thanh nhiệt giải độc, nhuận phế hạ hỏa, còn tốt cho dạ dày nữa...” Thấy Tập Vị Nam gấp thực đơn lại, không có vẻ muốn chọn món, người phục vụ liền chỉ vào mặt bìa nói.

“Không cần đâu.” Tập Vị Nam cất giọng ôn tồn, vẻ xa cách.

Anh nhớ, cô không thích ăn cháo.

Nụ cười của cô phục vụ cứng đờ trên mặt.

Diệp Bạc Hâm ngước mi, nhìn phục vụ một thoáng, cười nhẹ nhàng: “Vậy thêm một phần đó.”

Tập Vị Nam ngạc nhiên nhìn cô, Diệp Bạc Hâm giải thích: “Thì trước đó chả phải anh bị thương ở cánh tay mà? Cá diếc bổ lắm đấy.”

Dáng ăn của Tập Vị Nam rất nhã nhặn, không giống như người trong quân đội.

Tay áo xắn lên khuỷu, chiếc đồng hồ sang trọng trên cổ tay hơi lấp loáng.

Chốc chốc anh lại gắp thức ăn cho Diệp Bạc Hâm, bất kể với cương vị làm chồng hay làm người yêu, không còn nghi ngờ gì nữa, Tập Vị Nam luôn là đối tượng chu đáo dịu dàng nhất.

Một tay Diệp Bạc Hâm chống cằm, hơi đăm chiêu nhìn người đàn ông ngồi ngay ngắn trước mặt, lưng ưỡn thẳng. Thoạt trông khí chất đã thấy rõ rệt hơn hẳn đẩng cấp của dân công sở thông thường.

“Sao thế?” Tập Vị Nam thấy cô dừng lại, tưởng đồ ăn không hợp khẩu vị cô, liền bất giấc nhíu mày.

Chưa đợi anh phản ứng, Diệp Bạc Hâm đã dấn người lên, đôi mắt xinh đẹp hấp háy cười, hàng lông mày cong cong, nom dịu dàng mềm mại.

“Này, Tập Vị Nam, trước đây mình từng hẹn hò chưa?”

Người như anh, bề ngoài nghiêm túc chính trực, lại xa cách lạnh lùng, ai ngờ được một người khô khan như thế, mà lúc riêng tư với nhau cũng biết săn sóc người khác. Thi thoảng lại mềm mỏng thấy rõ, khiến cô khó mà cưỡng được sự mê đắm.

Tập Vị Nam buông đũa, rút giấy lau khóe miệng, buồn cười nhìn cô.

“Em muốn biết à?”

Cô chủ động nhắc lại chuyện xưa, xem ra đúng thật đã bỏ được khúc mắc trong lòng rồi.

Nhớ đến trước kia, vì nghĩ rằng cô không thể chấp nhận, nên anh luôn giấu giếm, nói dối triền miên, làm cô thất vọng tột cùng, lòng chợt trĩu xuống. May mà người con gái anh yêu cũng độ lượng, hiểu biết. Năm năm qua đi, cô đã chín chắn hơn nhiều.

Diệp Bạc Hâm chớp mắt, hai mắt ánh lên tươi cười.

“Ừm, anh nói đi. Chúng mình quen biết thế nào, rồi làm sao lại đến với nhau?

Tống Nhất nói, do cô theo đuổi anh.

Thoạt đầu gặp anh, toàn thân anh tản mác sự lạnh lùng không cho phép người lạ tiếp cận, vừa thần bí lại vừa xa cách. Không biết trước kia tại sao cô lại dám bạo gan theo đuổi một người đàn ông dữ dội như anh.

Tập Vị Nam nâng cốc nước, nhấp một hơi, nửa cười nửa không nhìn cô.

Như thể đang hoài niệm, đáy mắt thấp thoáng vẻ buồn buồn.

Cảm thán thời gian quá vội vàng, đã bắt mất cô gái dũng cảm năm nào, nhưng cũng cảm ơn thời gian đã rèn giũa cô trở thành người phụ nữ nền nã chín chắn như ngày hôm nay.

