Bảo Tuệ nhìn Hạo Phong, còn cậu cũng nhìn lại Bảo Tuệ đầy khó hiểu,
ai lại đi tìm họ chứ?
Bảo Tuệ ngồi trước ban công nhà mình, thẫn thờ nhìn màn mưa. Cô và Hạo
Phong đã trở về Việt Nam 3 ngày rồi, nhưng tin nhắn kia vẫn cứ quẩn
quanh trong đầu cô. Cô đã nhờ Khải Lâm điều tra về nguyên nhân cái chết của bà nội cả năm đó, nếu phát hiện bất thường thì phải nói ngay cho
cô. Khải Lâm thấy vậy nên an ủi cô rằng chỉ là do cô đa nghi mà thôi,
nhưng cô vẫn cảm thấy rất lo lắng trong lòng.
Người đó có thể là ai, sao lại nhắn tin cho cô? Không lẽ người đó biết
gì về cái chết của bà nội cả? Cô đã nhờ cảnh sát tìm giúp số điện thoại đó phát ra từ đâu, nhưng hoàn toàn là vô vọng vì đó là sim khuyến mãi.
-Thưa tiểu thư, cô có cần đến trung tâm mua sắm để mua sắm dụng cụ học
tập không ạ? – Tiếng của cô hầu gái vang lên sau lưng Bảo Tuệ rất nhỏ
nhẹ.
-Ừ! – Cô nhẹ giọng nói rồi ngồi dậy định đi thay đồ, thì gương mặt của
cô hầu gái, à không, cô gái trong bộ quần áo người hầu khiến cô giật
nảy. Đó là Hoshimi Honegawa.
-Ho … Hoshimi! – Bảo Tuệ trợn trừng mắt lắp bắp.
-Chị Bảo Tuệ! – Hoshimi cũng vui vẻ chạy lại cạnh cô với nụ cười vui vẻ trên môi.
-Sao em lại sang đây? Hạo Phong có biết không? – Bảo Tuệ dịu dàng cười với cô bé, vẫn không hết ngạc nhiên hỏi.
-Em sang đây để hoàn thành chương trình cấp ba ở Master School đó! Còn
anh Hạo Phong cũng biết rồi, nhưng anh ta đuổi em sang nhà chị! –
Hoshimi đáp, câu cuối lại còn tạo ra bộ dạng giống như rất oan ức.
-Được rồi, cô nương! – Bảo Tuệ vỗ vai Hoshimi, nghiêm mặt. – Bây giờ có đi mua sắm không đây, cô chưa có đồng phục Master School đấy!
-Hihi, đương nhiên là đi chứ!
Bảo Tuệ giờ mới biết được nỗi khổ của Hạo Phong. Việc dẫn Hoshimi đi
trung tâm mua sắm còn khó khăn hơn là dẫn một đứa trẻ lên 5 đi mua sắm, vì cô nàng cứ hết nhìn cái này đến nhìn cái kia, chạy sang bên này
chạy sang bên kia, chạm vào cái này lại chụp vào cái kia. Với một lý do hết sức đơn giản – lần đầu tiên được thoải mái mua sắm ở một trung tâm xa lạ mà không sợ bị fan nhận ra hay phải hành động một cách đoan
trang thục nữ.
-Chị Bảo Tuệ, chị thấy cái váy này thế nào? – Hoshimi cười toe cầm một
chiếc váy màu trắng, phồng ở phần dưới, trên ngực trái có một bông hoa
màu hồng. Chiếc váy rất đơn giản nhưng rất xinh xắn.
-Ừ, nó rất hợp với em đấy cô bé! Nhưng em nên nhớ em vẫn chưa đi lựa
đồng phục đấy nhé! – Bảo Tuệ cười nhẹ, rồi lại để chiếc váy lại trên
móc, lên giọng nghiêm khắc.
-Vâng! – Hoshimi kéo tay Bảo Tuệ đi, nhưng vừa quay lại thì nó lại đụng phải một người con trai cao lớn, khiến nó suýt té bật ngửa. Người con
trai đó nhanh tay đỡ Hoshimi, cùng với một nụ cười hối lỗi trên gương
mặt.
