Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 193: Chương 193




Thế nào là giác ngộ tư tưởng?

Thế này gọi là mầm non tương lai à?

Nếu các sinh viên trường quân sự trên toàn quốc đều như thế này, tốt nghiệp là đeo non cấp úy, được phân thẳng về các đại đội cầm quân, thì mấy trăm vạn binh lính khắp cả nước coi như đi đứt rồi?

Đám người này làm cho quân ngũ trở nên rối ren, hỗn loạn, bất tài vô dụng mà còn dám kháng nghị cường độ luyện tập quá cao.

Nếu chút đỉnh thể lực này mà còn than khổ, thì đội Đặc chủng còn sống nổi không?

“Không nói được chứ gì?” Tập Vị Nam đi đi lại lại quanh mấy chục con người đang xếp thành đội ngũ hình vuông. Bước châm rất chậm, mỗi bước chân đặt xuống bên cạnh ai, người ấy thậm chí không dám thở hắt ra. Dám ý kiến với anh là một chuyện, bị đôi mắt sắc lạnh của anh nhìn chằm chằm lại là chuyện khác, không thốt nổi nên lời, hai chân bủn rủn.

Một người trở về từ thực chiến, trải qua huấn luyện tàn khốc của trường săn, lại từng bao lần mấp mé giữa sống và chết, đám học sinh này làm sao xứng tầm đối thủ với anh?

“Được, vậy để tôi nói.” Tập Vị Nam vừa đi vừa dùng chất giọng đanh quánh tra tấn tinh thần bọn họ: “Mấy đứa các cô, có người bị bố mẹ ép phải ghi danh trường quân sự, muốn sau này chuyển ngành tìm được công việc tử tế. Có người điểm thi không được như ý, thấy trường quân sự cũng hay, loăng quăng cũng được chức quan. Cũng có một bộ phận nhỏ cảm thấy làm lính thì rất oai, mặc quân phục đỏm dáng, từ nhỏ bị những bộ phim chinh chiến đầu độc, mơ sau này được làm quân nhân.”

“Nhưng trong số các cô, có mấy ai là mang tư tưởng trong sáng? Có mấy người dám nhập ngũ vì mục tiêu bảo vệ quốc gia, hy sinh bản thân?” Tập Vị Nam dừng bên cạnh một nữ học viên, mắt quắc lên liếc nhìn cô: “Mới rồi chính cô nói, luyện tập vừa khổ vừa mệt, không được coi như con người, chúng tôi nhập ngũ vì cái gì, đúng không?”

Cô gái run lẩy bẩy, bị anh nói đúng tim đen. Những người như các cô, đa phần đều mang tâm thế ấy, chỉ một chốc đã bị anh bóc mẽ.

“Thế cô nói tôi nghe, các cô nhập ngũ vì cái gì?” Vẻ mặt Tập Vị Nam không biểu cảm, thân hình một mét tám, đứng trước những nữ học viên chỉ cao gần một mét bảy, tư thế anh đĩnh đạc, khí thế lấn lướt, cao hơn họ gần một cái đầu.

Đôi mắt anh đen như mực, là một khoảng tĩnh lặng, không cảm xúc.

Miệng quát mắng, nhưng vẻ bực bội trong mắt lại tiêu tan vào vô dạng.

“Nói!” Dưới sống mũi thẳng tắp, bờ môi mím chặt, nước mưa lăn dài theo gò má cương nghị, bờ mi rậm còn bám bụi nước, rõ ràng vẻ ngoài tinh xảo như đúc, nhưng con tim lại lành lùng như đẽo từ băng.

Cô gái nghe anh quát mà bủn rủn hai chân, suýt thì thụp xuống đất.

Mưa mỗi lúc một nặng hạt, nước mắt trên mặt mỗi lúc một giàn giụa, cô vừa nấc vừa hô “Báo cáo”.

“Em... em không biết.”

Sợ vỡ mật rồi, lời buột khỏi miệng lại thành “Không biết”.