Thoạt đầu, anh cũng không có ấn tượng gì. Lúc ấy là năm thứ hai anh đóng quân ở đội C thành phố B. Đội C tổ chức một chương trình đào tạo, tuyển chọn các sinh viên ưu tú từ các trường quân sự trên cả nước tham gia huấn luyện. Mục đích là để đào tạo lớp sĩ quan tướng lĩnh trẻ trung ưu tú. Anh không phải người nghĩ ra hạng mục này, song anh cũng không phản đối.

Soái bộ gửi người tới Trung đoàn của anh, để đào tạo. Lúc các cô tới thì anh vừa hay có một kì huấn luyện khép kín ba tháng, liền bàn giao lại cho một Tiểu đoàn bên dưới.

Sau khi trở về, công việc bận rộn, anh cũng quên mất việc này, về sau phải nhờ Tiểu đoàn trưởng nhắc lại. Vẫn biết anh không nhiệt tình với những bộ môn đào tạo kiểu này, nhưng cũng phải xuống thị sát một lượt coi như có hình thức.

Hôm ấy trời mưa lâm thâm, mấy chục nữ học viên từ các trường quân sự trên cả nước được cử tới tham gia huấn luyện, tuổi cao nhất cũng tầm hai mươi. Nhưng gương mặt non choẹt, tỏ ra kiên cường. Nhưng trong mắt một người từng tốt nghiệp trường săn Venezuela như anh mà nói, những kẻ kia quá non nớt, yếu đuối. Lúc ấy, thấy các cô đứng hô hào trong mưa, gương mặt lẫn nước mắt hòa cùng nước mưa, người toàn bùn đất, lem nhem không rõ đường nét gương mặt.

Anh chắp tay đứng một bên, lạnh nhạt không biểu cảm, cũng không biểu lộ sự bất mãn trong lòng, mà chỉ cười thầm.

Tiểu đoàn trưởng đi cùng nơm nớp lo sợ, e dè quan sát sắc mặt anh, sợ anh không hài lòng, lại ăn mắng một trận. Trong quân đội, ai nấy đều biết tác phong nghiêm túc của anh, với công việc, anh luôn có thái độ nghiêm khắc.

“Báo cáo Thủ trưởng, anh thấy sao ạ?”

Theo anh đủ lâu, vị Tiểu đoàn trưởng cũng loáng thoáng hiểu được cảm xúc của vị cấp trên này thông qua ánh mắt. Mặt anh vô cảm, trong mắt không có vẻ hài lòng, môi mím chặt, hiển nhiên là đang bực mình.

Tập Vị Nam liếc nhìn anh ta, không nói không rằng, vẻ bất mãn trong ánh mắt càng lúc càng rõ rệt.

Sau đó lúc tập hợp, Tiểu đoàn trưởng mắng cho bọn họ một trận, tiện thể cũng chửi vị sĩ quan huấn luyện một mẻ như tát nước.

Trong quân đội có một luật bất thành văn, thường thì ăn mắng của cấp trên, lúc về sẽ trút giận lên đầu cấp dưới, cấp dưới lại về chửi bới kẻ thấp hơn. Cái vòng tuần hoàn dã man, bị mắng quen rồi, chả ai nặng nhẹ nữa.

Nhưng những nữ học viên tuổi không quá hai mươi này, trước nay chưa từng chịu qua nỗi khổ ấy. Ở trường chủ yếu là học kỹ thuật, rèn luyện thể lực hằng ngày chỉ quấy quá trên danh nghĩa, nhưng vào đến quân doanh thì chính xác là rèn bằng chết. Từ sớm đến tối, nửa đêm cũng phải tập trung khẩn cấp. Ba tháng qua đi, trong số mấy chục bạn nữ đã có người không chịu được, lần lượt bỏ khóa tập. Số còn lại đều cắn răng trụ lại, tưởng mình đã rất xuất sắc, hai hôm trước giáo viên vừa mới tuyên dương họ xong. Mới hai hôm, cấp trên xuống, lại mắng họ không ra gì, có người thấy uất ức, liền dõng dạc đứng lên kháng nghị.

Tập Vị Nam là người thế nào, vị Thủ trưởng mặt lạnh, thiết diện vô tình. Trong mắt anh, quân đội là nơi không phân biệt nam nữ, đã vào đây, tức khắc phải sửa đổi mọi tính xấu, khác biệt nam nữ gì cũng gạt hết sang một bên.

