Một căn nhà gạch nhỏ nhắn quét vôi màu vàng nhạt hiện ra trước mắt Bảo Tuệ
khiến cô không khỏi cảm khái, thì ra sau ba năm mà nơi đây chẳng hề thay đổi! Vẫn là căn nhà trệt đơn sơ, vẫn có một cái sân rộng rãi với đàn gà đang rủ nhau tìm mồi cạnh bên ụ rơm vàng ươm. Nắng nhạt chiếu lên mái
ngói, lên cửa sổ khiến ngôi nhà như bừng sáng, thứ ánh sáng mà theo Bảo
Tuệ, được gọi là “Tình thân”.
Đã ba năm trời rồi, bây giờ quay về lại nơi cũ, nhìn thấy cảnh vật quen
thuộc, khiến Bảo Tuệ cảm thấy trong lòng bồn chồn và xao xuyến lạ. Cái
cảm giác chộn rộn và hồi hộp khiến Bảo Tuệ cảm thấy thích thú. Cô không
đẩy cửa vào trong ngay, cô muốn đứng bên ngoài này, nhìn ngắm lại mọi
thứ.
Khải Lâm đứng sau Bảo Tuệ, thấy gương mặt cô hiện lên nét thích thú trẻ
con, anh trầm ngâm không nói, môi vẫn mím chặt, còn lòng thì đau xót.
Đúng lúc Khải Lâm định mở miệng nói với Bảo Tuệ điều gì đó. Thì từ trong nhà, một người phụ nữ lạ mặt bước ra, khiến Bảo Tuệ rất bất ngờ. Vừa
nhìn thấy cô, người phụ nữ liền vội vã bước đến hỏi:
-Cô có phải là Dương Bảo Tuệ, cháu gái của cụ bà sống ở nhà này không?
-Vâng, là cháu! Có gì không ạ? Bác là ai? – Bảo Tuệ gật đầu, trong lòng
đầy thắc mắc cùng khó hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhìn gương mặt người phụ nữ kia có vẻ rất khó coi.
-Tôi là người vừa chuyển đến đây, sống ở căn nhà bên cạnh... – Người phụ nữ sau một hồi quan sát cô gái xinh đẹp trước mắt rồi trả lời, bà ngập
ngừng một chút rồi khó nhọc nói. – Bà của cô ... đã mất gần một tháng
nay rồi, cô có lẽ là không biết! Tôi thường xuyên sang đây quét dọn là
chờ cô về, giao căn nhà này lại cho cô theo lời của bà dặn dò!
Bảo Tuệ vừa nghe xong, sắc mặt đang vui vẻ trong phút chốc cứng đờ,
trắng bệch như thiếu máu, ánh mắt thất thần không còn tinh nghịch như
khi nãy. Cô lắp bắp:
-Ha ha ... Bác gái ... nói giỡn vậy không vui đâu!
Không! Cô rất sợ người phụ nữ kia phủ định lời nói của cô.
“Làm ơn, hãy nói đây là một trò đùa đi! Làm ơn!” – Bảo Tuệ thầm hét lên trong đầu. Nhưng không, người phụ nữ đó lại không làm theo lời khẩn cầu của cô.
-Cô gái ... tôi không nói giỡn! Bà của cô đã mất tháng trước vì bệnh tật liên miên mà không ai chăm sóc. Chúng tôi cũng chỉ là người dưng, có
thể giúp bà an táng là tốt lắm rồi! Trước khi chết, bà dặn tôi phải giao nhà cho cô! – Người phụ nữ thở dài. – Haiz, con cháu đâu không biết,
sao lại để bà già như vậy ở một mình? – Nói rồi, người phụ nữ bỏ đi.
