Bảo Tuệ bước từng bước nhẹ nhàng trên con đường cát sỏi ven những cánh đồng lúa xanh mướt trải dài. Nhìn xem! Nàng gió thật nghịch ngợm, đùa giỡn
vờn nhẹ với những bông lúa còn nằm e ấp trong vỏ, khiến cánh đồng cứ
nhấp nhô gợn sống như là đang phản đối. Mấy chú cào cào, châu chấu không biết ở đâu ra cũng nhảy lóc chóc trên những bông lúa, còn rủ cả vài ba
“tên” chuồn chuồn nữa chứ! Trên bầu trời cao vời vợi tràn ngập ánh sáng, không khí thật trong lành, tươi mát, khác hẳn với chốn thành phố xa
hoa, lúc nào cũng ồn ào. Lâu lắm rồi Bảo Tuệ mới được hít thở bầu không
khí trong lành như vậy, được cảm nhận lại cái thanh bình của làng quê,
khiến cho nỗi đau mất bà của cô mấy ngày qua dường như cũng dịu hẳn đi.
Quên đi sự việc đau buồn đó, chính là lựa chọn của Bảo Tuệ. Cô không cho phép mình yếu đuối, và cô cũng không thể yếu đuối thêm được nữa! Nếu cô chỉ khóc sướt mướt và ngồi đau buồn tại một chỗ vì bà nội hai đã qua
đời thì cũng không thể giúp bà sống lại. Chỉ có cách là mau quên đi nỗi
đau đó, giữ lại hình ảnh của bà trong trái tim của cô, cùng với mẹ cô …
là được rồi! Và cô tin chắc bà nội hai cũng sẽ không phật lòng vì điều
đó.
Chợt, Bảo Tuệ dừng lại khi thấy một đám nhóc đang chạy vòng quanh một
cái cây cổ thụ, mặt đứa nào cũng lấm lem nhưng nụ cười vẫn nở trên môi.
Miệng chúng đọc to những câu ca dao ngộ nghĩnh lại thú vị mà có lẽ chúng vừa học ở trường làng. Khi còn ở đây, Bảo Tuệ cũng giống những đứa bé
đó, luôn vui vẻ, vô tư vô lo.
Bảo Tuệ có một cô bạn tên Diệp Trà My, là bạn thân của cô khi đi học ở
trường làng. Trà My rất đáng yêu, lại chịu khó, siêng năng và luôn mơ
ước sẽ có ngày được học cao hơn, có điều kiện học tốt hơn vùng nông thôn thế này.
Còn nhớ lúc trước, Bảo Tuệ từng nói : “Chơi với My mình rất tủi thân, My giỏi lại đáng yêu, còn ngoan hiền, con trai trong trường thích thầm bạn nhiều lắm ý!”, trà My nghe vậy chỉ cười bảo rằng đối với cô ấy học là
quan trọng nhất, không quan trọng chuyện tình cảm.
Nghĩ đến đây lại khiến Bảo Tuệ không nhịn được mà nở một nụ cười nhẹ. Cô bỗng nhớ đến một cậu bạn tên là Hạo Phong, tên đầy đủ của cậu ta là
Hoàng Hạo Phong thì phải! Mẹ Hạo Phong và mẹ Trà My rất thân với nhau,
từ thuở mà hai đứa còn chưa có mặt trên đời thì đã được hứa hôn với nhau rồi. Nhưng mà cả hai đều không hay biết việc đó, vì mẹ Hạo Phong nhỏ
tuổi hơn mẹ Trà My hơn nên tên đó cứ ngoan ngoãn gọi Trà My là chị, Trà
My cũng chỉ xem Hạo Phong như em trai.
