Our Destiny

Chương 89: Chương 89: Thổ lộ




Sau khi đã kiểm tra chắc chắn lần nữa rằng Sasuke đã thực sự ngủ, nàng mới dám.... liều lĩnh “động tay động chân” một tí.

Sakura cực lực đè nén hồi hộp, khẩn trương trong lòng, giữ cho ngón tay không run rẩy để mà.... cởi khuy áo sơmi của hắn ra....

Nàng không ngừng liên tục thầm nhắc nhở mình.

'Mình sẽ không làm gì tội lỗi hết...'

'Mình là con ngoan trò giỏi, công dân mẫu mực, chủ nhân tương lai của đất nước....'

'Mình sẽ không.... cưỡng bức.... ai cả.... Ực!'

Sakura nuốt “Ực” một cái, ánh mắt hết sức khó khăn chống lại sự cám dỗ cận kề ngay trước mắt. Mặc dù từ bé không những sống quanh bao nhiêu mỹ nam bo đì chuẩn đến từng milimet mà còn nhiều lần dã man tàn bạo vô nhân đạo chà đạp các soái ca, nhưng mà lần này Sakura vẫn không tài nào cầm nổi ánh mắt thèm thuồng nhìn lồng ngực tráng kiện của ai đó....

'Ông trời ơi là trời, trời có cần phân biệt đối xử thế không mà cho hắn sinh ra đẹp một cách dã man từ đầu xuống chân, từ trong ra ngoài, từ tế bào đến các cơ quan thế này....' Sakura thầm ai oán, tay không nhịn được chạm lướt qua làn da trắng rắn chắc của Sasuke, lại một hồi than thở.

Da hắn trắng còn hơn cả da con gái là nàng đây, bụng sáu múi, cơ thịt rắn chắc khỏe mạnh, chẳng có tí mỡ thừa nào cả, sờ bóp rất sướng tay nha! Nếu mà so sánh hắn với các soái ca nhà nàng thì đúng là so một đỉnh Everest với một vực thẳm Marian! Không hề nói quá!

Bây giờ thì Sakura bắt đầu hiểu vì sao đám đàn bà phụ nữ tiểu thư tìm mọi cách để trở thành phu nhân Uchiha rồi. Bất luận về dáng người, sự nghiệp, quyền lực, khí chất đều đạt cấp độ hoàn hảo, bảo sao người ta thèm, đến nàng cũng.... hơi thèm thèm đây này....

'Tao nhớ không nhầm mục đích chính của mày đêm nay hình như là để chăm sóc vết thương cho người ta chứ đâu phải là đứng sàm sỡ bất hợp pháp người ta nhỉ?' Inner không nhịn được trước vẻ mặt với cái mồm há hốc tong tỏng dãi và đôi mắt như chết đói chết khát của Sakura, nhỏ giọng nhắc nhở. Nó cũng thích ngắm soái ca lắm nhưng mà không ngắm đến mức mặt mất phong độ thế kia chứ!

Bị nhắc nhở, Sakura khó nhọc rời ánh mắt đi chỗ khác, lấy giấy lau lau dãi dính đầy trên mép rồi bắt đầu “công việc“.

Phải nói là quá trình tiếp theo quá gian nan, vất vả với Sakura. Vừa bôi thuốc, băng bó cho hắn, lại vừa phải khống chế ánh mắt háo zai và hành động của mình để không ngứa mồm ngứa răng ngứa tay ngứa móng mà bấu, véo, cắn, xẻo thịt hắn.

Có một điều đáng tiếc nuối là Sakura không chịu nói ra suy nghĩ này. Thực ra chỉ cần nàng mở miệng nói ra “ước nguyện cao cả” này, hắn không do dự sẵn sàng dâng hiến cả thân mình này mặc cho nàng “chà đạp” chứ đừng đùa!!! Đáng tiếc.... Tch Tch....

Sau khi nhìn vết thương đã được bôi thuốc xong trông không đến nỗi nào, tạm đảm bảo hắn sẽ không đến nỗi bị ngoại tử hay nhiễm trùng chết dưới tay nghề mình, nàng hài lòng lấy miếng băng ego dán lên. Thế là xong, thời khắc tra tấn tinh thần sắp kết thúc!Sakura thu dọn đồ nghề trên bàn vào hộp, quay lưng lại với hắn nên không nhận ra nguy hiểm rình rập sau lưng. Cặp mắt vốn khép chặt kia không biết đã mở từ lúc nào, ánh mắt đen thẳm đầy nguy hiểm nhìn bóng lưng nàng, đôi tay chầm rãi dang rộng chuẩn bị ôm chầm lấy nàng. Chỉ là khi âm mưu sắp thành công thì....

- Đừng có mà nghĩ tới chuyện đấy....

Sasuke cứng người, cánh tay bất động dừng giữa không trung, cuối cùng đành bực bội buông xuống. Thấy Sakura từ đầu đến cuối vẫn không thèm quay lưng lại nhìn mà vẫn biết mình định làm gì, hắn không khỏi nhíu mày hỏi.

- Sao em biết?

- Cái bóng! - Sakura thản nhiên chỉ vào cái bóng hai bọn họ chiếu trên bàn, đèn phía sau lưng họ vẫn bật nên không khó nhìn ra.

Nghe nàng giải thích, Sasuke vẻ mặt bỗng trở nên đăm chiêu, giọng nghiêm túc nghi vấn.

- Không biết từ khi nào em trở nên thông minh như vậy?

Khoé miệng Sakura giật giật, gân xanh nổi cuồn cuộn trên trán, đây là đang chửi nàng từ trước đến giờ vẫn ngu sao! Khốn nạn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.