Bảo Tuệ đứng cứng đờ tại chỗ, cảm giác trời đất như sụp đổ dưới chân
mình. Tai cô lùng bùng giống như là vừa nghe thấy một tiếng sấm rất lớn. Đôi chân mềm nhũn ra, đứng không vững. Khải Lâm chạy đến đỡ cô vào vòng tay mình, khẽ vỗ nhẹ lưng an ủi cô. Cô ngước đôi mắt vô hồn lên nhìn
Khải Lâm, cười ngây ngô.
-Khải Lâm, có phải người phụ nữ ban nãy nói giỡn với em phải không? Là bà chưa chết, bà muốn đùa với em, đúng không?
-Bảo Tuệ ... nhị lão phu nhân ... thật sự là đã qua đời! – Khải Lâm đau
lòng nhìn người con gái trong vòng tay mình đang chịu đựng một cơn sốc
to lớn. Gương mặt của cô lúc này cứ như là mất hẳn máu, chẳng còn lấy
một chút sinh khí để có thể chứng minh cô là người sống.
-Hahaha! Đặng Khải Lâm, đùa vậy không vui đâu! Cả anh cũng đùa em nữa,
có tin em không nhìn mặt anh nữa không hả? – Bảo Tuệ đẩy Khải Lâm ra,
loạng choạng chạy vào nhà, vừa chạy vừa gọi lớn. – Bà ơi, Tuệ về rồi bà
ơi! Sao bà không ra đón cháu? Bà ... ơi ...
Lúc này, Bảo Tuệ đã quỳ sụp hẳn xuống thềm nhà khi nhìn thấy di ảnh bà
trên bàn thờ còn nghi ngút khói hương. Cô lại đứng dậy, đi đến bên bàn
thờ sờ vào ảnh bà, khóc nấc lên từng tiếng.
-Bà nội ... bà ... sao bà lại thế ... này! Hic ... sao bà lại cười toe
thế .... bà đang ... vui vì cháu trở về đúng ... không? Hic ...
Bảo Tuệ trượt dần xuống đất, gục mặt vào hai tay, khóc nức nở. Nói từng tiếng không rõ.
-Bà ... cháu về rồi nè! Cháu về rồi! ... Sao bà không chịu ra gặp cháu ... ôm cháu vào lòng mà thơm má cháu ... bà ơi ...
Khải Lâm đến bên Bảo Tuệ, anh đứng lặng ở đấy ... không dám làm kinh
động đến cô. Hai hốc mắt anh cũng đã đỏ hoe ... giờ đây anh cảm thấy
thật bất lực! Anh không thể nào ngăn cản được mọi chuyện làm đau Bảo
Tuệ. Làm đau người con gái này!
...
-Bà, bà nội hai! Thằng Tâm nhà bên nó ăn hiếp con! – Cô bé Bảo Tuệ 7 tuổi chạy vào nhà khóc nức nở, vùi mặt vào lòng bà nội.
Bà nội cô bé vỗ về an ủi, gương mặt già nua nhưng vẫn còn lại chút gì đó gọi là sự xinh đẹp của một thời son sắc. Bà cười hiền từ :
-Tuệ ngoan, đừng khóc tý nữa bà mua kẹo cho ăn!
-Thật hả bà? Bảo Tuệ yêu bà nhất! – Cô bé Bảo Tuệ liền ngừng khóc, nhảy chồm lên ôm lấy bà nội thơm vào má bà...
....
-Bà nội hai ơi, con này là con gì? – Bảo Tuệ nghịch ngợm chỉ vào một con sâu đang trườn nhẹ trên phiến lá xanh của cây hoa hồng.
-Xùy xùy! Bảo Tuệ ngoan, đó là con sâu! Con sâu gây hại cho mấy bông
hoa này đấy, con phải tránh xa nó! – Bà nội nhặt đi tấm lá có con sâu đó rồi đem vứt vào cái sọt nhỏ đựng đầy lá, bà cưng chiều bế Bảo Tuệ lên
nựng nịu.
