Hôm sau, Sakura vừa lết đến phòng đã gặp ngay Ryuna đang pha cà phê.
Nhìn thấy cốc cà phê, mặt mũi nàng méo xệch, hầm hầm mặt xuống nhớ đến cái ngày nhục nhã nhất đời nàng hôm qua!!!
Nhận thấy sắc mặt..... không được tốt lắm, liền kéo ghế ra hỏi thăm.
- Có chuyện gì sao?
Sakura phi vèo tập tài liệu trên bàn, vô tình đè vào công tắc máy bộ đàm.....
Nàng hung hăng đập bàn, ngồi xuống ghế, nghiến răng nghiến lợi hỏi lại.
- Cậu nghĩ tổng giám đốc là người thế nào?
Ryuna chống cằm suy nghĩ một chút, rồi vui vẻ nói.
- Là người đẹp trai nhất tớ từng gặp, lạnh lùng, nghiêm khắc nhưng tớ nghe người ta bảo Tổng giám đốc đối xử tốt với nhân viên.....
- Đối xử tốt với nhân viên á? A ha ha ha.....!!! - Sakura nghe xong mà giận quá hoá rồ, ôm bụng cười sằng sặc, cười đến chảy cả nước mắt nước mũi nhoe nhoét ra.
Nhìn bộ dạng này của nàng người nào không biết còn tưởng là con nào trốn trại.
Sakura cười no nê rồi mới bình tĩnh ngồi ngay ngắn trên ghế, mặt mày lưu manh y như Tenten, nhảy ra khoác vai Ryuna lúc này đang ngơ ngác.
- Này, tớ nói cho cậu biết, đừng nhìn bề ngoài mà đánh giá người khác! Cái người mà cậu bảo đối xử tốt với nhân viên hôm qua vừa hành tớ đến chết đi sống lại xong! Anh ta mắc cái bệnh tâm lý biến thái gì đó nên nhìn tứ không vừa mắt mà hại tớ như thế này!
Vừa nói, nàng vừa cởi giày cao gót, giơ bàn chân sưng tấy đỏ ửng đến xây xước rỉ máu lên, trong mắt hận không thể băm vằn tên khốn nạn kia!