*Note: hình ảnh trên chỉ mang tính chất minh hoạ.*
***********
Đêm khuya thanh vắng, tĩnh lặng. Trên bầu trời tối đen không có lấy một tia sáng, chỉ toàn những bóng mây đen lượn lờ cuốn theo chiều gió. Thời điểm này đã là cuối xuân nhưng thật kì lạ, tiết trời lại lạnh lẽo, u ám đến kì là, không mang một chút ấm áp nào của mùa xuân. Muôn hoa đáng lẽ lúc này phải khoe sắc rực rỡ, cây cối đâm chồi nảy lộc nhưng gần như một mùa xuân đã sắp trôi qua mà khắp mọi miền trên địa cầu, không có lấy bất kì một bông hoa nào nở rộ, không có lấy một chồi non nhú mầm, cây cối xơ xác, khẳng khiu như trong mùa đông.....
Tựa như..... mùa xuân đã chết rồi.....
Giữa một khu rừng héo hắt, không sức sống, có một cây hoa anh đào đứng sừng sững trên bãi đất trống quen thuộc. (Cái cây ở chap 38 ý)
Vẫn là nơi này, có điều cảnh vật đã đổi thay. Xung quanh không còn là cánh rừng xanh tốt, xum xuê nữa mà đã gần như trở thành cánh rừng chết. Cây hoa anh đào xanh tốt chi chít lá kia nay cũng đã trụi sạch lá. Chỉ còn lại bông hoa độc nhất vô nhị vẫn kiên cường trên cành cây kia. Có điều, sẽ còn kiên cường được bao lâu khi mà một bông hoa chỉ còn sót lại có đúng 1 cánh hoa bám trụ trên đài hoa?
Câu trả lời là, sẽ không còn bao lâu nữa đâu, nhất là khi người đó đã xuất hiện.....
Giữa bãi đất trống không đột nhiên xuất hiện một cột khói đỏ, kế đó là một bóng người hiện ra giữa làn khói đang dần tan.
Người đó không ai khác chính là Sakura, người được cho là đã chết trong dòng dung nham nóng tới hàng nghìn độ.
Nàng chậm rãi rảo bước tới bên cây hoa anh đào, áp bàn tay lên thân cây khô héo, sần sùi phủ đầy vết rạch, xước không rõ là từ đâu. Nàng khẽ khép đôi mắt lại, cảm thụ sự sống từ trong cây.
- Không còn được bao lâu nữa, phải không? - nàng khẽ nói.
Đáp lại vẫn chỉ là sự im lặng.
- Cũng đúng, ta đã như thế này, ngươi cũng không còn tồn tại được bao lâu nữa. Chi bằng.....
Bàn tay đặt trên cây thu lại rồi nắm chặt. Khi mở ra lần nữa, trong bàn tay trống không đã xuất hiện một đốm lửa hồng, từ từ bùng cháy rực lên, lan ra khắp bàn tay nàng.
- .....để ta giúp ngươi thật nhanh rời khỏi cái thế giới bẩn thỉu này.....
Dứt lời, nàng đưa bàn tay với ngọn lửa cháy mãnh liệt chạm vào thân cây.
Đáng tiếc, ngay khi chỉ còn cách một đoạn, một vật phóng vụt tới, va mạnh vào tay nàng rồi rơi xuống đất.
Bị đau, Sakura theo phản xạ co tay lại, ngọn lửa cũng biến mất. Nhìn vết xước thâm tím hơi rỉ máu trên tay, lại liếc tới viên đá thô ráp nằm trên mặt đất, nàng cười lạnh, nói với người đứng cách xa sau lưng.
- Lâu rồi không gặp mà ngươi vẫn rất thích dùng hành động cực đoan với ta, đúng là thói quen không thể thay đổi một sớm một chiều, phải không..... Hoả vương.....?Hỏa vương, cũng chính là Sasuke nghe được lời mỉa của nàng mà lòng không khỏi chua xót.
- Xin lỗi nàng, là ta quá nóng vội, buộc phải làm tổn thương nàng.
Nàng cười khẩy một tiếng, xoay phắt người lại đối diện với hắn, khom lưng cúi đầu làm bộ cung kính nói.
- Không sao, tiểu nữ không đủ tư cách trách Hoả vương ngài. Dù sao, ngài không cố ý giết ta đã là phúc ba đời nhà ta rồi!
Nghe giọng nói, thái độ xa cách của nàng, tim hắn tựa như bị ai đâm một mũi dao vào vậy. Lại nghe tới một câu “không cố ý giết ta” của nàng, tim hắn còn đau hơn. Quả nhiên nàng hận hắn vì chuyện đó, hận rất sâu là đằng khác. Sao bọn họ lại trở thành thế này chứ?
