Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 296: Chương 296




Sau bữa cơm trưa, Diệp Bạc Hâm không đi ngủ trưa, mà nhốt mình trong phòng ngủ, mở máy tính, viết kịch bản.

Tập Vị Nam cũng làm việc trong thư phòng trên tầng hai.

Thời gian nhích từng phút từng giây, cả hai không ai làm phiền nhau.

Cho đến khi ngoài cửa sổ sụp tối, Diệp Bạc Hâm mới gập máy tính lại.

Đầu giường bật đèn tường, nên tầm nhìn không bị ảnh hưởng, bất giác trời đã tối mịt.

Diệp Bạc Hâm mở cánh cửa gỗ sơn trắng của phòng ngủ, ngửi thấy mùi thơm, thoang thoảng từ bếp bay lại.

Qua vách kính trong suốt, Diệp Bạc Hâm thấy bóng người đeo tạp dề tất bật trong bếp. Cô lặng lẽ ngắm một lúc, không bước vào, mà quay ra phòng tắm, rửa mặt tỉnh táo rồi mới xuống bếp.

“Có cần em giúp không?”

Nghe tiếng bước chân, Tập Vị Nam tắt lửa, đổ món vừa xào chín tới ra đĩa trắng trên bệ thủy tinh. Anh ngoảnh đầu lại, ánh mắt như phủ một lớp sa mỏng ấm áp: “Không, em bưng đồ đã sắp sẵn ra ngoài đi, còn một món cá diếc om nữa thôi là xong.”

Diện tích nhà bếp khá rộng, ở giữa đặt một chiếc bàn ăn màu trắng, hai món rau đã xào chín và ba món mặn khác bày trên mặt bàn, tỏa mùi hương hấp dẫn.

Diệp Bạc Hâm hít hà một lúc, mắt mày giãn nở, tươi cười.

“Thơm quá đi mất.”

Có một ông chồng tài nghệ nấu ăn cao siêu, lại sẵn sàng vì mình xuống bếp, cô có số hưởng rồi, không biết phúc từ mấy đời cộng lại.

Lúc anh ở nhà, hầu như cô không cần tự mình động tay nấu nướng, đến giờ cơm, chỉ cần mở miệng thưởng thức mỹ vị là xong.

Diệp Bạc Hâm nóng lòng cầm đũa ở bên lên, gắp một miếng thịt gà đưa lên miệng. Rốt cuộc bị bỏng, ứa cả nước mắt.

“Á...” Cô vội vã bụm miệng, chặt ra sọt rác ở gần đó, nhè ra.

Quay lại, trước mặt đã có một bàn tay thanh mảnh, và cả một cốc nước mát: “Uống ít nước cho dịu.”

Ngước mắt lên, cô bắt gặp ánh mắt chiều chuộng vô điều kiện của anh, Diệp Bạc Hâm cười ngượng, để lấp liếm vẻ lúng túng, cô nhấp mấy ngụm nước mát xong, liền bẽn lẽn cười nói: “Không ngờ lại nóng thế...”

“Lần sau chú ý nhé.” Tập Vị Nam lắc đầu, không lên tiếng trách cô.

Nhìn bóng dáng cao to của anh, Diệp Bạc Hâm thầm le lưỡi: “Lần sau không thế nữa.”

Bưng đồ trên bàn ra phòng ăn, Diệp Bạc Hâm đơm hai bát cơm, so đũa.

Tập Vị Nam bưng nốt món cuối cùng lên.

Diệp Bạc Hâm không hề tiếc lời khen, mỗi món nếm thử đều giơ ngón tay cái tán thưởng. Cô tưởng trình độ nấu nướng của mình đã đủ xịn, không ngờ Tập Vị Nam còn xịn hơn.

Hậu quả của việc tham ăn là no vỡ bụng, cô khó chịu nhăn nhó.

“Anh đi rửa bát, em đừng nằm, đứng dậy đi dạo một lát, ăn no quá ảnh hưởng đến giấc ngủ.” Tập Vị Nam nắm tay cô, kéo dậy bằng được, đưa cô ra phòng khách đi đi lại lại.

Diệp Bạc Hâm lượn quanh mấy vòng, ra ban công hóng gió, chợt thấy Tập Vị Nam nghiêm sắc mặt, từ phòng bếp đi ra, bên tai vẫn áp điện thoại, không biết đầu dây bên kia nói gì, anh liền cúp máy.

Thấy cô đứng ngoài ban công, anh đi một mạch tới, thả tay áo xuống.

Thấy sắc mặt anh không được dễ chịu, Diệp Bạc Hâm lưỡng lự hỏi: “Sao thế, có chuyện gì à?”

Tập Vị Nam dịu nét mặt: “Không có gì, nhưng cần anh qua xử lý, chắc sẽ về muộn, em đừng đợi anh, buồn ngủ thì cứ đi ngủ trước đi nhé.”

Hình như có chuyện gì đó rất gấp, anh vội vã khoác áo, thay giày rồi đi luôn.

...