Giáo viên huấn luyện dù nghiêm khắc mấy, cô cũng không thấy tủi nhục đến mức này, nhưng trước mặt người đàn ông, cô lại thấy tủi hổ vô cùng. Bao nhiêu người kia, sao anh lại chỉ chĩa vào mình cô?

Tập Vị Nam nheo mắt, vuốt nước mưa trên mặt, làm một cô gái sợ phát khóc, anh cũng chả cảm thấy ăn năn. Trong mắt anh, không có nam hay nữ, tất cả đều là lính, phạm lỗi bị mắng chửi là bình thường. Chịu được hay không, không nằm trong phạm vị cân nhắc của anh.

“Hôm nay tôi sẽ cho các một bài học, thế là quân đội, thế nào là quân nhân!” Tập Vị Nam rảo mấy bước đến trước mặt, đối diện với một đám học viên cúi gằm đầu, chả hề mảy may mủi lòng.

“Quân đội là nơi gian khổ, là hàng phòng ngự của quốc gia, là một người lính, phải luôn sẵn sàng tinh thần hy sinh. Ở đây, không phải nơi để các cô chơi đồ hàng, ở đây thứ người ta chơi là mạng sống! Không chấp nhận thua thì lượn! Một người lính cần phải biết rõ trách nhiệm của bản thân, các cô gánh vác sứ mệnh bảo vệ quốc gia, bảo vệ quốc gia không phải chỉ bằng mồm, mà phải khắc ghi trong thâm tâm! Thiên chức của người lính là gì?”

Ánh mắt Tập Vị Nam sắc bén, đôi mắt đen láy như phủ một lớp băng dầy, lạnh buốt giá.

Câu sau cùng anh quát lên, cơn mưa ào ào như trút cũng bị khỏa lấp bởi chất giọng âm vang đanh thép của anh.

“Thiên chức của người lính là gì?” Anh lại hét lên.

Giáo viên huấn luyện và Tiểu đoàn trưởng nghiêm mặt, đồng loạt hô: “Phục tùng mọi mệnh lệnh của cấp trên!”

Sau mấy giây im ắng, đám người hô lên rời rạc: “Phục tùng mọi mệnh lệnh của cấp trên!”

Cho đến về sau, giọng càng lúc càng sang sảng, càng lúc càng đồng thanh, vang vọng cả sân sau.

“Tốt!” Tập Vị Nam giơ tay ra hiệu các cô ngừng lại: “Nếu các cô đã rõ, vậy vừa nãy các cô cãi lại giáo viên huấn luyện, nghi ngờ giáo viên huấn luyện, trong lúc tập luyện các cô không phục tùng mệnh lệnh, nếu có một ngày phải lâm trận, các cô cũng sẽ chống lại mệnh lệnh, đúng không? Tất cả đều phản kháng chỉ huy, vậy phải chiến đấu thế nào?”

“Các cô kêu ca tập luyện khắc khổ, vô nhân tính? Các cô đã chọn trường quân sự thì đáng lẽ phải biết rằng, các cô không còn là người bình thường nữa, mà là những chiến sĩ. Có chiến tranh, các cô là những người xông pha đi đầu, phải xung phong trận mạc nơi tiền tuyến. Lúc ấy địch có coi các cô là người không? Súng ống của chúng có phân biệt các cô là con người không? Bây giờ kêu ca, cảm thấy luyện tập quá sức, nhưng các cô có nghĩ rằng, bây giờ không luyện thể lực, một khi lâm trận, sẽ bỏ mạng vì sự lười biếng thường ngày hay không?”

