Thấy Bảo Tuệ có vẻ gì đó trầm lặng và buồn buồn,Hạo Phong liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô,
kéo tay Bảo Tuệ đến một gian hàng bắn súng:
-Đến đây! – Hạo Phong cười, đồng thời quay sang
nhận một cây súng từ người quản lý gian hàng. – Trò này vui lắm!
Khi mặt trời gần lên đến đỉnh đầu thì Hạo Phong và Bảo tuệ mới rời khỏi
ngọn đồi tuyệt đẹp đó. Chiếc xe BMW đen lại tiếp tục đi qua khỏi con
đường đất đỏ, nhưng không ra ngoài đường lớn mà lại tiếp tục rẽ sang con đường khác, bằng phẳng hơn.
Bảo Tuệ lần này thì không thể hiện sự ngạc nhiên nữa, cô cười cười hỏi:
-Thế nào? Lần này đi đâu đây?
-Đi ăn! – Hạo Phong cười, rồi đột ngột tắt máy xe, nhưng cậu không bỏ đi ngay mà rất vui vẻ sang bên kia xe mở cửa cho Bảo Tuệ.
-Ha, xem ra cậu cũng là người tốt! – Bảo Tuệ nhếch nhẹ mép cười khẩy
nhìn cậu rồi bước xuống xe. Nhưng vừa nhìn thấy xe bán sushi dạo có vẻ
hơi cũ kỹ trước mắt, Bảo Tuệ không khỏi thấy thắc mắc. – Chúng ta sẽ ăn ở đây?
-Ừ, đến đây ngồi đi! – Hạo Phong cười gật đầu, rồi hết sức tự nhiên lôi Bảo Tuệ theo sau mình.
Bảo Tuệ và Hạo Phong đến ngồi cạnh chiếc xe, khuất sau tấm màn. Hai
người họ đều mặc trên người những bộ quần áo tuy đơn giản nhưng nhìn qua cũng thấy toàn là thứ đắt tiền, tuy nhiên lại ngồi ở một quán sushi
dạo thế này, tạo nên hình ảnh đối lập đến kỳ lạ nhưng không giảm đi sự
hoàn hảo ở hai người, mà còn khiến hai người thêm nổi bật.
Anh chàng bán sushi dạo vừa thấy hai người liền đứng mất hồn một lúc
(chủ yếu để ngắm Bảo Tuệ) mới nhớ đến chuyện buôn bán của mình. Anh ta
đon đả hỏi:
-Qúy khách dùng gì ạ?
-Hai phần sushi lươn nhé! – Hạo Phong vui vẻ nói.
Bảo Tuệ đảo mắt một vòng qua những vật dụng trên xe rồi quay sang Hạo Phong:
-Tôi cứ tưởng cậu sẽ đến nhà hàng nào đó, hoặc ít nhất cũng là cửa hàng sushi băng chuyền!
Hạo Phong nghe thế liền quay sang cười khẩy với cô:
-Thế nào? Tiểu thư Bảo Tuệ cao quý đây không thích ăn ở nơi tồi tàn này à?
-Không phải. – Bảo Tuệ liền xua tay. – Chỉ là tôi không nghĩ đến thiếu gia như cậu cũng đến những nơi như thế này!
-Ừ, đúng là có một số người đều nghĩ như cậu, nhưng thật ra tôi thích
những nơi có vẻ giản dị một chút. Tôi không thích những thứ xa hoa! –
Hạo Phong cười cười gật đầu, đúng lúc này, anh chàng bán sushi nhanh tay dọn lên hai phần sushi lươn, một là cho Hạo Phong, một là cho Bảo Tuệ.
-Cậu dùng thử đi, nếu không ngon ... – Hạo Phong cố ý kéo dài giọng, chờ đợi người nào đó ngẩng đầu lên.
Đúng như dự đoán, Bảo Tuệ đang ngồi chăm chú nhìn đĩa sushi liền quay sang hỏi cậu:
-Thì sao?
