Người dịch: oanhu
Trái tim cô chao đảo trong lồng ngực. Nó kéo căng sự bình tĩnh của cô để đẩy cô tới việc đi lại chỗ mấy cái ghế và ngồi xuống, nhưng cô đã làm được điều này, cô thậm chí còn bắt chéo chân và ngả người về phía sau một cách lơ đễnh như anh.
“Được thôi,” cô điềm tĩnh nói.
Anh một lần nữa tặng cô cái nhìn như thể anh đang thử quyết định xem làm cách nào để xử lý cô. Về mặt tinh thần cô nổi giận với cái ý nghĩ bị “xử lý”, nhưng cô cưỡng lại cơn cáu giận. Cô biết Quinlan có thể tàn nhẫn đến thế nào khi bị cản trở; cô cần giữ suy nghĩ được trật tự, không để anh khiêu khích cô nổi giận.
Anh giữ nguyên tình trạng im lặng, quan sát cô, và cô biết anh muốn gì. Anh đã đặt câu hỏi; anh đơn giản chờ đợi câu trả lời.
Mặc kệ bản thân, Elizabeth cảm nhận thấy cơn bộc phát của sự giận dữ, thậm chí là sau nhiều tháng đã qua rồi. Cô đối mặt với anh và đi thẳng vào trọng tâm của vấn đề.
“Tôi đã tìm thấy hồ sơ của anh về tôi,” cô nói, từng chữ ngắn gọn. “Anh đã điều tra tôi”.
“À.” Anh chặp những ngón tay lại và nghiên cứu cô từ phía bên kia của chúng. “Thì ra là chuyện đó.” Anh dừng lại vài giây, rồi nhẹ nhàng nói, “Tất nhiên là anh đã làm.”
“Không có chuyện “tất nhiên” ở đây. Anh đã xâm phạm vào đời tư của tôi-”
“Cũng như em xâm phạm vào đời tư của anh thôi,” anh nhẹ nhàng ngắt lời. “Tập hồi sơ đó đã không nằm ở trạng thái mở ra.”
“Không, nó đã không mở ra. Tôi đã nhìn thấy nó trong bàn của anh,” cô thừa nhận một cách không ngập ngừng.
“Tại sao?”
“Tôi cảm thấy băn khoăn về anh. Tôi đã tìm kiếm một vài câu trả lời.”
“Vậy tại sao em không hỏi anh?” Những từ ngữ sắc nhọn như dao.
Cô tặng anh một nụ cười châm biếm, không hài hước.
“Tôi đã làm. Rất nhiều lần. Tuy nhiên anh là cao thủ trong việc lảng tránh. Tôi đã lên giường với anh, nhưng bây giờ tôi vẫn không biết rõ anh hơn cái ngày mà chúng ta mới gặp nhau.”
Anh gọn gàng lảng tránh lời buộc tội bằng cách đặt câu hỏi, “Điều gì khiến em phải băn khoăn? Anh chưa bao giờ đe dọa em, chưa bao giờ thúc ép em. Em biết rằng anh sở hữu và điều hành công ty của anh, rằng anh có khả năng thanh toán và không phải đang chạy trốn ai cả.”
“Anh vừa làm điều đó lần nữa,” cô chỉ ra. “Khả năng lẩn tránh của anh rất tốt. Tôi mất một khoảng thời gian mới hiểu được, nhưng rồi tôi để ý thấy anh không trả lời những câu hỏi của tôi. Anh luôn luôn trả lời không rõ ràng, nhưng anh thường chỉ hỏi câu hỏi của anh và lờ của tôi đi.”
Anh im lặng quan sát cô một lát trước khi nói, “Anh không có hứng thú với việc tự nói về bản thân. Anh đã biết tất cả các chi tiết rồi.”
“Liệu tôi có thể nói rằng sự thấu hiểu đó cũng đúng với tôi luôn phải không?” cô hỏi một cách duyên dáng. “Tôi đã muốn hiểu con người anh, và đã không đến đâu cả. Nhưng tôi đã không điều tra anh.”
“Anh đã không phiền lòng nếu em làm điều đó.” Điều đó không có nghĩa là cô có khả năng tìm ra nhiều hơn, anh nghĩ.
Những mẩu lớn của cuộc đời anh sau khi tốt nghiệp trung học không thể tìm thấy ở trong hồ sơ chung.
“Hoan hô anh. Làm như tôi quan tâm ấy.”
“Và chuyện là như vậy sao? Em bỏ anh và cắt đứt mối quan hệ của chúng ta bởi vì em giận dữ với chuyện anh điều tra em hả? Vì sao em không chỉ đơn thuần hét vào mặt anh đi? Hay quăng ném các thứ vào anh? Vì Chúa, Elizabeth, liệu em không nghĩ rằng chuyện này em đẩy đi hơi xa hay sao?”
Giọng nói của anh vừa giận dữ vừa hoài nghi, khiến chuyện đó trở nên rõ ràng rằng anh coi phản ứng của cô không gì khác sự thiếu sót hết sức buồn cười, quá xa so với nguyên nhân.
Cô thấy lạnh từ bên trong, giây lát cô bị tê liệt bởi thủ đoạn quen thuộc trong việc khiến cô cảm thấy cô sai, không quan trọng mọi chuyện xảy ra thế nào đó là lỗi của cô vì không đủ tốt. Nhưng rồi cô đấu tranh với những kí ức; cô sẽ không bao giờ để ai đó khiến cô cảm thấy như vậy một lần nữa. Cô đã lại là chính cô, và cô biết giá trị của bản thân mình. Cô biết cô đã không xử lý vấn đề tốt, nhưng chỉ bằng cách cô đã làm chuyện đó; kết quả bản thân nó chưa bao giờ là vấn đề.