-Em không sao chứ? – Chàng trai đó cất giọng hỏi, giọng anh dịu dàng,
ấm áp khiến người nghe cảm thấy thật dễ chịu. – Xin lỗi, tôi vô ý quá!
-E … em không sao ạ! – Hoshimi ngượng ngùng đứng dậy, cuối thấp gương mặt không dám nhìn thẳng vào chàng trai đối diện.
Bảo Tuệ quan sát gương mặt đỏ rực của Hoshimi rồi lại nhìn về phía
chàng trai vẫn đang dịu dàng đứng ở cạnh cô bé. Người con trai đó có
gương mặt đẹp như được tạc tượng nên, ánh mắt dịu dàng màu nâu sữa. Mái tóc cắt gọn gang chứ không lòa xoà như Hạo Phong, tóc màu cà phê sữa
nổi bật làn da trắng của anh, trông anh có vẻ rất thư sinh, gần gũi.
Chỉ có điều, anh mặc một chiếc áo sơ mi đen không gài cúc ở phần trên,
để lộ một sợi dây chuyền thánh giá trên cổ, mất đi vẻ thư sinh của anh.
Nếu so anh với Hạo Phong thì rất khó, bởi anh có nét đẹp dịu dàng còn
Hạo Phong lại có vẻ ương ngạnh, bất cần đời và sự quyền quý khó gần của một thiếu gia giàu có.
Còn Hoshimi thì cứ đang tự mắng bản thân ngu ngốc, bởi nó hình như cảm
thấy tim đập rất nhanh trước mặt anh chàng lạ mặt này. Sao thế cơ chứ?
Nó tiếp xúc qua không biết bao nhiêu là mỹ nam, đóng những cảnh tình
cảm với biết bao nhiêu anh chàng đẹp trai, tại sao chỉ là một cái đỡ
nhẹ nhàng của anh chàng này khiến nó mặt đỏ tim đập?
Thấy Hoshimi vẫn cứ đứng lúng túng ở đó, Bảo Tuệ bèn bước đến cạnh nó,
khẽ gật đầu đầy gượng gạo với anh chàng kia rồi nắm tay Hoshimi dẫn đi.
Còn chàng trai đó vẫn đứng một chỗ nhìn theo bóng dáng hai cô gái xinh
đẹp đang rời đi. Một người đàn ông lớn tuổi bỗng bước đến cạnh cậu,
cuối người:
-Thiếu gia, Chủ tịch và Phu nhân sắp về rồi, họ rất nhớ cậu và muốn gặp cậu ngay!
-Uhm ... đồng phục và những thứ phục vụ cho việc học ở Master School đã chuẩn bị chưa? – Chàng trai dịu dàng hỏi.
-Vâng, thưa cậu! – Người đàn ông đó cung kính nói.
-Vậy ... về thôi! – Chàng trai đó xoay người rời đi, đôi mắt cà phê sữa xuất hiện một tia lưu luyến không đành lòng.
“Chẳng lẽ, em không nhớ gì về tôi sao?...”
Còn Bảo Tuệ khi đã lôi được Hoshimi đến nơi bán đồng phục rồi thì chỉ tủm tỉm cười nhìn gương mặt thất thần của nó.
-Hoshimi, em đang chảy nước miếng kìa!
Hoshimi nghe vậy thì ba hồn chín vía nhập lại xác, bắt đầu sờ cằm của mình, rồi đỏ mặt hét lên.
-Chị Bảo Tuệ, làm gì có chứ!
Ngày tựu trường của Master School…
Tấm băng rôn “Chào mừng ngày tựu trường” lay động trong gió. Ngôi
trường hiện đại bật nhất thành phố sôi trào không khí tươi vui của ngày khai giảng. Những quả bóng bay (không biết từ đâu mà có) sặc sỡ đầy
màu sắc bay rợp trời.
Những học sinh cũ thì ráo riết tìm bạn bè của mình, tay bắt mặt mừng
rồi hồ hởi kể nhau nghe những câu chuyện thú vị trong kỳ nghỉ hè. Những học sinh mới thì lại có vẻ mặt muôn dạng, đứa thì phấn khởi, đứa thì
lo sợ, đứa lại rừng rực ý chí chiến đấu quyết tâm học tập.