-Thì đưa tôi ăn hết chứ sao! – Hạo Phong cười, giọng nói sặc mùi bỡn cợt khiến Bảo Tuệ suýt nữa té ghế. Trời ạ ... cứ tưởng cậu tốt đột xuất,
định đền bù gì chứ?!
Nhưng mà nói gì thì nói, Bảo Tuệ phải công nhận là cô chưa từng nếm qua món sushi nào ngon như vậy! Ngay cả nước chấm cũng pha rất vừa miệng,
không thể chê vào đâu được.
Thấy Bảo Tuệ vui vẻ ngồi ăn, Hạo Phong liền cười đắc ý:
-Thấy chưa, đã bảo sushi ở đây rất tuyệt mà!
-Ừ! – Bảo Tuệ gật gù, rồi lại tiếp tục bữa ăn của mình.
Anh chàng bán sushi nãy giờ nghe hai người trò chuyện cũng thấy vui hẳn, hai người đẹp như tiên trước mắt liếc qua cũng biết là khách “sộp”, đã vậy họ còn hết sức vừa ý với món sushi anh ta chế biến, hỏi sao anh ta không thấy phổng mũi chứ!
Kết thúc bữa ăn trưa no căng bụng, Hạo Phong lại lôi Bảo Tuệ đến một khu
chợ nằm khuất trong con phố nhỏ mà Bảo Tuệ cũng chẳng nhớ rõ tên, bởi
cái bảng tên con phố đó đã bị hoen gỉ đến mức không thấy được chữ gì
nữa. Nhưng mà khu chợ thì không hề nhỏ, hầu như rải rác khắp cả con phố, người qua kẻ lại tấp nập khiến con phố nhỏ rất náo nhiệt. Ở Tokyo, dù là buổi trưa thì người ta vẫn ra ngoài dạo phố như thường, bởi cái nắng ở đây cũng đâu có gay gắt đến độ chảy cả mỡ thừa như ở Việt Nam.
Bảo Tuệ thích thú nhìn những con búp bê Nhật Bản mặc kimono bé tý xíu
được làm thủ công hay những chiếc chuông gió đẹp lung linh lấp lánh
trong nắng, hay là những chiếc vòng tay, móc khóa từ đất sét Nhật Bản
đầy màu sắc, ...
Nhìn cô chạy khắp gian hàng này đến gian hàng khác mua đồ (mà tất nhiên rằng người-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó trả tiền) , Hạo Phong không ngờ
rằng cô cũng có một mặt tính cách đáng yêu và ... con gái đến thế!
Những món đồ Bảo Tuệ mua không đắt, toàn những thứ linh tinh vụn vặt đã được cô lựa chọn kỹ lưỡng cho từng ... người giúp việc ở Mộc Thanh,
thậm chí cô còn mua cho quản gia Trần một con búp bê Nhật nho nhỏ, nói
là để ông mang về tặng cháu gái, khiến Hạo Phong không thể không thấy
buồn cười. Cô gái nhỏ này hóa ra cũng chi li từng tý một như thế!
Nhưng mà ... Bảo Tuệ mua đồ cho người ở biệt thự Mộc Thanh – hay nói
thẳng ra là người nhà mà cô yêu quý nhất bằng tiền của Hạo Phong. Vậy
chẳng phải giống con rể đưa sính lễ cho nhà vợ lắm sao?
Sính lễ? Vợ?
Nghĩ đến hai từ này khiến Hạo Phong bất giác cảm thấy ngượng ngập, cậu
khẽ hắng giọng hai cái, trấn tĩnh lại bản thân, nhưng đôi mắt tinh
nghịch màu hổ phách vẫn ánh lên nét cười đẹp mê người và đôi má hơi đỏ
đầy đáng yêu, khiến mấy cô thiếu nữ đang dạo gần đó ngẩn ngơ.