-Ơ, mấy bông hoa đẹp quá mà con sâu này gây hại, vậy là nó rất xấu, rất không tốt hả bà!? – Bảo Tuệ ngơ ngác hỏi.
-Ừ! Bảo Tuệ khi lớn không được làm xấu như vậy nhé!
-Vâng! Bảo Tuệ đã được bà dạy rồi, Bảo Tuệ không phải người xấu, Bảo Tuệ là người tốt!
-Ừ, Bảo Tuệ của bà là người tốt nhất!
...
Đêm đến, bà nội ôm Bảo Tuệ vào lòng ngủ, vỗ về lưng của cô bé, hát
những lời ru ngọt ngào, chợt bà dừng lại, khẽ kêu nhẹ một tiếng.
-Nội, có phải nội lại bị đau lưng không? Hay là do nằm không đúng tư
thế nên chuột rút!? – Bảo Tuệ liền ngồi bật dậy, lo lắng hỏi, tay không
ngừng xoa bóp cho bà.
-Haha, bà ... aya ... không sao đâu! Tuổi già sức yếu nên nó vậy,
cháu cứ ngủ ngon đi, sáng mai còn đi học! – Bà nội cười hiền từ, vuốt
mái tóc của Bảo Tuệ, bắt nó nằm xuống mà ngủ.
-Không được, bà cứ nằm thẳng lại ngủ, đừng ôm cháu nữa! Bà sẽ càng đau lưng thêm! – Bảo Tuệ mắt hoe đỏ, cô bé lại muốn khóc rồi!
-Ngoan, bà không sao! Không sao! ...
...
Trong căn phòng tối om của căn nhà tràn đầy kỷ niệm tuổi thơ của Bảo
Tuệ, từng dòng ký ức cứ liên tục ập về như hiện rõ mồn một lên trước mắt cô, Bảo Tuệ lại mở miệng định nói gì đó, nhưng lại phát hiện cổ họng
của cô đã khô khốc vì hai ngày không ăn uống, nên cô chỉ biết khẽ gọi
trong tâm trí.
“Bà ơi, ... sao bà ... không sống tiếp để cháu chữa bệnh đau lưng cho bà! Sao bà lại ...”
Chợt nhớ đến lời nói của người phụ nữ lạ vào tuần trước, Bảo Tuệ dường
như phát hiện ra điều gì đó. Cô gượng ngồi dậy, lau nhanh giọt nước mắt
đang lăn theo gò má.
"Không con cháu chăm sóc?..."
Vậy thời gian cô đi du học “ông ta” đã không gửi tiền về lo cho bà như lời “ông ta” từng hứa sao?
Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ người được gọi là cha của cô đó thật sự đã không tìm một biện pháp nào cứu chữa cho bà nội hai sao? Tại sao cơ
chứ?!
“Dương Minh, ông thật sự là không có chút tình cảm nào của con người
sao. Trái tim của ông ... nó là băng đá phải không? Ngay cả người mẹ
ruột của mình cũng đối xử như vậy ...” – Bảo Tuệ uất ức nghĩ trong đêm.
Cô biết, nếu cô ngồi im thin thít tại một chỗ và mắng mỏ trong lòng cũng chẳng có ích gì. Nhưng cô không thể trả thù được!
Một phần là do cô không mưu mô như Dương Minh, ông ta chính là hồ ly đã
thành tinh rồi, cô dù thông minh đến mấy cũng không thể đối chọi lại.
Còn một phần là vì cô không có thực lực, cô chỉ là một con nhóc 16 tuổi
không có bất cứ thứ gì, làm sao có thể trả thù?! Và còn một vấn đề nữa … cô đã hứa với mẹ cô, dù cho có chuyện gì xảy ra … cũng không thể oán
hận Dương Minh.