Trong dòng học sinh đó, một bóng dáng mảnh khảnh cũng bước vào trường,
cô có gương mặt xấu xí cùng với mái tóc lòa xòa, nhưng lại rất được mọi người chú ý. Vì trong đợt thi lần trước cô đứng nhì bảng, chỉ sau hội
trưởng hội học sinh, nên được chuyển đến lớp 12a1. Ai cũng cảm thấy khó hiểu, tại sao một đứa con gái xấu xí, thân phận bình thường như thế
lại có thể vào lớp chọn của khối 12.
Bảo Tuệ nghe mọi người bàn tán cũng chỉ biết thở dài trong lòng, ông
Hiệu trưởng nào đó ngày càng lộng quyền, giờ lại đi chuyển một con bé
quê mùa như cô vào lớp 12a1, không sợ bị các bậc phụ huynh giàu có kia
phản ánh sao?! Mà cô cũng chẳng quan tâm, 12a1 cũng là một lớp như bao
lớp khác thôi mà. Chỉ có khác là trong đó toàn là con nhà giàu, học
giỏi. Nghĩ thế, Bảo Tuệ ung dung bước lên hành lang sáng bóng quen
thuộc rồi lướt qua lớp 12a3 đầy những gương mặt quen thuộc, đến thẳng
lớp 12a1 với tờ giấy giới thiệu của Hiệu trưởng cầm chắc trên tay.
Bây giờ thì ý nghĩ 12a1 cũng như bao lớp bình thường khác của Bảo Tuệ
năm phút trước đã bay đi đâu mất, thay vì nhộn nhịp nhốn nháo một cách
... rất là đúng với lứa tuổi học sinh thì các thành viên của 12a1 lại
rất “quý tộc” khi chỉ ngồi yên một chỗ, tán gẫu về những thứ như siêu
xe, trang sức, smartphone, thậm chí có đứa còn bàn luận về chứng khoáng hoặc là hợp đồng của các tập đoàn ...
Những đứa con gái thì ngồi soi gương chải tóc, có đứa lại ngồi săm soi
chiều cao, thân hình, gương mặt của những đứa nữ cùng lớp. Rồi lại còn
che miệng cười thầm kiểu khinh bỉ rất đúng với phong cách của tiểu thư
quý tộc.
Lúc cô còn đang đứng nép ở cửa lớp ngắm nhìn toàn cảnh lớp “quý tộc”
nhất trường thì một bóng dáng cao lớn đã tiến lại gần cô, chào hỏi rất
lịch sự.
-Xin lỗi, bạn cũng là học sinh mới sao? – Chất giọng trầm ấm cất lên,
xóa tan đi mọi suy nghĩ vẩn vơ trong đầu Bảo Tuệ. Cô ngước mắt lên,
sửng sốt khi nhìn thấy anh bạn mình và Hoshimi đã đụng phải ở trung tâm mua sắm, nhưng cô cũng không quên rằng mình đang hóa trang, thế nên cô chỉ cụp nhẹ mi mắt, gật đầu thật khẽ.
-Chúng ta cùng đứng đợi thầy đến nhé! – Anh bạn đó lại nở một nụ cười ấm tựa như ánh mai, khiến Bảo Tuệ có đôi chút ngơ ngẩn.
Lúc này, một người đàn ông bước đến gần hai người họ. Bảo Tuệ dám chắc
đó là giáo viên chủ nhiệm. Thầy là một người với mái đầu đã bạc gần
hết, nhưng dáng người lại thẳng đứng uy nghiêm, gương mặt cương nghị
khiến người ta không rét mà run.
-Hai em là học sinh mới của lớp 12a1? – Thầy cất giọng hỏi, chiếc kính gọng vàng trên mắt khẽ lóe lên.
-Vâng! – Bảo Tuệ còn chưa kịp đáp lại thì anh bạn đó đã lên tiếng, còn
rất lễ phép cuối người chào giáo viên. Bảo Tuệ cũng lúng túng cuối chào theo.
-Cả hai rất lễ phép, hai em cứ đứng đợi ở đây! – Thầy gật gù cứng nhắc rồi bước vào lớp.