Phải nói là hôm nay khu chợ bỗng nhiên đông đúc hẳn, bình thường đã nhộn nhịp, bây giờ còn náo nhiệt hơn. Nam thanh nữ tú không biết từ đâu đều kéo đến chơi, không mua cái này cũng mua cái kia khiến mấy bà cô bán
hàng được một phen mừng rỡ. Nhưng mà lý do thật sự khiến “nam thanh nữ
tú” đến đây không phải là vì những món đồ kia, mà là vì hai người nào đó quá thu hút, giống như là những đóa hoa rực rỡ, đi đến đâu là ong bướm bay đến đó.
Bảo Tuệ và Hạo Phong đều rất tinh ý nhận ra ngay được điểm bất thường ở chỗ nào, nhưng họ vẫn điềm nhiên coi như không thấy điều đó. Mặc kệ
những người đó muốn làm gì thì làm, hai người vẫn ngang nhiên dạo phố,
thậm chí lâu lâu còn đứng cạnh nhau giả vờ thân mật một chút, cho họ
đừng đi theo đuôi nữa. Nhưng mà phải nói, phấn hoa quá mạnh, khiến ong
bướm say hết cả rồi, quên mất luôn đường về.
“Haiz…” – Hai người nào đó đồng loạt thở dài. Ai bảo ông Trời sinh họ ra có chút nhan sắc làm gì?
Dạo chợ tưởng như thời gian ngắn lắm, hóa ra mới đó mà Mặt Trời đã về
gần chân trời rồi. Thế nên mới nói, thời gian chơi đùa bao giờ cũng ngắn hơn thời gian làm việc!
Lúc này, Bảo Tuệ và Hạo Phong cùng nhau đi bộ, trời thu Tokyo vào buổi
xế rất mát mẻ, những cơn gió nhẹ nhàng thổi bay bay mái tóc của Bảo Tuệ, tạo cho con người cảm giác thoải mái. Đi một hồi, trước mặt Bảo Tuệ
hiện ra một khu hội chợ thật lớn. Những chiếc đèn xanh đỏ nhấp nháy,
người ra vào tấp nập vui vẻ.
-Ơ, lần này là hội chợ sao? – Bảo Tuệ hơi ngẩn ra hỏi.
-Ừ, đi chơi Tokyo, không nhất thiết phải đến những danh lam thắng cảnh
... ai cũng biết rồi mới gọi là đi. – Hạo Phong bước qua cổng hội chợ,
hai tay gối ra sau đầu, ánh mắt cậu lấp lánh theo những ánh đèn. – Tôi
dám cá có một số người đến Tokyo du lịch cả tháng cũng chẳng đặt chân
đến những địa điểm thế này, bởi họ nghĩ những nơi bình dân như thế này
so với những danh lam thắng cảnh đặc biệt đẹp đẽ kia chẳng là gì cả,
nhưng đâu biết nét đẹp truyền thống mới là nét đẹp cao quý nhất!
Bảo Tuệ nghe cậu nói đến đây liền ngước mắt lên nhìn Hạo Phong, trong
đôi mắt vốn tĩnh lặng gợn lên không biết bao nhiêu cảm xúc. Phải nói là chơi với Hạo Phong không phải chỉ mới một sớm một chiều mà cũng khá lâu rồi từ sau khi cô về nước, mãi đến bây giờ Bảo Tuệ mới nhận ra, người con trai đi bên cạnh cô là một người mà cô chẳng hề quen biết. Không
phải “không quen biết” theo kiểu người lạ, mà là “không quen biết” bởi
vì cô chẳng hiểu chút gì về cậu cả!
Từ trước đến giờ, cứ nghĩ đến Hạo Phong là y như rằng ngay cả trong tiềm thức Bảo Tuệ cũng nghĩ đến dáng vẻ một tên công tử bột nhà giàu, suốt ngày thích cười và thích nghịch phá cô, chọc cô tức giận. Nhưng hóa ra, đó chỉ là hiểu biết nông cạn của bản thân cô về người bạn
mà-cô-gọi-là-thân–thiết.
Thấy Bảo Tuệ có vẻ gì đó trầm lặng và buồn buồn, Hạo Phong liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, kéo tay Bảo Tuệ đến một gian hàng bắn súng:
-Đến đây! – Hạo Phong cười, đồng thời quay sang nhận một cây súng từ người quản lý gian hàng. – Trò này vui lắm!
