****Chap này tặng cho Evergreen_Libra và Sakuraduong312003 nhé!^^ ****
Trong đại sảnh yên tĩnh không bóng người, ánh đèn vàng mờ nhạt không rõ. Bỗng..... từ vách tường, một cái đầu thò ra.....
Cái đầu khẽ xoay xoay một cái rồi lại thụt vào.....
Đúng lúc này, bảo vệ cầm đèn pin đi vào trong sảnh, bấm thang máy chờ. Trong lúc chờ, đột nhiên ông nghe thấy tiếng “lạch cạch” đều đều rợn rợn từ hướng WC.
Là một người rất tận tâm với công việc, ông nén sợ, nuốt ực một cái rồi rón rén bước đến hướng phòng WC.
Gần đến ngã rẽ, ông bất chợt nghe thấy tiếng bước chân vang lọc cọc trên sàn. Mà tiếng động này lại đứt quãng, không liên tiếp, nhưng nó ngày một gần phía trước.
- Ai.... Ai đó? - ông run rẩy lên tiếng.
Tiếng giày dừng lại.
Cả đại sảnh lần nữa rơi vào yên lặng đến đáng sợ.
Khi ông bảo vệ tiến gần đến vách tường, muốn rẽ thì vèo một cái, một cái đầu đen xì không mặt thò ra.....
- Aaaaaaa!!!
Ông bảo vệ bị dọa cho hét ầm lên như con gái rồi co giò cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng rời khỏi đây.
Đến khi ông chạy ra khỏi cửa chính, một bàn tay trắng thò ra, kéo cái đen xì trước mặt xuống, để lộ mái tóc hồng, khuôn mắt xinh đẹp đầy khó hiểu.
- Quái! Có cái gì đâu mà hét to thế nhỉ?
Sakura gãi gãi đầu băn khoăn một chút rồi nhún vai mặc kệ. Nàng cầm chiếc áo khoác đen trên tay rồi thong thả bước ra ngoài như không có chuyện gì xảy ra.
Nhìn đồng hồ trên điện thoại đã là 8.30 rồi, nàng lắc đầu thở dài.
'Ai đời lại như mình đây cơ chứ? Ngủ hết giờ làm việc thì không nói làm gì, ban nãy vào nhà vệ sinh một lúc..... lại ngủ tiếp..... Haizzzz.....'
Vừa bước xuống cầu thang, đột nhiên có một chiếc Lamborghini phóng vèo đến “kít” một cái, không báo trước phanh gấp chắn ngang trước Sakura.
Sakura giật thót tim!
Mẹ nó, nếu ban nãy nàng ra muộn 1 giây, bước xuống 1 bước nữa thì giờ này có khi nàng đang tung tăng trên thiên đường rồi cũng nên.....