Hạo Phong là thiếu gia độc nhất của tập đoàn Key, lâu lâu mới về quê
chơi với Trà My một lần. Và đương nhiên một đứa bạn thân của Trà My như
Bảo Tuệ sẽ luôn có mặt chơi cùng hai đứa nó. Và Bảo Tuệ cũng đã nhạy cảm nhận ra cái cảm tình mà Hạo Phong dành cho Trà My, có điều ... hình như tình cảm đó chỉ dừng ở mức thích, bởi lúc đó cả ba chỉ mới 12 tuổi mà
thôi!
Mải suy nghĩ mà Bảo Tuệ không biết từ khi nào đã dừng trước cổng rào của một ngôi nhà quá đỗi quen thuộc trong ký ức. Hai bên đường vào nhà là
hai hàng chuối xanh cao to che mát cả đường đi mà khi xưa đám Bảo Tuệ
hay chơi trốn tìm. Vượt qua hết vườn chuối là một căn nhà có cấu trúc
hao hao với nhà nội của Bảo Tuệ, cũng có khoảnh sân rộng với đàn gà thi
nhau mổ thóc và những ụ rơm vàng chất đống của mùa thu hoạch trước.
Nhà hình như không có nhiều người, có lẽ bố mẹ Trà My đi làm đồng hết
rồi, và nếu Bảo Tuệ không nhớ nhầm thì những lúc như vậy cô bạn sẽ ở
ngoài vườn. Nghĩ thế, Bảo tuệ bèn bước ra phía sau ngôi nhà, nơi có
những luống rau xanh mướt, còn đẫm nước do một người nào đó tưới.
Và người đã tưới nước chẳng ai khác chính là người con gái với mái tóc
dài đen mượt, trên người mặc bộ quần áo đơn giản màu xanh, đang đứng ở
góc vườn chăm chú nhìn những bông hoa lan hồ điệp màu tím thẫm trên
giàn, sỡ dĩ Bảo Tuệ biết được điều đó bởi trên tay người con gái vẫn cầm một bình nước xinh xắn.
Bảo Tuệ bước đến sau lưng người con gái đó, nhẹ nhàng vỗ vai cô nàng để
gây sự chú ý, môi nhếch lên thành một nụ cười không rõ là gian tà hay là hí hửng.
-Trà My!
Cô nàng tên Trà My quay lại, biểu hiện đầu tiên là có vẻ rụt rè khi nhìn thấy một người con trai đứng sau lưng mình. Sau đó lại khẽ cuối xuống
nhìn vào khuôn mặt đang bị che sau chiếc nón kéo thấp lụp xụp kia. Rồi
vui mừng reo lên:
-DƯƠNG BẢO TUỆ!
-Nó đó! – Bảo Tuệ cười đáp lại, rồi đưa khuôn mặt mình gần sát khuôn mặt Trà My. Môi nhếch lên một đường cong tuyệt mỹ.
-Cậu ... càng lớn càng xinh ra nha! Mũi cao này, mắt to này. – Rồi ánh
mắt cô hướng về phía mái tóc dài óng ả của Trà My, vui vẻ hỏi. – Cậu vẫn để tóc dài vậy sao?
-Ừ, tớ để vậy là chờ cậu về! Cậu chẳng phải đã hứa sẽ để tóc dài như tớ
sao? –Trà My cười cười rồi lại nghiêm nghị nhìn mái tóc đã bị giấu sau
chiếc mũ lưỡi trai.
-Yên tâm ...
‘Bốp’
Lời của Bảo Tuệ còn chưa kịp dứt thì một cú đấm giáng mạnh vào mặt Bảo
Tuệ khiến cô văng người ra xa, môi khẽ chảy một vệt máu đỏ. Xoa xoa má
mình một chút, Bảo Tuệ cảm thấy thật mệt mỏi, mọi thứ cứ như mờ mờ rồi
xoay vòng, cô ngất đi!
Trước khi lịm đi cô còn nhìn loáng thoáng thấy tên đã đánh mình và tiếng Trà My văng vẳng bên tai.
-Hạo Phong, em làm cái gì vậy?