-Cậu có biết bắn không đấy!? – Bảo Tuệ ngập ngừng hỏi.
-Cậu đừng xem thường tôi thế chứ! – Hạo Phong quay sang nháy mắt một cái với Bảo Tuệ, khiến các cô gái đi gần đấy ngất vì mất máu – Xem nhé!
‘Pằng ... pằng! Pằng! ...’
10 tiếng súng vang lên, mười quả bong bóng trên giàn đều lần lượt vỡ
trước con mắt thán phục của những người đứng xung quanh gian hàng. Hạo
Phong thì vẻ mặt rất là đắc ý nhướng mày với Bảo Tuệ vẫn đang mở to mắt ra nhìn những quả bong bóng đã vỡ hết.
-Của cậu đây! – Người quan lý gian hàng vui vẻ trao cho Hạo Phong con gấu panda nhồi bông. – Bạn gái của cậu thật xinh đẹp!
Bảo Tuệ nhận con gấu bông từ tay Hạo Phong, vùi gương mặt đã sớm trở nên đỏ hồng của mình vào đầu con gấu khiến Hạo Phong trông rất vui vẻ,
gương mặt bỡn cợt hỏi:
-Sao thế?
-Cậu làm người ta nghĩ tôi với cậu là tình nhân đấy! – Bảo Tuệ quay gương mặt hồng hồng đáng yêu sang giở giọng trách móc.
-Có sao đâu, người ta nghĩ thế nào mặc kệ người ta chứ! – Hạo Phong vu
vơ nói, rồi lại kéo tay Bảo Tuệ đến một gian hàng khác để chơi trò ném
vòng. Và kết quả lại là một cái kẹo mút nho nhỏ.
Cuối cùng, Bảo Tuệ lại bị lôi đi chơi trò chơi rùng rợn nhất – ngôi nhà ma.
-Này ... thật sự phải vào đó sao? – Bảo Tuệ khóe mắt giật giật nhìn vào cái cửa nhà tối om om kia.
-Ừ, nhất định phải vào, nó là trò cuối cùng ở đây đấy! – Hạo Phong giả
vờ nai tơ nói, sau đó còn quay qua hỏi một câu hết sức ngu ngơ – Cậu sợ ma hả?
-Ừ thì ... không sợ. Nhưng thấy nó rợn rợn! – Bảo Tuệ rất thành thật ôm chặt con gấu bông vào lòng, nói với một gương mặt đáng yêu đến mức muốn hôn một cái (>o
-Cậu đừng có làm cái vẻ mặt trẻ con đó chứ! – Hạo Phong bỗng nhiên nổi
giận, cậu quát khẽ Bảo Tuệ khiến cô chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Con Hạo Phong thì đang bận dùng ánh mắt sắc như dao đuổi những đứa con
trai giống như hổ đói đang nhìn chằm chằm Bảo Tuệ.
-Vào thôi! – Chỉ hai tiếng đơn giản, Bảo Tuệ lại bị lôi đi tiếp.
Trong căn nhà ma, mọi thứ đều tối om, khiến Bảo Tuệ có chút nép mình vào Hạo Phong.
Bỗng, một cái đầu từ trên thò xuống, máu chảy đầy mặt dọa Bảo Tuệ giật
thót. Nhưng cô không la lớn, chỉ kêu ‘A’ một cái, nhích ra đằng sau Hạo Phong mà thôi.
Rốt cuộc, trong suốt con đường trong khu nhà ma, Bảo Tuệ không tỏ ra sợ hãi nhiều như Hạo Phong tưởng, khiến cậu có chút thất vọng. Vốn định
dọa bay cái vẻ mặt lúc nào cũng thản nhiên của Bảo Tuệ mà không thành
công! Haiz..
-Hạo Phong! – Lúc ra khỏi nhà ma, một chất giọng trong trẻo bỗng vang lên bên tai Hạo Phong.