Đứng bên ngoài quan sát, thấy họ ấm ức bày tỏ kháng nghị, anh lại càng khinh thường mấy cô học viên này.

Anh không có sự kỳ thị với các nữ chiến sĩ, nhưng đã không chịu được khổ thì đừng đến tập huấn. Tập không xong, bị giáo viên mắng cũng đừng cãi. Cái kiểu các cô ý thức kém lại thích làm màu, toan thu hút sự chú ý của giáo viên, lại ưa ca cẩm, Tập Vị Nam chúa ghét loại ấy.

Anh đanh mặt, giơ tay ngăn vị Tiểu đoàn trưởng định buột miệng mắng mỏ: “Để các cô ấy nói, các cô có ý kiến gì, thì đồng loạt trình bày hết một lượt đi.”

Có lẽ do ở trong quân đội chưa từng gặp ai đẹp trai như thế, lại mang hàm sĩ quan. Mới rồi anh còn đứng ở bên, không để Tiểu đoàn trưởng giới thiệu cấp bậc của mình, đám nữ học viên mắt đều chằm chằm nhìn về phía trước, vốn không để ý đứng bên cạnh có một vị Trung đoàn trưởng trẻ trung.

Anh vừa lên tiếng, mọi ánh mắt đồng loạt hướng về phía anh.

Cũng như mọi lần, ai nấy gặp anh đều tỏ ra kinh ngạc. Anh đã quá quen với ánh nhìn này, không có nghĩa anh hưởng thụ nó, mà trái lại trong mắt anh thoáng qua vẻ đanh sắc.

Các nữ học viên nhìn nhau, thầm đoán ý tứ của vị Thủ trưởng này. Có người thấy sắc mặt anh nghiêm túc, toàn thân uy nghiêm chính trực, nghĩ bụng chắc anh thật sự muốn nghe ý kiến của mọi người, liền đứng lên, kể lể mọi nỗi khổ trong vòng ba tháng qua.

Nói ra cũng buồn cười, mới nhập ngũ ba tháng mà ý kiến thì nhiều chất đống. Lại bảo là giáo trình tập luyện không hợp lý, không coi họ là người, trong quân đội có quá nhiều quy tắc phiền phức, giáo viên hà khắc, không có tình người.

Một người nói xong, gương mặt Tập Vị Nam vẫn không biến chuyển: “Tiếp tục đi.”

Những người khác thấy anh không nổi giận, mà hình như có vẻ dễ thương thảo, liền mạnh dạn đứng lên, lần lượt sáu, bảy người đều ai oán kêu ca cuộc sống trong quân ngũ.

Giáo viên huấn luyện và Tiểu đoàn trưởng đứng bên thầm kêu khổ thấu trời, lũ ranh con háu đá không biết sợ là gì. Vị Thủ trưởng này nhìn mặt không biến sắc nhưng thực chất bàn tay chắp sau lưng anh ta đã tố rõ sự tức giận. Thế mà lũ chúng nó còn thao thao bất tuyệt, càng nói càng máu.

Những người khác thấy bọn họ đã nói thay cả rồi, liền không đứng lên nữa. Có người chỉ đứng ngoài cuộc quan sát, để xem người thanh niên trẻ măng này đã leo lên được chức Trung đoàn trưởng, liệu có phải nhân vật dễ dãi không?

“Còn gì nữa?”

Tập Vị Nam nén cơn giận sục sôi, mắt lạnh nhạt lướt một vòng.

Các cô nhìn nhau, hồi lâu không ai hé răng.

Khung cảnh tĩnh lặng, chỉ có tiếng ủng bước trên mặt đất, nặng trĩu, như giẫm lên trái tim mỗi người, khiến họ nơm nớp không yên.

Mưa mỗi lúc một to, ướt đẫm vai anh, bôi nhòa những đường nét.

“Nói đi chứ! Câm hết à?” Giọng anh sang sảng đanh chắc, có hơi khàn khàn. Đối với Diệp Bạc Hâm của thời ấy mà nói, những ai mê giọng nói khi nghe tiếng anh, đảm bảo hai mắt sẽ bắn tim.

Không ai lên tiếng, mấy người đứng lên vẫn chết sững, đứng bên ngoài hàng ngũ. Nước mưa xối xả, càng làm gương mặt thêm nhợt nhạt.