“Các cô được sống trong xã hội hòa bình, không được chứng kiến cảnh máu me, không được thấy sự tàn khốc, không ai trách các cô. Những lời này, buổi tập đầu tiên, giáo viên huấn luyện đã nói với các cô rồi đúng không? Các cô coi quân đội là nơi hưởng thụ đấy à? Tưởng giáo viên huấn luyện dọa dẫm mình à? Đợi đến lúc thực sự có chiến tranh, các cô muốn tập luyện, liệu có còn kịp không? Hôm nay khiến các cô đổ một giọt máu, là để tương lai sự hy sinh trên trận mạc của các cô sẽ được giảm thiểu!”

Ánh mắt anh bén ngọt như lưỡi dao, gương mặt càng lúc càng đanh lạnh, đứng trong mưa, bộ quân trang ướt sũng.

Không ai dám hé răng, các cô từng nghe giáo viên huấn luyện kể về sự tàn khốc trong quân ngũ, nhưng không ai thèm coi trọng, tưởng mình có thể chịu được. Nhưng đến lượt bản thân phải đối mặt mới sực nhận ra, bản thân vốn dĩ quá nhỏ bé, không phải mọi sự nỗ lực đều có hồi đáp, đều được khen thưởng. Trong quân đội, nỗ lực là nghĩa vụ, nghe mắng chửi là cơm bữa, dù anh có xuất sắc mấy, cũng bị đánh giá không bằng hạt cát. Đây là quân đội, không kiêu căng không xốc nổi, phải phấn đấu gian khổ.

Lúc nhỏ họ tin rằng công chúa sẽ cùng hoàng tử có một cuộc sống hạnh phúc. Lớn lên họ tin rằng, nỗ lực sẽ thành công. Cho đến khi trưởng thành mới nhận ra, họ bị lừa bởi giáo viên và những câu chuyện cổ tích.

“Tiểu đoàn trưởng Tiêu!” Thấy bọn họ lặng tiếng, Tập Vị Nam lại dõng dạc gọi Tiểu đoàn trưởng đứng bên.

“Có mặt!” Tiêu Tiểu đoàn trưởng bước lên phía trước.

Toàn cảnh im phăng phắc, chỉ có tiếng mưa rào rào rơi xuống đất.

Tập Vị Nam lướt mắt nhìn một lượt, dừng tại những kẻ mới rồi đứng lên kháng nghị, mắt thoáng vẻ khó chịu.

“Mấy người này vi phạm quân lệnh, kháng nghị giáo viên. Quân đội không thể dung túng bọn họ. Mấy người này, ở đâu đến thì tiễn về nơi ấy!”

“Hả?” Tiểu đoàn trưởng Tiêu ngớ ra, hình phạt này dã man quá thể.

“Thủ trưởng...”

“Thủ trưởng, chúng em sai rồi, xin cho chúng em một cơ hội...”

Bọn họ đều là những đại biểu ưu tú mà nhà trường tuyển chọn. Nếu mới ba tháng đã bị đuổi về, thì mặt mũi biết để vào đâu? Nói không chừng về còn bị phạt.

Mọi người nhợt nhạt thỉnh cầu, nhưng Tập Vị Nam nổi tiếng thiết diện vô tình, lời nói ra không thể thu lại.

Anh đang dùng chiêu giết gà dọa khỉ để đe đám học viên này.

Đôi mắt đen láy của Tập Vị Nam nhìn đăm đăm vào đám học viên, sắc mặt bình lặng, bất kể những kẻ đang vai nài khổ sở, anh vẫn quay người chực bước đi.

Từ trong kinh ngạc, chỉ đạo viên sực hoàn hồn.

“Thủ trưởng...”

Nhưng chưa đợi cô kịp lên tiếng nài nỉ, một tiếng gọi thất thanh từ trong hàng ngũ vang lên.

Tập Vị Nam nghe thấy, bèn quay người lại.

Toàn cảnh im ắng như cái chết đang phủ trùm.

Một cô bé có gương mặt hiền lành mềm mại bẽn lẽn tiến lên phía trước, đôi mắt cô bé trợn tròn, ánh mắt trong veo ăm ắp vẻ kinh ngạc lẫn bất an, và cả sự lo lắng, luống cuống.