-Gì? – Cậu cười cười quay sang hỏi Bảo Tuệ đang giương đôi mắt lam tím trong suốt không một chút gợn lên nhìn mình.
-Cậu mua cho tôi kẹo bông nhé! – Bảo Tuệ chỉ chỉ về phía xe kẹo bông ở
gần đó. Vẻ mặt hết sức là bất đắc dĩ. Cô không có đem theo tiền, thế nên phải mượn tạm Hạo Phong.
-Cậu thật là trẻ con! – Nói rồi cũng vui vẻ rời đi.
Bảo Tuệ ngồi xuống băng ghế đá, vu vơ ngắm nhìn trời mây đã nhuộm màu
xám của bầu trời dần tối. Cô không hiểu tại sao nữa, tối hôm nay cô chỉ muốn mình thật vui vẻ, trở thành một đứa con gái 17 tuổi đúng nghĩa, và có một bữa vui đùa ra trò với tên bạn nào đó. Có lẽ ... sau khi kết
thúc một tháng vui vẻ này, cô sẽ trở lại là một con bé quê mùa của lớp
11, à không, 12a3. Trở lại là đứa con không được công nhận của Dương
Minh cùng với những lo âu của ngày thường. Vậy nên, cô muốn mình thật
vui vẻ vào hôm nay.
Nhưng ông trời đâu chịu để con người được toại nguyện...
‘Tít tít!”
Điện thoại Bảo Tuệ reo lên, cô mở máy ra, màn hình hiện lên một tin nhắn từ số điện thoại lạ.
“Dương Bảo Tuệ, cô thật là ngu ngốc. Chẳng lẽ cô chẳng bao giờ thắc mắc tại sao bà nội cả cô mất? Tại sao Dương Minh lại đối với cô hận thù
không kể xiết như vậy? Tại sao ông ta ghét bà nội hai cô sao?
Uhm ... đáp án của những câu hỏi đó rất khó nói đấy, hy vọng cô sẽ thông minh và tìm ra đáp án của nó. Bởi chúng đều liên quan với nhau đấy.”
Bảo Tuệ gập điện thoại lại, gương mặt đã sớm tái xanh.
Trên đường đi từ khu Hội chợ về nhà, Bảo Tuệ cứ ngẩn ngơ suy nghĩ, chỉ
thỉnh thoảng ăn một chút kẹo bông khiến Hạo Phong rất lấy làm ngạc
nhiên. Chuyện gì mà có thể khiến cô thẩn thờ như vậy?
-Bảo Tuệ! – Một tiếng gọi làm Bảo Tuệ giật mình, cô ngước mắt lên nhìn Hạo Phong đang đứng trước mặt.
-Đến nhà rồi! – Hạo Phong hất hất cằm về phía cổng biệt thự.
-Ừ! – Cô thờ ơ trả lời cho có lệ rồi ôm gấu bông vào trong nhà, Hạo Phong cũng lẽo đẽo theo sau.
Đến khi đến trước cửa phòng Bảo Tuệ rồi nhưng Hạo Phong vẫn đứng đó,
chưa chịu về phòng của mình, cô dù không chú ý vẫn phải ngạc nhiên quay sang hỏi:
-Sao không chịu về phòng?
Bỗng một vòng tay choàng qua người Bảo Tuệ khiến cô sững sờ, cả thân người chạm vào một lồng ngực ấm áp.
-Cảm ơn về buổi đi chơi hôm nay, tôi rất thích thấy cậu như vậy! Lần sau tôi sẽ đưa cậu đi chơi tiếp! – Rồi cái tên vô sỉ nào đó còn cố tình
cúi người hôn lên trán của Bảo Tuệ một cái mới chịu buông cô ra, cùng
với hai tiếng – Ngủ ngon!
Xong lại ung dung về phòng, bỏ lại Bảo Tuệ ngây ngốc sờ lên trán, nơi vừa bị đôi môi đỏ như con gái ấy “xâm phạm”.
Thiệt tình, sao tên đó cứ thích làm mặt cô nóng bừng lên thế này?!