Trong quán bar Mị Sắc, Đặng Thụy Tây đã uống rất nhiều, lúc này hơi có phần bí tỉ.

Cô nhoài người trên quầy bar, miệng lẩm bẩm sai bartender pha rượu, cô vẫn muốn uống nữa.

Hôm nay là sinh nhật cô, lần thứ hai mươi tám. Cô ngẫm nghĩ cả ngày, cuối cùng khó mà dằn được lòng, bèn len lén rời bữa tiệc sinh nhật mà gia đình tổ chức cho mình, để tới Mị Sắc uống rượu một mình.

Người ta vẫn bảo uống rượu giải sầu, cô cũng tưởng uống say rồi thì sẽ không còn đau lòng nữa, nhưng vì sao người say, mà đầu càng lúc càng tỉnh táo, lòng thì càng lúc càng đau?

Một người đẹp lẻ loi, ngồi uống rượu trong quán bar, làm gì có chuyện không hấp dẫn ánh mắt của đàn ông? Cả buổi tối, có vô số gã mon men lại gần bắt chuyện, nhưng đều chùn bước trước ánh mắt và giọng điệu lạnh nhạt của cô. Có thể đến những nơi cao cấp như Mị Sắc, phần lớn là người có học thức và địa vị, người đẹp đã không ưng, thì cũng chả ép. Nhưng cũng không thiếu những kẻ bạo gan, dám sờ soạn cô.

“Cút!” Đặng Thụy Tây khiếp đảm hất văng một bàn tay bẩn thỉu, vô tình, chất lỏng màu đỏ bắn lên trước ngực gã. Gã đàn ông tím mặt, ánh mắt hau háu bốc lửa, tóm lấy cổ tay của Đặng Thụy Tây, lôi kéo cô ra ngoài.

Không một ai tỏ ra thương hoa tiếc ngọc, họ túm tụm lại xung quanh, giương mắt nhìn.

Đặng Thụy Tây yếu sức, người lại ngà ngà, bị gã kẹp vào trong lòng, đưa ra ngoài.

“Du côn ở đâu, dám đến Mị Sắc giở trò bậy bạ? Lôi ra ngoài cho tôi, cho nó vào danh sách đen vĩnh viễn!” Bất ngờ, đám đông rẽ ra, người phụ nữ ăn vận sang trọng dắt theo mấy gã vệ sĩ xuất hiện, đưa tay ra hiệu.

Gã đàn ông lôi kéo Đặng Thụy Tây chưa kịp hoàn hồn, đã bị mấy kẻ lực lưỡng gô ra ngoài, tiếng rú lên thảm thiết, tiếng đấm đá dội xuống cơ thể túi bụi vang lên. Nhất thời, cả Mị Sắc lắng xuống im phăng phắc, cả tiếng nhạc rền rĩ không biết từ lúc nào cũng được tắt ngúm. Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Nghe nói Mị Sắc có hậu thuẫn vững chắc, nhưng chưa được một lần diện kiến chủ thật sự đứng đằng sau.

Người phụ nữ này là ai?

Họ chỉ thấy chị ta đỡ người phụ nữ say mèm đi vào bên trong, rồi cũng tản tác giã đám, quán bar Mị Sắc lại phục hồi nguyên trạng, ca hát, nhảy nhót, uống rượu...

“Chị dâu?” Đặng Thụy Tây nhìn rõ người phụ nữ đỡ mình, không nén được, ôm chầm lấy eo chị ta, khóc lên thất thanh. Cô của lúc này, nào có giống một bác sĩ quyết đoán? Chả khác nào một đứa trẻ bơ vơ, bị người ta bỏ rơi.

Người phụ nữ dìu Đặng Thụy Tây vào một căn phòng, đưa tay vỗ lên lưng cô, để cô được thỏa sức khóc: “Em làm sao phải khổ thế? Biết rõ nó không thích mình, mà vẫn vì nó tự đày đọa mình người không ra người, ngợm không ra ngợm. Cũng may em hẵng còn tỉnh táo, biết đường đến chỗ chị uống rượu. Bằng không tối nay em vào bất kì quán bar nào khác, bị người ta quấy nhiễu, thì cũng chẳng ai ra cứu em đâu. Sao em lại dại thế?”

“Chị ơi, chị không hiểu, chị không hiểu đâu. Em yêu anh ấy gần hai mươi năm trời. Em không buông được. Bây giờ bố mẹ lại ép em phải làm dâu nhà họ Minh. Em tưởng em có thể đợi được, đợi đến khi anh ấy thấy được mặt tốt đẹp của em, bằng lòng lấy em, nhưng... bây giờ thậm chí chút hy vong cỏn con cũng tan nát. Em không muốn làm dâu nhà họ Minh. Chị ơi, em không muốn, chị bảo em phải làm sao?”

Đặng Thụy Tây khóc mệt lả, nhoài người vào lòng chị, thút thít, bờ vai run lên bần bật.

Người phụ nữ lòng đau như cắt, thở dài đánh sượt trong im ắng.