Thầy giáo bước vào lớp, dõng dạc cất giọng:
-Bắt đầu năm học mới, tôi sẽ là chủ nhiệm của các em! Tên tôi là Trần
Hòa Lâm, gọi tôi là thầy Trần, tôi dạy môn Hóa học! Mong các em sẽ có
một năm học cuối cấp vui vẻ!
Mọi người đồng loạt vỗ tay cho có lệ, rồi lại ngồi chán chường định lấy sách vở ra thì thầy tiếp tục nói:
-Năm nay lớp ta sẽ có hai học sinh mới. Một là du học sinh Pháp, một là học sinh chuyển từ 12a3 sang, mong các em sẽ giúp đỡ hai học sinh ấy!
Các em có thể vào lớp! – Rồi thầy hướng về phía cửa lớp, giọng vẫn
nghiêm túc như thế.
Anh bạn kia tự tin bước vào lớp, còn Bảo Tuệ thì chậm rãi theo sau,
chẳng quan tâm đến ánh mắt khinh bỉ của các học sinh trong lớp, bởi họ
nghĩ đến từ 12a3 như cô hẳn là gia cảnh rất bình thường, không xứng
được học chung ở lớp chọn với những người sẽ là người thừa kế tương lai của các tập đoàn lớn như họ.
Anh bạn đó nở một nụ cười dịu dàng ấm áp, ánh mặt trời nhảy lăn tăn
trên chiếc áo đồng phục khiến cậu trở nên rực rỡ chói mắt tựa như một
vị thiên sứ. Giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng cất lên:
-Chào mọi người, tôi là Lâm Trình Kiệt, vừa du học ở Pháp về, rất mong các bạn chiếu cố!
Bọn con gái hai mắt sáng rực hình trái tim hướng về Trình Kiệt, rồi tất cả lại chuyển tầm nhìn về phía Bảo Tuệ. Tuy rất muốn tự tin giới
thiệu, nhưng Bảo Tuệ lại không làm như thế, cô cuối thấp gương mặt đã
được hóa trang kỹ lưỡng:
-Tôi là Trần Bảo Tuệ, đến từ lớp 12a3, mong được chiếu cố! – Giọng nói
rất lý nhí, nghe không rõ lắm, nhưng không ai quan tâm, đối với họ giờ
đây chỉ có anh bạn Trình Kiệt đẹp trai, còn người con gái đứng cạnh cậu như là bị lu mờ mất rồi.
-Được rồi, Bảo Tuệ, Trình Kiệt, hai em có thể đến ngồi ở bàn cuối cạnh
bàn của lớp trưởng Hạo Phong! – Thầy Trần nghiêm giọng nói, rồi không
quan tâm nữa mà quay sang lấy sách vở dạy tiết đầu tiên của mình.
Bảo Tuệ và Trình Kiệt đi đến bàn cuối của lớp trong con mắt gắt gao như tia lazer của tất cả học sinh. Lúc Bảo Tuệ định đặt cặp xuống ngồi
cạnh Trình Kiệt thì bỗng một cánh tay rắn chắc đưa ra nắm lấy tay nhỏ
nhắn của cô. Giọng Hạo Phong lạnh lùng cất lên, khiến cô giật thót.
-Ngồi ở bên này!
Chỉ bốn chữ được phun ra từ cái miệng vàng ngọc của cậu đủ khiến mọi
người trong lớp chú ý, kể cả thầy Trần đang đứng viết bảng. Thầy quay
xuống, tìm xem ai là người lớn mật vừa làm mất trật tự trong giờ của
mình thì bắt gặp người đó là Hạo Phong, gương mặt nghiêm nghị lúc này
có một chút dịu hơn, thầy cất giọng:
-Hạo Phong, có vấn đề gì sao?
-Thưa thầy, học sinh Trần Bảo Tuệ có thể ngồi ở chỗ trống cạnh em
không? – Hạo Phong cất giọng, nhưng trong đó có tám phần là ra lệnh.
Thầy Trần cũng chỉ gật đầu một cái, rồi lại quay lên bảng.