- Sakura, đừng dùng giọng đó với ta nữa, ta không phải vua của nàng, nàng cũng không phải thần dân của ta.
Sakura dài giọng “A” một tiến như vỡ lẽ, làm bộ “ngây ngô” nói:
- Phải rồi, là lỗi của ta. Ta không nên gọi như vậy bởi suy cho cùng, ta cũng “chẳng là gì cả” đối với ngài mà!
Hắn biết, nàng là đang cố ý nhắc nhở hắn về chuyện ngày hôm đó, từ đầu đến giờ là vậy. Phải làm thế nào nàng mới chịu hiểu là hắn hối hận rồi, rằng đối với hắn, nàng không phải chỉ là bốn chữ vô tình như vậy?
Đáng tiếc, đời này hắn đã hết cơ hội đó rồi....
Ngước mắt lên nhìn trực tiếp vào nàng. Đã bốn tháng không gặp nàng, hắn nhớ nàng đến chết mất. Sakura của hắn vẫn đẹp như vậy, mái tóc hồng không thay đổi nhưng tại sao đôi mắt nàng lại đỏ như vậy? Quan trọng hơn, ngày hôm đó không phải Quỷ vương đã thả nàng xuống hồ rồi sao?
- Làm sao nàng còn sống? Không phải Quỷ vương đã thả nàng trong chiếc lồng xuống dung nham rồi sao?
Nghe câu hỏi của hắn, trong mắt nàng phút chốc nhuốm đầy hận thù, tàn nhẫn không chút che giấu, nhìn thẳng vào hắn. Nàng cũng không cần phải làm cái bộ dạng cung kính đáng khinh với hắn nữa. Hắn không xứng!
- Để ta sửa lại cho đúng, người thả chiếc lồng chứa ta xuống không phải là Quỷ vương, đó là Ngươi!
Siết chặt tay, hắn buộc phải thừa nhận.
- Đúng, là ta thả nàng xuống! Nhưng sao nàng có thể sống được?
- Cũng không có gì! Thực ra nếu ngươi lúc đó chịu đứng đó một lúc nhìn ta rơi xuống rồi chết chìm theo chứ không ôm “tình yêu” bỏ đi trước thì sẽ thấy được ngay khi đáy lồng chạm vào dung nhan, thân ảnh ta cũng đồng thời biến mất khỏi đó! - nghe giọng như nói đùa nhưng thực chất chính là lời vạch tội hắn.
Làm như không để ý tới lời vạch tội của nàng, hắn hỏi tiếp:
- Ai đã cứu nàng?
- Ngươi nghĩ còn có thể là ai? - nàng giễu cợt nhìn hắn hỏi ngược lại.
- Là Quỷ vương? - hắn kinh ngạc thốt lên, nhìn nàng không tin nổi - Làm sao có thể.....
Đối với sự kinh ngạc trong mắt hắn, nàng càng thêm khinh thường. Thử nghĩ xem, một người sống bên nàng gần một năm lại là người tuyệt tình ruồng bỏ nàng, còn một người vừa gặp chưa đến nửa ngày, nói chuyện chưa đến một câu lại là người đồng cảm mà ra tay cứu nàng. Haha! Cuộc đời đúng thật là buồn cười!
- Quỷ vương thấy ta quá đáng thương nên ra tay cứu giúp. Nhờ vậy mà ta mới còn cái mạng ở đây nói chuyện với ngươi! - giọng nàng nồng đậm giễu cợt, khinh thường. Bỏ người ta chết rồi lại giả vẻ vui mừng khi người ta còn sống, đời này đúng là chỉ có mình hắn!
Thấy hắn chỉ im lặng nhìn nàng, Sakura tốt bụng giải thích thêm một chút.
- Quỷ vương tuy nổi tiếng là kẻ tàn nhẫn, độc ác nhưng ông lại là người coi trọng tình nghĩa, căm ghét sự phản bội nên khi đó không nỡ để ta chết mới ra tay giúp đỡ. Đồng thời còn chăm sóc giữ lại cái mạng này cho ta suốt nửa tháng - nàng nhếch mép cười
- Cũng có đôi khi, kẻ tuyệt tình nhất không phải là quỷ - Mà là con người các ngươi! Nàng âm thầm dùng ánh mắt biểu thị lời này của mình.