“Ngủ một giấc đi, chị đã giúp em gọi nó rồi. Đợi nó đến, hai người từ từ nói...”

Dứt lời, đắp cho cô chiếc chăn mỏng, tháo giày cao gót ra, chị quay người rời phòng.

...

Nơi mà Tập Vị Nam ghét nhất trong đời, chính là quán bar. Năm xưa cũng vì lơ là cảnh giác, mà bị người ta lợi dụng.

Quán bar là nơi vàng thau lẫn lộn, khói thuốc mịt mùng, thế mà tối nay, anh không đến không được.

Đặng Thụy Tây uống say, nếu anh không đến, cô ta có mệnh hệ nào, lương tâm anh cũng không yên cả đời.

“Cậu đến rồi? Con bé ở trong phòng số một.” Chủ của Mị Sắc là chị dâu của Đặng Thụy Tây, vốn xuất thân từ gia đình quen biết nhiều đời với nhà họ Đặng. Tập Vị Nam nhận ra chị dâu của Đặng Thụy Tây, nhưng không nghĩ bà chủ của Mị Sắc lại là chị ta. Nếu biết Đặng Thụy Tây an toàn không vấn đề, tối nay nhất quyết anh sẽ không đến.

Tập Vị Nam gật đầu, quay người đi vào trong.

“Gượm đã, hôm nay là sinh nhật con bé, bất kể cậu có ý gì, tôi hy vọng cậu có thể thỏa mãn nguyện vọng của nó, đừng để nó quá buồn rầu, chí ít không phải tối nay. Nó uống rất nhiều, từ chập tối đến bây giờ, luôn ngần ngừ không biết có nên gọi cho cậu không. Tôi thực không nỡ nhìn nó tiếp tục tự đày đọa bản thân, nên mới tự ý gọi cậu đến. Cậu đừng trách Thụy Tây.”

Lúc đi lướt qua, anh nghe chị ta khẽ lên tiếng.

...

“Anh Hai?” Đặng Thụy Tây dụi mắt, không dám tin: “Sao anh lại đến đây?”

Tập Vị Nam không đến gần, đứng cách xa hai ba mét vẫn có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc nhức mũi trên người cô.

Đặng Thụy Tây loạng choạng đứng dậy, bước chân lảo đảo tiến về phía anh, tay túm lấy gấu áo anh.

Tập Vị Nam nhìn xuống bàn tay nắm chặt tay áo mình, mày nhíu lại, nghĩ bụng hôm nay là sinh nhật của cô, lại không nỡ giằng ra.

“Anh Hai, em đang nằm mơ phải không?” Gương mặt Đặng Thụy Tây đỏ ửng, cười khúc khích nhìn người đàn ông mang sắc mặt đanh lạnh, vầng trán thoáng vẻ khó chịu trước mặt, nước mắt dâng ngang vành mi, bỗng lã chã tuôn trên má: “Anh Hai, anh ác lắm, vì sao anh chưa từng cho em cơ hội? Anh cũng không cho em lại gần, làm sao biết được em không phải người anh cần? Huhuhu...”

Khóc một hồi, Đặng Thụy Tây nghiêng đầu, dựa vào vai anh, tay toan vòng qua bờ hông anh, thì bị anh giữ lấy cổ tay. Tập Vị Nam lùi về sau, mặt mũi đanh lạnh: “Em uống say rồi.”

Nào biết được, Đặng Thụy Tây bỗng trở nên kích động, ngẩng đầu nhìn thẳng vào gương mặt lạnh lùng của anh, khẽ hét lên: “Em không say, em hẵng tỉnh, em biết mình đang nói gì, anh Hai, em không say..”

Tập Vị Nam trước nay không hề biết thương hoa tiếc ngọc, càng không dễ xao động trước nước mắt đàn bà. Năm xưa để theo đuổi anh, Diệp Bạc Hâm cũng chịu không ít khổ sở, làm sao có thể vì nước mắt một người phụ nữ không liên quan mà mủi lòng?

“Thụy Tây, anh kết hôn rồi.” Ánh mắt Tập Vị Nam nhìn chăm chăm, bờ môi khẽ hé.

Đặng Thụy Tây sững sờ, tưởng mình nghe nhầm.

“Anh Hai, anh vừa nói gì? Anh nói lại lần nữa được không? Em chưa nghe rõ...” Cô trợn mắt, nén lệ lưng tròng.

“Anh kết hôn rồi!” Từng chữ một, tàn nhẫn, đanh sắc, như nhát dao đâm thẳng vào tim.

Đặng Thụy Tây không nén được, loạng choạng lùi về sau, sắc hồng hào trên mặt thoắt nhợt đi. Cô lắc đầu thật mạnh, bật cười khe khẽ: “Anh Hai, anh lừa em...”

“Anh lừa em!” Sắc mặt cô biến đổi, ngẩng phắt đầu lên: “Anh không thể kết hôn được! Bà nội anh không cho phép đâu. Bà anh nói, bà chỉ chấp nhận người cháu dâu duy nhất là em. Bà không đồng ý cho anh lấy cô gái khác đâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.