Bảo Tuệ lập tức nhận được hàng nghìn ánh mắt sắc như dao lam bắn đến,
giống như là muốn ăn tươi nuốt sống cô. Ai bảo cô lại được vinh hạnh
ngồi vào chỗ cạnh anh chàng Hội trưởng đẹp trai, tài giỏi của hội học
sinh – chỗ ngồi mà bất kỳ học sinh nữ nào cũng mơ ước.
Bảo Tuệ thì mặt mày xanh mét ngồi xuống cạnh Hạo Phong, trước đó cô còn nhận được một nụ cười ấm lòng người của Trình Kiệt. Cũng cảm thấy đỡ
run hơn phần nào. Thế là tiết học Hóa mà Bảo Tuệ rất hứng thú (đồng
thời cũng là môn cô dở nhất) bỗng chốc trở nên đáng sợ, khiến Bảo Tuệ
chỉ mong sao cho tiếng chuông báo hiệu giờ chơi đến thật nhanh.
Cuối cùng thì tiếng chuông báo hiệu giờ chơi cũng cất lên tiếng reo trong
trẻo, đủ khiến nó trở thành một “nhân vật” có tầm quan trọng lớn đối với Bảo Tuệ.
Cô thu gọn sách vở của vào cặp, kéo khóa lại và định đi ra ngoài thì một học sinh trong lớp đã lớn giọng nói.
-Lớp trưởng, Bảo Tuệ, hai cậu có người cần gặp này!
Bảo Tuệ nhìn Hạo Phong, còn cậu cũng nhìn lại Bảo Tuệ đầy khó hiểu, ai
lại đi tìm họ chứ? Đã vậy còn tìm luôn cả hai nữa, và điều đó đủ khiến
cho ánh mắt sắc lẻm của các cô nàng tiểu thư tiếp tục đâm xuyên qua da
thịt Bảo Tuệ trên đường cô đi đến cái cửa lớp.
Lúc cả hai người đến cửa thì Bảo Tuệ bị hai cô nàng vây lấy, là Hoshimi và Trà My.
-Bảo Tuệ/ Chị Bảo Tuệ! – Cả hai đồng thanh.
-Khoan đã, hai người ... đi theo tôi! – Bảo Tuệ định lên tiếng hỏi thì
nhận được ánh mắt tò mò của học sinh đứng gần đó, cũng đành lôi hai
người kia đi đến vườn trường, còn ra hiệu cho Hạo Phong vẫn còn đứng
bất ngờ đi theo.
Đến được vườn trường và ấn hai người khách đặc biệt xuống băng ghế đá quen thuộc thì Bảo Tuệ lập tức hỏi.
-Hoshimi, em ngồi yên đó! Còn Trà My, cậu sao lại ở đây, còn mặc đồng phục của Master School nữa?
-Tớ đến đây là để học chung cùng Hạo Phong ... và cậu, bố mẹ tớ cho phép tớ lên đây mà! – Trà My vui vẻ cười nói.
-Vậy là chị lên đây học luôn hả? Chị học lớp nào? – Hạo Phong vui vẻ hỏi.
-Ừ, chị lên đây học hết 12 cùng Phong luôn. Chị học lớp 12a4 đó! – Trà My ánh mắt lấp lánh niềm vui nhìn Hạo Phong nói.
Hoshimi lúc này bỗng dưng kéo tay Bảo Tuệ ra một góc, để lại Trà My và Hạo Phong trò chuyện với nhau.
-Chị Bảo Tuệ, đó là vị hôn thê tên Trà My của anh họ hả? – Hoshimi quay đầu nhìn Trà My một cái rồi hỏi.
-Ừ, chị ấy thật xinh nhỉ? Là bạn thân của chị đó! – Bảo Tuệ nói với vẻ tự hào, mà quả thật là vậy, Trà My vốn rất xinh mà.
-Xinh gì chứ, nhìn không bằng một chút của chị Bảo Tuệ đâu! Nhìn anh
Hạo Phong và chị ấy có vẻ rất thân thiết nhỉ, anh ấy nhìn trông thật
dịu dàng! – Hoshimi nhăn mặt nhăn mày nói. Bảo Tuệ lúc này mới để ý đến nụ cười dịu dàng của Hạo Phong khi nhìn Trà My, ánh mắt xẹt qua chút
kỳ dị, nhưng rồi lại trở về bình thường.