Hiển nhiên hắn thấy rõ được ngụ ý của nàng, trong lòng càng thêm bất đắc dĩ, thống khổ. Càng nói, hắn càng biết mình không có khả năng thay đổi nàng về lại như xưa một cách dễ dàng nữa. Hiện giờ hắn không có cách kéo nàng về lại bên mình nhưng cũng không có nghĩa là hắn sẽ để cho nàng ngày một rời xa mình hơn.
- Tại sao nàng muốn hủy đi cái cây đó?
- Thích! - nàng tuỳ hứng trả lời.
- Nàng thích hủy diệt đi một mảnh trái tim của mình sao? - hắn khổ sở nói.
Nghe vậy, nàng cũng không thấy ngạc nhiên, tò mò vì sao hắn biết, chỉ hơi nhớ ra việc mình đến đây làm hôm nay là gì. Không sai! Cây hoa anh đào này chính là một góc trái tim của Sakura. Trước đây, vì để bảo vệ nó trong sạch, nàng đã tách nó ra chôn xuống đây. Cũng từ nó mọc lên một cây hoa anh đào. Không phải nhiệm vụ, lần này là nàng tự nguyện đến đây hủy đi nó!
Cũng muộn rồi, không nên phí thì giờ ở đây với loại người này, nên nhanh chóng cho xong việc.
- Tim của ta, ta muốn làm gì với nó, đến phiên ngươi can thiệp sao?
- Rốt cuộc thì nàng hận ta đến mức nào mà sẵn sàng đốt trụi cả tim mình? - hắn nén đau nói lên nỗi lòng mình.
Liếc mắt có căm hận, có khinh thường nhìn hắn, nàng lạnh nhạt hỏi ngược lại.
- Ngươi không phải là người biết rõ nhất sao?
Hắn bi thương nhìn nàng chán ghét mình đến cực độ, môi khẽ mấp máy gọi tên nàng....
- Sakura.....
- Đừng gọi tên ta! - nàng trừng mắt căm thù nhìn hắn, đôi mắt đã đỏ càng thêm đỏ - Bất kể là ai trong các người cũng không có tư cách gọi tên ta!!!
Nàng không chỉ hận hắn, mà còn hận cả bọn họ, những người mà nàng từng coi là bạn bè. Nàng hận họ lừa đối nàng, bỏ rơi nàng vào lúc nàng cần họ nhất!
Đúng là “bạn bè tốt” làm sao!!!
Giữa hai người đột nhiên rơi vào im lặng, không ai mở miệng nói câu nào. Không gian trở nên dị thường đến kỳ lạ..... Cho đến khi.....
- Ta sẽ không để nàng làm vậy! - hắn quyết tâm, khẳng định.
- Ngươi nghĩ ngươi làm được sao? - nàng bật cười ra tiếng - Cần ta nhắc lại với ngươi ta là ai không?- Nàng là ai không quan trọng! Ta sẽ không để nàng hủy đi hy vọng duy nhất của nàng, bất kể thủ đoạn!
- Kể cả phải tổn thương ta?
Hắn thoáng dao động, người có chút cứng nhắc. Hắn không hy vọng làm tổn thương nàng, hắn đã hại nàng quá nhiều rồi. Nhưng nếu đó là cách cuối cùng, Sasuke hắn cũng không ngại dùng.
- Phải! Miễn sao có thể giữ được nàng bên cạnh, điều gì cũng được!
- A~~~~~~ Đã hiểu! Vậy thì lúc này.... ta nên thử xem ngươi làm được không....
Sakura rút thanh kiếm đeo sau lưng ra, đồng thời, dùng tốc độ của gió đánh úp tới sau lưng hắn.
Nhận thức được nguy hiểm sau lưng, hắn cũng nhanh xoay người né, rút thanh katanaka đeo bên hông đỡ một kiếm chết người của nàng.
“Keng!.... Keng! Keng....”
Tiếng đao kiếm liên tiếp vang lên chói tai. Trên bãi đất trống, hai thân ảnh liên tục di chuyển, chiêu thức đều nhắm vào chỗ hiểm của đối phương.
Chỉ có điều, từ đầu đến giờ, Sasuke chỉ phòng thủ chứ không thấy tấn công, hoàn toàn không muốn tổn thương đến Sakura.
Còn nàng thì lại một mực ra sát chiêu, ép buộc hắn phải tấn công, đánh lại nàng. Đó chính là điều Sakura mong chờ!
Khi đã đạt được đúng những gì nàng mong muốn, làm cho hắn chuyên tâm tấn công thì là lúc nàng hoàn thành lí do hôm nay nàng tới đây....
Nếu hắn không để nàng trực tiếp hủy đi cái cây, nàng sẽ gián tiếp làm điều đó....