Hạo Phong? Hoàng Hạo Phong?
Bảo Tuệ cảm thấy cơ thể giống như đang bị nhũn ra, vô lực nằm bẹp dí
trên giường của Trà My. Cô dù sao cũng là thân con gái, đã vậy mấy hôm
nay còn nhịn đói, mới tươi tỉnh hơn một chút thì lại bị cái tên Hoàng
Hạo Phong giáng cho một quả đấm làm khuôn mặt của cô bầm tím lên hết, ra tay mạnh như vậy thì sức đâu cô chịu nổi.
Hắn ta đúng là ... ghen ghê thật! Cô chỉ là kề mặt sát vào mặt của Trà
My mà thôi, vậy mà dám đánh cô ra thành như thế này chỉ bởi vì nhầm lẫn
cô là con trai. (Ai bảo chị thích giả trai làm gì?!)
Bảo Tuệ nhích người ngồi dậy, lúc này mái tóc dài đen óng đã được giải
thoát khỏi cái nón lụp xụp, khuôn mặt của cô tuy bị đánh nhưng lại làm
vẻ yêu kiều tăng thêm, thần sắc hơi đờ đẫn, hàng my dài cong vút khẽ che khuất đi đôi mắt màu tím xanh đặc biệt. Trông cô bây giờ thật rất giống với yêu tinh, có thể mê hoặc bất cứ người nào đang thưởng thức vẻ đẹp
có phần ... quyến rũ này!
-Hóa ra cậu lại yếu như sên thế này! – Bỗng một giọng nam trầm ấm cất
lên khiến Bảo Tuệ giật nảy mình nhìn về hướng âm thanh phát ra . Nhìn
xong rồi lại hóa ngơ ngẩn...
Bởi người con trai trước mắt cô quá đẹp! Hắn ta rất cao, tầm 1m8, dáng
người lại rất khỏe khoắn chứ không lêu nghêu như cây sào. Gương mặt
cương nghị, lạnh lùng, chân mày rậm, mắt hơi dài màu xanh dương làm cậu
trông rất lạnh lùng, xa cách. Mũi thẳng, cao, môi đỏ mọng như môi con
gái cùng làn da màu mạch nha khỏe mạnh. Tóc cậu đen bóng, mái để dài che khuất nửa bên mắt. Một chiếc khuyên tai kim cương khẽ lóe sáng bên tai
trái, rất thu hút ánh nhìn người khác.
Thấy Bảo Tuệ cứ nhìn mình không chớp mắt, chàng trai đó tiến đến gần cô, quơ tay trước mặt cô:
-Này, Dương Bảo Tuệ, làm gì mà ngẩn ra thế?
-Hả? À ... cậu là Hoàng Hạo Phong? – Bảo Tuệ cuối cùng cũng gọi hồn trở về, cô chăm chú nhìn vào khuôn mặt đẹp trai kia dò xét.
-Ừ! Còn cậu là Dương Bảo Tuệ thật hả? – Hạo Phong híp híp mắt ra vẻ nguy hiểm, mặt càng ngày càng kề sát mặt Bảo Tuệ.
-Chứ cậu nghĩ là ai? – Môi Bảo Tuệ nhếch lên thành một đường cong tuyệt
mỹ, cũng chẳng thua kém mà tham gia cùng chơi đấu mắt với Hạo Phong. –
Cậu đừng ra vẻ nguy hiểm như thế, tôi biết tỏng trò của cậu rồi!
Nghe Bảo Tuệ nói vậy, tên nào đó chợt ngồi bật dậy, cười lớn, luôn miệng kể xấu cô của ba năm về trước:
-Haha, tôi nhớ Bảo Tuệ mà tôi quen biết làn da ngăm đen, tóc ngắn cũn
cỡn như thằng con trai, mắt bị cận, lúc nào cũng dính hai cái đáy chai
dày cộp trên mặt, dáng người gầy lêu nghêu, ba vòng như một, ăn nói cộc
cằn, lầm lầm lì lì! Qủa thật là không nghĩ cô chính là Bảo Tuệ!