“Mới rồi lên tiếng sung sướng lắm đúng không? Giờ không nói gì nữa à?” Gương mặt anh cuối cùng cũng sắt lại, giọng điệu hằm hằm giận dữ, cười khảy bước về phía trước.

“Tôi ở quân đội tám năm trời, chưa gặp ai lắm chuyện như các cô! Sao, tưởng thi vào trường quân sự là oai lắm hả, đúng không? Được gửi đến đây đào tạo là đã tự phong mình là thiên tài rồi? Tôi nói cho các cô biết, trong mắt tôi, các cô không khác gì lũ phế vật, không có nổi một hạng mục rèn luyện thể lực nào đạt cách!”

Vị sĩ quan nom chỉ như mới hai mươi mấy tuổi đầu, lại mở mồm ra là xưng “tôi”, ngay cả Tiểu đoàn trưởng đứng bên cạnh cũng phải lớn tuổi hơn anh ta. Nhưng trong quân ngũ, tuổi tác không quan trọng, quân hàm mới đàn áp tất cả.

Anh đủ uy nghiêm, nói chuyện cũng khá dữ dằn.

Những sinh viên xuất sắc được tuyển chọn từ các trường đại học quân sự, đến đây lại biến thành một lũ phế vật.

Các cô trầy trật tập luyện ba tháng trời, để đổi lấy sự đả kích dã man này. Câu nói phũ phàng của anh khiến nhiều nữ học viên không phục, cũng có người rầu rĩ ứa nước mắt, bắt đầu nghi hoặc bản thân.

Tiểu đoàn trưởng biết Thủ trưởng của mình tài cán, nhưng không phải ai cũng biến thái như anh, mười tám tuổi đã tốt nghiệp trường săn Venezuela. Đám nữ học viên này mới chỉ trải qua kì thi đại học, lại chưa từng tham gia đào tạo thể lực, đem tiêu chuẩn của họ áp dụng với các cô, quả là hơi quá đáng.

Nhưng anh không dám nói ra, sợ ngọn lửa tức giận lại thêm một mồi diêm, rụi luôn cả mình.

Những người bên dưới bắt đầu sụt sùi, vành mắt đỏ hoe, căm phẫn nhìn anh.

Tập Vị Nam cười khảy, quát: “Khóc cái gì? Cỡ các cô mà còn đòi đi lính? Làm sao, không mắng được à? Ở nhà bố mẹ coi như báu vật, nhưng ở đây, các cô còn thua xa cái cọng cỏ!”

Anh rất ít khi mắng mỏ ai, nhưng đã mắng thì sẽ mắng đến nỗi người kia không còn nước còn tát gì hết.

“Anh dựa vào đâu mà nói chúng em thế?”

“Đúng là chúng em đến đây để được làm bộ đội, nhưng thời gian nghỉ ngơi hằng ngày bị đảo lộn, chúng em thiếu ngủ trầm trọng, lại còn khắc khổ tập luyện. Mỗi một hạng mục kết thúc, không để chúng em thở lấy hơi, đã lại phải tiếp tục hạng mục mới. Đến như tập luyện bị thương mà còn bị đánh bị mắng, bị thương vẫn phải tập. Chúng em nhập ngũ là vì cái gì chứ?”

“Biết bộ đội không coi ai là người thế này, hồi xưa nói gì cũng không bao giờ tham gia tập huấn.”

“Chúng em vất vả tập luyện, dù không được khen thì cũng không thể đả kích chúng em.”

Người ý kiến càng lúc càng nhiều, rầm rầm xôn xao.

Chỉ đạo viên thầm lo sốt vó, toan bảo các cô ngậm mồm, nhưng Tập Vị Nam đanh mặt, khiến cô cũng không dám hé răng.

“Các cô vào trường quân sự là vì cái gì?” Đôi mắt đen của Tập Vị Nam hơi cong cong, gương mặt hiện nụ cười khảy giễu cợt, toàn thân tỏa ra khí thế gây áp lực với người khác. Hàng lông mày quắc lại, cơ mặt căng lên, đường nét càng tỏ ra lạnh lùng khác lạ.

“Là vì...”

Vừa thốt ra lời, tất cả đều nín thing.

Vì cái gì?

Vì bảo vệ quốc gia?

Hay vì bộ quân trang thần thánh trong tư tưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.