Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 295: Chương 295




Ngày hôm sau, đơn xin từ chức đã được phê duyệt, Diệp Bạc Hâm bàn giao công việc lại cho người mới mà bộ phận nhân sự đã tuyển dụng đến, bắt đầu dọn dẹp những đồ dùng trên bàn làm việc.

Đối với việc từ chức đột ngột của cô, Diệp Viễn Đông chưa từng hỏi qua, rốt cuộc lúc đầu là do chính cô không muốn vào công ty, bây giờ Diệp Viễn Đông lại bị vướng víu việc công, việc của mình còn lo chưa xong, còn đâu ra sức lực để quan tâm cô?

Vào làm việc chưa được một tháng, đồng nghiệp trong văn phòng ai nấy cũng coi thường cô, bây giờ cô rời đi, tình cảm cũng tẻ nhạt, mỗi người bận một việc, ngay cả ngẩng đầu tạm biệt cũng không.

Diệp Bạc Hâm cũng không quan trọng gì, người với người hòa nhập gần gũi với nhau mới có thể sống chung được, nếu đã không vừa mắt nhau thì cho dù trói buộc nhau một ngày từ sáng tới tối thì cũng không hẳn có thể vun đắp thêm tình cảm.

Những đồ dùng trong văn phòng đều là do công ty bố trí, những đồ dùng cá nhân của cô rất ít, không đến hai phút cô đã thu dọn sạch sẽ khu vực làm việc của mình, đeo trên vai một chiếc túi xách màu be.

Tô Hòa tiễn cô xuống dưới lầu, bất đắc dĩ ôm lấy cô.

“Cuối tuần có thời gian chúng ta hẹn hò shopping nhé.”

“Được, rảnh tôi sẽ hẹn cô.” Diệp Bạc Hâm tinh thần có chút buồn bã, nhưng vẫn miễn cưỡng mỉm cười, tháng vừa qua Tô Hòa đã giúp cô rất nhiều cô đều biết, cho dù là một người lạnh lùng đi nữa cũng không phải là một hòn đá trơ trọi không có cảm xúc, huống hồ trong công ty nhiều người nhằm vào cô, Tô Hòa tiểu nha đầu này vẫn đứng cùng cô trên một chiến tuyến.

“Này, cô không được quên tôi đâu đấy.”

“Đảm bảo không quên mà.”

“Nhưng tôi vẫn không nỡ rời ra cô...” Tô Hòa chậm rãi buông cô ra, trong cặp mắt to sáng trong trẻo đó rơm rớm nước mắt.

“Được rồi, vậy chúng ta đừng chia cách nữa, chúng ta cùng đổi chổ làm nhé.” Diệp Bạc Hâm ra vẻ kéo cô đến ngăn xe lại.

Tô Hòa cười phá lên, “Sao như vậy được chứ? Đổi chổ làm với cô, rồi nhân viên công ty sẽ không chuộng tôi nữa, tôi phải làm sao? Hơn nữa tôi vẫn chưa nộp đơn thôi việc, cô lôi tôi đi như vậy, một chút thành ý cũng không có.” Diệp Bạc Hâm ngẩng mặt lên, vẻ mặt chín chắn, “Tôi không giỡn với cô đâu, mặc dù lương bổng, phúc lợi tập đoàn Diệp thị tốt, nhưng nội bộ đã xảy ra vấn đề nghiêm trọng, ai biết vẫn có thể chống đỡ nhiều người chứ? Cô xuất thân có danh tiếng, học lực cao, có kinh nghiệm làm việc, tìm một công ty khác không khó, nếu ngày nào đó cô nghĩ thông suốt rồi, nói với tôi một tiếng, tôi sẽ để ý dùm cô.”

“Được rồi, cảm ơn cô.” Tô Hòa bị cô nói cho dao động, nhưng suy nghĩ xong rồi lắc đầu nói: “Bây giờ không được, khoảng thời gian này tôi muốn tìm một nghề nghiệp rõ ràng như thế nào đó rồi chuyên tâm lên kế hoạch làm việc.”