Bảo Tuệ cảm thấy lửa dường như đang đốt cháy trong bụng của mình, và
chẳng bao lâu nữa, ngọn lửa đó sẽ từ từ đi lên đến cuống họng, đến não,
và đảm bảo rằng cái tên đang nhởn nhơ đứng trước mặt cô không bao lâu
nữa sẽ bị ngọn lửa nóng giận thiêu rụi không còn một mảnh.
Nhưng, Bảo Tuệ bình ổn tâm trí lại, hít thật sâu.
-Tôi không phủ nhận những điều cậu vừa nói về tôi của ba năm trước,
nhưng mà ... theo trí nhớ của một người-lầm-lầm-lì-lì như tôi ấy, thì
Hoàng Hạo Phong trước đây là một tên nhóc nhát gan, thích bám váy mẹ mỗi khi thấy người lạ, tay chân khẳng khiu, gặp con gián đã khóc sướt mướt, ghét chuột, sâu, bọ. Nói chung là cậu trước đây chính là một
thằng-nhóc-tỳ-yếu-đuối-không-hơn-không-kém! – Bảo Tuệ chậm rãi ... ăn
miếng trả miếng, và cực kỳ điêu luyện với việc nhấn mạnh những
từ-cần-nhấn-mạnh, hòng làm cho cái kẻ kia bị dìm hàng càng nhiều càng
tốt!
Hạo Phong chết sững tại chỗ, lần đầu tiên cái đứa con gái trước kia toàn bị cậu trêu chọc trả đũa lại cậu. Mà trả đũa hết sức chính xác mới chết cơ chứ! Thì đúng là cậu trước đây ... y hệt như Bảo Tuệ vừa miêu tả,
nhưng mà cũng đâu đến nỗi là một thằng-nhóc-yếu-đuối-không-hơn-không-kém đâu!
-Thôi được, tôi chịu thua! – Hạo Phong cười cười nhún vai, sau một hồi
loay hoay chẳng thấy cái khăn trắng nào để giơ lên, cậu đành đưa hai tay lên đầu hàng – Bất quá, giờ đây cậu cũng rất xinh xắn!
Nói rồi đứng phắt dậy, lủi mất khỏi phòng giống như rũ bỏ mọi trách
nhiệm với câu nói mình vừa thốt ra, nhưng tiếng cười (vô duyên) thì vẫn
vọng lại. Bảo Tuệ ngồi đó ngẩn ra, hắn ta ... vừa nói cô xinh sao? Gương mặt bỗng chốc có thêm hai rặng mây hồng lên. Cái tên này thật là biết
khuấy động tâm lý người khác!
Còn Hạo Phong, sau khi bước ra khỏi phòng Bảo Tuệ rồi thì cậu cố ý cười
lớn để chọc tức người nào đó ngồi trong phòng. Cậu thật sự không nghĩ cô lại ghét người khác nhắc về ngoại hình khi xưa của mình đến vậy!
Cơ mà ... quả là Bảo Tuệ sau khi từ Hàn Quốc trở về có quá nhiều thay
đổi, khiến cậu thậm chí không nhận ra nữa, lúc còn ở đây, (theo suy nghĩ của cậu thì) cô không đẹp bằng Trà My, lại học tệ hơn Trà My, nghịch
phá hơn Trà My nói chung là không bằng một tý của Trà My.
Vậy mà chỉ một năm sau khi sang Hàn Quốc, theo như cậu cho người điều
tra thì được biết cô thậm chí còn có thể học nhảy cóc, lại luôn nhất nhì bảng. Thậm chí còn tốt nghiệp đại học loại ưu nữa! Cô thay đổi nhiều
quá khiến thâm tâm cậu không khỏi nổi lên cảm giác xa cách!