Thanh katanaka của Sasuke hướng đến bụng của Sakura, vốn nghĩ nàng sẽ như ban nãy né tránh dễ dàng, vì với khả năng hiện tại của Sakura thì điều đấy là không khó, không ngờ..... nàng đứng chắn ngay trước mũi kiếm hắn.... Đến lúc hắn muốn thu kiếm lại thì cũng đã muộn rồi....
“Phậpppp....”
Thanh katanaka sắc bén không chút do dự đâm xuyên qua bụng nàng ra đến quá sau lưng. Gần như cả thanh kiếm đi hết qua thân hình nhỏ nhắn của nàng.....
“Ực!!!”
Máu từ miệng nàng trào ra, chảy xuống hoà với dòng máu đang không ngừng chảy như suối ở vết thương, nơi thanh kiếm vẫn còn nằm nguyên ở đó.....
Sasuke như chết lặng nhìn thảm cảnh trước mắt. Cả người nàng be bét máu me ghê rợn, thấm đỏ cả váy áo, tràn xuống đất.... Tay cầm kiếm của hắn run rẩy, không nói nên lời, cả người lâm vào trạng thái chết đứng....
Vết thương ghê rợn như vậy, mà sao ngoài sắc mặt trắng bệch, nàng không hề có chút biểu cảm nào gọi là đau..... Cặp mắt kia lạnh lùng, căm thù nhìn hắn..... Đôi môi đỏ ngập máu mấp máy.....
- Tất cả những ân tình gì ta nợ ngươi trước đây..... đều đã trả hết bằng một nhát kiếm này..... Từ nay về sau..... ta với ngươi là kẻ thù, gặp, giết không tha.....
Nói rồi, nàng từ từ lùi lại phía sau, mặc cho lưỡi kiếm đang từ từ cứa vào da thịt theo từng di chuyển của nàng, cho đến khi thanh kiếm ra hết khỏi người mình....
Sasuke lúc này mới hoàn hồn, nhìn thanh kiếm nhuốm dòng máu đỏ tươi, trên đó còn từng giọt nhỏ xuống đất....
Từ nàng chảy ra bao nhiêu giọt máu thì hắn như bị bấy nhiêu mũi dao cứa vào tâm can..... Tại sao nàng lại ép hắn làm vậy?
- Trên thế giới này không thể một lúc có hai chúng ta! Ngươi chết ta sống, ngươi sống ta chết! Lần sau gặp lại, ta sẽ không dễ dàng bị thương như thế này đâu!
Để lại nụ cười tàn nhẫn và vũng máu dưới chân, như mọi lần, nàng hoà vào gió biến mất......
“Keengggg....”
Hắn buông thanh kiếm trong tay, ném nó ra thật xa rồi khuỵu xuống đất.....
“Aaaaaaaa.....”
Sasuke ngửa đầu lên gào thật to, phát tiết hết đau khổ, khó chịu trong lòng.....
Âm thanh thê lương vang vọng đến ngóc ngách khu rừng.... Nghe như một con thú đang chịu hành hạ đến chết đi sống lại.....
Đó đúng là Uchiha Sasuke bây giờ.....
Lúc này, hắn chỉ còn biết tự hỏi bản thân....
Tại sao lại thành ra thế này?
Có phải là ông trời trừng phạt hắn vì đã bỏ rơi nàng nên để nàng sống rồi mặc cho bọn họ giết hại, thù hận lẫn nhau thế này sao???
Tại sao từ tình yêu lại biến thành thù hận thế này???
Hắn biết sai rồi, có cần phải tàn nhẫn với hắn thế không?
......
Bất giác ngước nhìn lên phía trước, một hình ảnh thu vào trong tầm mắt làm hắn sững sờ....
Cây hoa mới ban nãy còn đó nay đột nhiên khô quắt lại rồi dần mục nát, tan vỡ thành những mảnh vụn, từ gốc đến ngọn.....
Hiểu rồi! Hắn hiểu rồi! Nàng chính là muốn dùng cách này để hủy đi trái tim mình!
Cái cây đó có chứa hy vọng, tình yêu với hắn còn sót lại, vì vậy cách tốt nhất để hủy nó còn là để cho hắn tự tay dập đi tình yêu đó. Cái cây là một phần trái tim nàng, có liên kết với nàng. Vì vậy, nàng mới để hắn đâm nàng một nhát, cũng chính là để hắn tự tay giết chết hy vọng đó.....
Nở nụ cười ưu thương, hắn thầm nói....
- Sakura.... Nàng thật tàn nhẫn....