“Ok! Cô nghĩ kĩ rồi bất cứ lúc nào có thể tìm đến tôi.” Diệp Bạc Hâm gật đầu, Tô Hòa như vậy cũng tốt, đầu óc tỉnh táo như vậy sẽ không bị va phải những chuyện ngu muội.

“Vậy... tôi lên làm việc tiếp đây, lát nữa bị bà già An Bối Kỳ đó thấy tôi không có, rồi lại tìm tôi quấy rầy...” Tô Hòa quay người, vẫy vẫy tay đi lên bậc thềm.

Mãi đến khi bóng dáng cô ấy mất hút trước cánh cửa vòng xoay, nụ cười trên khuôn mặt Diệp Bạc Hâm mới từ từ tan biến, trở lại biểu cảm ban đầu.

Cô đi bên đường, đưa tay bắt một chiếc taxi. Mở cửa xe ra rồi quay đầu liếc nhìn tòa nhà hiện đại hóa đồ sộ mãnh liệt, trong lòng có chút man mác, tốt nghiệp được hai năm, cô trước giờ vẫn luôn thích làm công việc chuyên ngành mà cô yêu thích, cuộc sống nhẹ nhàng tự do, cô không buồn phiền chuyện xe cộ, phòng ở, kết hôn, nhưng luôn cảm thấy thiếu thiếu một thứ gì đó.

Đúng rồi, cảm xúc mãnh liệt, là cảm xúc mãnh liệt phấn đầu vì ước mơ...

Nhưng mà... ước mơ của cô là gì?

Diệp Bạc Hâm rất mơ màng, lúc còn trung học, mục đích của cô là nâng cao thành tích, vượt qua sự đồng ý của Tô Uyển, sau đó gặp được Tập Vị Nam, mục đích của cô bắt đầu xoay quanh anh ấy...

Bây giờ, người mà cô vốn theo đuổi đã trở thành người nằm bên gối cô, nhưng trong lòng vẫn thấy trống rỗng, thậm chí rất mơ màng?

Ước mơ ư?

Từ nhỏ đến lớn dường như cô không biết ước mơ là thứ gì? Cũng không có ai dạy cô làm người nên có mơ ước, vì rất nhiều thứ cô đều có thể làm dễ dàng như trở bàn tay.

Lúc trước khi cô còn vui vẻ giận dỗi với Diệp Thanh Vũ, Diệp Thanh Vũ luôn nói cô trẻ con, bất cứ ở đâu cô cũng chọc Diệp Viễn Đông giận, muốn khuấy động cả nhà ba người long trời lở đất, ngày ngày không yên tĩnh, bây giờ cô lại cảm giác không có ý nghĩa gì nữa rồi.

Nhìn ra ngoài cửa sổ những luống hoa bên đường vụt qua tầm mắt, Diệp Bạc Hâm rơi vào suy nghĩ miên man.

Trong vô thức trở lại ngự cảnh viên.

Trong nhà không có ai, sáng sớm nay lúc ra ngoài, Tập Vị Nam cũng không nói muốn ra ngoài, cô rất hiếu kỳ, khoảng thời gian này Tập Vị Nam nghỉ phép mà, rốt cuộc anh ấy đang làm gì vậy?

Anh có thể nhàn rỗi ở nhà được không?

Dự đoán là không thể.

Những ngày thường cô không để ý, nhưng hôm nay vừa mới nghỉ việc, vừa mới về lại đối mặt với căn phòng khách trống rỗng, cô cảm thấy rất khó chịu, giống như một tảng đá chèn ép cô thở không nổi.

Haizz...

Sức lực toàn thân giống như bị hút cạn hết, Diệp Bạc Hâm thả mình xuống ghế sofa, ôm lấy cái gối, sững sờ một lúc, mí mắt từ từ chùn xuống rồi nằm ngủ thiếp đi trên sofa.

Không biết trôi qua bao lâu, cánh cửa có tiếng chuyển động, mí mắt cô khẽ rung, mơ mơ màng màng mở mắt ra, dụi dụi mắt mới thấy rõ cánh cửa đang đóng lại, Tập Vị Nam quay mình lại.

Anh đang mặc một chiếc vest rất trang trọng, trên cổ vẫn còn đeo một chiếc cà vạt màu xanh đậm, đường nét lạnh lùng, giữa trán dường như vẫn nhuốm vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.