Sáng sớm, ánh ban mai dìu dịu hắt lên mái ngói đỏ của căn nhà nhỏ. Trên
sân nhà rộng rãi, đàn gà con chạy loanh quanh kiếm mồi kêu ầm ĩ. Những
chú bướm đủ màu bay như múa bên những đóa hoa lan vẫn còn ướt sương sớm. Không khí tươi vui đó thật trái ngược với căn nhà ảm đạm mấy ngày trước đầy mùi tang tóc đến rợn người.
Khải Lâm mở cửa phòng bước ra, anh ngáp một cái dài ngàn cây số nhưng không làm mất vẻ đẹp trai của
mình . Trông khuôn mặt khi không có kính của anh thật rất đẹp trai, đẹp
hơn cả khi mang kính. Anh dự định sẽ xuống nhà bếp lấy chút gì đó bỏ
bụng thay bữa sáng rồi lại sang năn nỉ cô chủ nhỏ dùng bữa. Bảo Tuệ đã
nhịn đói mấy ngày nay rồi! Anh thật sự rất lo lắng cho cô sẽ suy nhược
mất.
Nhưng Khải Lâm hoàn toàn không để ý đến sàn nhà đã được lau sáng bóng,
mọi thứ được trang trí lại đàng hoàng, không còn cái không khí thê lương và ủ rũ sau một đám tang nữa. Cho đến khi bước xuống bếp, anh mới hốt
hoảng, hai mắt mở to, miệng giật giật khẽ mấp máy:
-Bảo ... Bảo Tuệ!
Trước mặt Khải Lâm giờ đây chính là cô chủ nhỏ Bảo Tuệ của mình trong bộ dáng một đứa con trai. Cô mặc một chiếc áo thun màu xám tro, áo khoác
màu đen làm từ da, mặc một chiếc quần Jean kiểu Unicess mài trắng ở đầu
gối. Đôi môi nhỏ xinh ngân nga một giai điệu nào đó không rõ, gương mặt
mấy ngày trước còn trắng bệch, hốc hác giờ hai gò má lại bầu bĩnh, gương mặt tươi tắn như chưa từng có gì xảy ra.
-A! Anh Khải Lâm, anh mau lại đây đi, em đã bỏ cả buổi để làm bữa sáng
này đấy! - Bảo Tuệ nhí nhảnh kéo Khải Lâm lại bàn, ấn anh ngồi xuống.
-Bảo Tuệ! – Khải Lâm sau một hồi hoàn hồn lại cũng ngồi bật dậy, vui
mừng nắm lấy vai Bảo Tuệ, anh đã rất cố gắng kiềm chế mới không ôm cô
vào lòng. – Cuối cùng em cũng bình thường lại rồi!
-Đặng Khải Lâm, anh từ khi nào lại sến như vậy? – Cô tươi cười, rồi nhẹ
nhàng lại lần nữa ấn anh ngồi xuống. – Anh ăn đi, mấy hôm nay anh vất vả rồi!
Rồi cô nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện với anh, nở một nụ cười lạnh:
-Chúng ta chỉ còn đúng một tuần nữa để hoàn tất mọi việc trước khi hai
người đó trở về. Chút nữa em sẽ sang nhà Trà My ở đầu xóm, ngày mai anh
đến rước em, chúng ta sẽ trở về thành phố, không thể chậm trễ nữa!
Khải Lâm cuối đầu thưởng thức bữa sáng, tai vẫn nghe rõ mộn một từng lời nói của cô. Anh cũng biết điều đó, trong vòng một tuần nữa là họ phải
chuẩn bị lại mọi thứ cho thật ổn.
Nhưng Khải Lâm lại không được vui vẻ như Bảo Tuệ, hơn ai hết, anh hiểu
rõ cô thật ra đang rất buồn, nhưng lại cố gắng vui vẻ, cốt là không muốn người khác đau lòng.
“Cô chủ nhỏ à, đến bao giờ em mới sống thật lòng được đây?! Chẳng lẽ anh kém tin cậy đến như vậy sao?”