Nhưng chỉ chớp mắt, sắc mặt đã biến khác. Đối diện ánh mắt lạnh lùng sắc bén của anh, mà lại có thể tỏ ra bình tĩnh khác lạ.

Cô gái này... không sợ anh, đấy là nhận định đầu tiên thoáng qua trong đầu Tập Vị Nam.

“Báo cáo!” Giọng cô gái ngọt ngào, thuộc kiểu dịu dàng mềm mỏng, thân hình gầy gò mảnh khảnh.

Sau khi bình tĩnh trở lại, cô không còn luống cuống nữa, mà ưỡn thẳng sống lưng, tùy anh nhìn nhận.

“Sao, muốn phát biểu hả?” Anh tưởng cô đứng ra vào lúc này, không ngoài việc thỉnh cầu thay cho đồng đội, hoặc cũng là tố cáo sự máu lạnh của anh.

“Dạ không, chân tê, đứng không vững ạ!” Cô mang một gương mặt không biểu cảm, rõ ràng non nớt nhưng lại điềm tĩnh thấy rõ, như thể không sợ anh phạt. Trong mắt cô, Tập Vị Nam nhìn thấy, thứ khí khái giống với mình.

Đúng là một cái cớ ngớ ngẩn, ai tin? Nhưng cô lại nghiêm túc ra mặt, những người đứng trong hàng cũng không nhịn được, khẽ cười thành tiếng.

Vị chỉ đạo viên nghe đầu đau buốt, quát: “Cười cái gì, buồn cười lắm à?”

“Chân tê, đứng không vững, phải không?” Tập Vị Nam bước đến trước mặt cô gái, ánh mắt sắc lạnh nhíu lại.

“Vâng ạ.” Cô gái mạnh dạn nhìn lại anh.

Giỏi, bạo gan gớm.

Tập Vị Nam bất ngờ duỗi chân gạt một đường. Cô gái đứng không vững, ngã nhào xuống đất, gương mặt được nước mưa gột rửa úp xuống bùn đất.

Cô rên lên một tiếng, đoạn ngước đôi mắt trong veo, thanh khiết nhìn lên.

Tập Vị Nam xưa nay chưa từng biết thương hoa tiếc ngọc. Anh lại hiểu ánh mắt của cô thành cứng đầu, không phục. Anh nhấc chân đá vào hông cô, cô gái lăn mấy vòng, chực ói ra máu.

Chỉ đạo viên cuống cả lên, trước kia chưa từng tiếp xúc với vị Thủ trưởng này, không ngờ anh lại dã man với cấp dưới như thế.

“Còn tê không?” Đôi mắt sâu hoắm khiến người ta cảm thấy rùng mình. Anh ra tay nhanh, không ai thấy rõ hành động của anh.

“Không... không tê nữa rồi ạ...” Mặt cô gái nhợt nhạt như tờ giấy trắng, một tay ôm hông, bất giác cắn chặt môi dưới, sắc môi cũng tím tái.

“Thế thì đứng dậy, chạy hai mươi vòng thao trường.” Đôi mắt đen nhìn xoáy vào cô.

Cô gái cắn răng, không phản biện, trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, chầm chậm chạy quanh thao trường không một lời oán thán.

Ờ, hồi đầu không kịp nhìn kỹ, cũng không từng nghĩ sẽ có quan hệ về sau với cô gái này. Trong cuộc đời anh, đó chỉ là một đoạn tình tiết nhỏ, thậm chí không đáng để anh ghi nhớ.

Tập Vị Nam nhẹ nhàng kể lại chuyện xưa. Diệp Bạc Hâm trợn tròn hai mắt, bờ môi hồng há hốc, dường như có vẻ băn khoăn khó tin: “Cái cô gái mà anh kể... chắc không phải em chứ?”

Hai má Tập Vị Nam hơi ửng đỏ, lúng túng nhìn lảng đi, húng hắng ho vài tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.