Từng ngón tay với lấy cà vạt, vừa nới cà vạt vừa đi vào trong, một tay vẫn đang xách các loại rau và thịt vừa mới mua ở siêu thị về.

Diệp Bạc Hâm đã thấy dáng vẻ anh mặc quân phục, cũng đã thấy anh mặc đồ thoải mái, đồ thể thao, đồ ở nhà, áo choàng ngủ, sơ mi, nhưng trước giờ chưa từng thấu anh mặc bộ vest trang trọng như vậy.

Diệp Bạc Hâm không thể nhìn mãi được, nếu anh không đi lính, trà trộn trên thương trường, e rằng cũng là một thương nhân khác thường.

Ừm... rất có mùi vị ưu tú...

Tập Vị Nam vừa mới thả cà vạt xuống, đã đi đến phòng bếp, nhân ra có gì đó khác thường, bỗng ngừng lại, ánh mắt lạnh lùng sâu sắc liếc nhìn trên chiếc ghế sofa trong phòng khách.

Ngạc nhiên vài giây, “Không phải em đã đi làm sao? Sao lại trở về thế?”

Diệp Bạc Hâm chưa từng nói với anh chuyện nghỉ làm, ngay cả làm việc ở đâu.

“Em bị sa thải rồi.” Cô dang hai tay ra biểu hiện sắc mặt ủ rủ chán nản.

Cô phát hiện cô rất thích kiểu tương tác này với người yêu, tỏ ra hơi không vui, rồi muốn làm cho người khác an ủi mình.

Cảm giác được người khác quan tâm giống như được ai đó yêu thương ôm vào lòng, cô phát hiện ra rằng bản thân đã thích thú lắm rồi.

Tập Vị Nam khẽ chau mày, quay người vào phòng bếp.

Diệp Bạc Hâm chớp mắt, nên phản ứng như nào đây? Lẽ nào anh không nhẹ nhàng an ủi cô một tiếng sao, cái gì cũng không nói đã đi làm việc rồi, không sao, dù sao tìm được rồi, chẳng qua chỉ là ở nhà làm bà nội trợ cho gia đình thôi, em sẽ nuôi anh...

Ôi, già mồm quá...

Diệp Bạc Hâm xem thường bản thân một lát, cam chịu số phận xỏ chiếc dép vào phòng rửa tay, rửa mặt rồi đi ra.

Vừa mới mở cửa ra liền bị hù dọa một phen, chiếc áo vest ngoài màu đen của Tập Vị Nam xắn tay áo lên, chắn trước cửa.

Dáng người cao to, ngược sáng, bóng đen bao trùm cả đỉnh đầu.

“Làm gì đứng trước cửa không một tiếng động thế?” Diệp Bạc Hâm trong lòng buồn bực, đi lách qua anh.

Cổ tay bỗng nhiên siết chặt, cánh tay anh cuốn lấy eo cô rồi siết chặt cô vào lòng, hơi thở đặc biệt từng luồng lướt nhẹ qua tai cô, đôi môi nhẹ nhàng cọ xát trên tai cô, khiến Diệp Bạc Hâm toàn thân run rẩy, cảnh giác giơ tay ra chặn giữa hai người.

Anh vẫn chưa dùng lực quá sức, nhưng sức lực đó lại làm cô không thể giãy giụa, cô không có cách nào đành ngẩng mặt lên.

“Tâm trạng không vui sao?” Anh ôm lấy eo cô, cúi mặt xuống.

Bị anh nhìn ra rồi.

Diệp Bạc Hâm có chút bối rối, cô dường như mang theo tâm trạng đó về nhà, dường như cô buồn vì anh vừa mới nghe thấy cô bị sa thải nhưng vẫn thờ ơ xoay người rời đi.

“Phải.”

“Vì chuyện bị sa thải sao?” Tập Vị Nam tiếp tục tra hỏi.

Tự đào hố tự chôn mình.

Diệp Bạc Hâm vốn muốn nói là vì thái độ hờ hững của anh nên mới có tâm trạng như vậy, nhưng nhìn anh bây giờ đang chặn trước cửa, miệng lại không thốt ra được nữa.

Nhìn cô lắc đầu, Tập Vị Nam cũng lặng thinh trong phút chốc, “Thế vì sao?”

Anh đoán không nổi suy nghĩ của phụ nữ, sống được ba mươi năm rồi, anh trước giờ chưa từng đi suy đoán phụ nữ.

Diệp Bạc Hâm thở sâu một hơi, thấy điệu bộ muốn phá vỡ nồi đất của anh, có chút hối hận, anh ở đâu cũng không quan tâm cô, có thể đầu óc của phụ nữ có vấn đề, anh rõ ràng bước vào phòng bếp trước để đồ ăn xong mới đi ra, kết quả cô lại có thể cho rằng anh thờ ơ không quan tâm cô.

“Cũng không có gì, chỉ là có chút mơ màng thôi...”

Hai người ngồi trên sofa, Diệp Bạc Hâm cuộn trong lòng anh, thì thầm nói ra những uất ức khó chịu trong lòng mình.

Trong lúc cô thổ lộ, Tập Vị Nam từ đầu đến cuối không chen vào, cô nói xong anh mới phân tích lí do thay cô, chỉ cho cô một con đường.

Không thể không nói, kinh nghiệm cuộc đời của anh phong phú nhiều hơn cô, lúc cô vẫn đang ở trường thì anh đã một mình lang thang kiếm sống, tầm nhìn của anh cao rộng hơn cô, một lời nói có thể làm con người tỉnh ngộ trong giấc mộng.

Sau khi anh dẫn dắt, Diệp Bạc Hâm trong lòng bế tắc dần dần thoải mái hơn. Như anh nói, bây giờ cô không hiểu bản thân muốn gì, thôi việc xong mới thấy mơ hồ lạc lõng, sau một thời gian cô sẽ đi làm việc ở công ty mới, thay đổi môi trường mới, thách thức mới, tất cả sẽ bình thường trở lại, Tô Uyển sẽ dẫn dắt sự nghiệp tương lai cô đến nơi tốt, tất cả sẽ đi vào con đường tốt đẹp.

“Được rồi, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, mười hai giờ hơn rồi, chúng ta ăn cơm thôi.” Tập Vị Nam thấy cô vẫn khó chịu không vui, bây giờ đám mây đen trên mặt cũng đã vơi đi một ít rồi, như này mới có thể kết thúc được câu chuyện.

Bị anh nói như thế, Diệp Bạc Hâm cũng thấy có chút đói.

Vừa mới đứng dậy, thoáng thấy chiếc cà vạt treo trên mắc áo treo tường, nhớ đến vừa nãy anh ăn mặc trịnh trọng như thế, Diệp Bạc Hâm kéo tay áo Tập Vị Nam lại, chỉ lên bộ áo quần trên người anh với vẻ nghi ngờ, “Sớm nay anh đi đâu vậy, sao ăn mặc trịnh trọng thế?”

Mới nói đến chuyện này, sắc mặt Tập Vị Nam liền biến đổi, “Sớm nay công ty anh trai anh mở đại hội cổ đông, tối qua anh trai anh đã bay qua Pháp rồi, không về kịp nên bảo anh đi tham dự thay anh ấy.” Tập Vị Cận không phải là loại người làm việc không cẩn thận, đại hội cổ đông rất quan trọng, anh không thể vắng mặt, nói quên cũng không đáng tin, cuối cùng nhờ có trợ lý nhắc nhở sắp xếp lịch trình, nhưng nói cũng không quan trọng, cũng không cần thiết phải để Tập Vị Nam thay anh tham dự, vậy chỉ có thể nói là anh ấy cố ý rồi.

Tập Vị Nam bị anh ấy lừa rồi.

Chẳng trách anh vừa mới vào sắc mặt đã thiếu kiên nhẫn như thế, để một người quân nhân như anh đi nghe lãnh đạo giáo huấn còn được, đến công ty nghe những người cổ hủ cãi nhau, thật là làm khó anh rồi, nghe mãi không hiểu, xen vào không được, lại không thể nổi giận. Diệp Bạc Hâm nhếch miệng cười, “Được rồi, đi ăn cơm, chúc mừng anh một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.