Giọng nói cô lạnh lùng khi cô trả lời. “Không, tôi không nghĩ rằng tôi đẩy chuyện này đi quá xa. Tôi cảm thấy băn khoăn về anh một khoảng thời gian khá lâu rồi. Tìm ra anh đã điều tra tôi chỉ là nhân tố cuối cùng thôi, nhưng tất nhiên không phải tất cả là do chuyện đó.”
“Bởi vì anh đã không trả lời một vài câu hỏi sao?” Giọng anh vẫn còn hoài nghi.
“Bao gồm những thứ khác nữa.”
“Ví dụ như?”
Đã làm rồi thì phải làm đến nơi đến chốn thôi (quote: In for a penny, in for a pound).
“Ví dụ như thói quen của anh trong việc nắm quyền kiểm soát, trong việc lờ đi sự phản đối hay những lời đề nghị của tôi như thể tôi thậm chí chưa hề nói gì cả.”
“Phản đối vì cái gì?” Bây giờ những từ ngữ sắc bén như vút roi. Đôi mắt xanh của anh thu hẹp và rực cháy. Hơi ngạc nhiên, cô nhận thấy rằng anh lại giận dữ lần nữa.
Cô vung bàn tay trong một cử chỉ mơ hồ. “Mọi chuyện nhỏ nhặt. Tôi đã không ghi lại chúng -”
“Ngạc nhiên như quỷ với tôi ấy chứ,” anh thì thầm.
“Nhưng anh đã liên tục coi anh quan trọng hơn tôi. Nếu tôi nói với anh rằng tôi đi mua sắm, anh sẽ yêu cầu tôi đợi cho đến khi anh có thể đi cùng tôi. Nếu tôi muốn mặc áo len khi chúng ta ra ngoài, anh sẽ yêu cầu tôi mặc áo lông thú. Khốn kiếp nhà anh, Quinlan, anh thậm chí còn thử khiến tôi thay đổi nơi tôi gửi tiền nữa cơ!”
Lông mày anh nhướng lên. “Ngân hàng mà em đang dùng bây giờ ở quá xa. Cái mà anh gợi ý thuận tiện hơn nhiều.”
“Cho ai? Nếu tôi hoàn toàn hạnh phúc với cái ngân hàng này, vậy thì nó không hề bất tiện với tôi đúng không hả?”
“Vậy thì đừng có thay đổi ngân hàng. Mà rốt cuộc chuyện ghê gớm gì ở đây vậy?”
“Chuyện ghê gớm,” cô nói chầm rãi, lựa chọn từ ngữ, “là anh muốn đưa ra tất cả các quyết định, tự xử lý hết mọi việc. Anh không muốn có một mối quan hệ, cái mà anh muốn là một chế độ độc tài.”
Một lúc trước anh còn ườn người ra một cách thoải mái, đôi chân dài giang rộng ra phía trước; lúc sau anh đã ở phía trước cô, cúi xuống để ghim tay mình lên thành ghế của cô và giữ chặt cô tại chỗ. Elizabeth nhìn chằm chằm anh, chớp mắt nhìn cái vẻ chỉ vừa đủ kiềm chế cơn giận trên mặt anh, nhưng cô từ chối để bản thân mình lùi bước trước anh. Thay vào đó cô nâng cằm mình lên và nhìn trừng trừng lại anh.
“Tôi không tin nổi chuyện này!” anh nửa muốn hét toáng lên. “Em bỏ anh vì anh muốn em thay đổi ngân hàng sao? Cao xanh ơi.” Anh tự đẩy mình ra xa khỏi cái ghế và bước hiên ngang ra xa, rồi lấy tay cào tóc.
“Không,” cô hét lên, “tôi bỏ đi vì tôi từ chối việc để anh tiếp quản cuộc đời tôi!” cô không thể ngồi được nữa, và đứng lên khỏi ghế. Ngay tức khắc Quinlan lao đến với một loạt những phản ứng nhanh như chớp của anh, nắm lấy cánh tay cô và kéo mạnh cô vào gần anh, gần đến mức cô có thể nhìn thấy những đốm sáng trắng trong tròng mắt xanh thẳm và ngửi thấy mùi hương nóng bỏng, nam tính của cơ thể anh. Cánh mũi cô nở ra một cách tinh vi như thể cô theo bản năng uống lấy những tín hiệu nguyên thủy nhất, thậm chí mặc kệ cả cô đã trở nên cứng đờ chống lại sự đụng chạm của anh.
“Tại sao em không nói với tôi trước đây em đã từng lấy chồng?”
Một câu hỏi nhẹ nhàng, và thậm chí còn không gây bất ngờ nhưng vẫn khiến cô nao núng. Tất nhiên là anh ta biết, nó nằm trong cái bản điều tra chết tiệt của anh ta.
“Nó không nằm trong danh sách các chủ đề dùng để đàm đạo của tôi,” cô cáu kỉnh. “Nhưng cả hai ta đều giữ bí mật. Nếu mối quan hệ của chúng ta có bao giờ tiến tới đủ xa, tôi sẽ nói với anh. Điều gì khiến tôi phải có nhiệm vụ phô ra hết quá khứ của mình ngay phút giây chúng ta gặp nhau vậy hả?”
Quinlan chăm chú quan sát cô. Ở khoảng cách gần thế này, anh có thể nhìn thấy từng tia sáng cảm xúc trên khuôn mặt cô, và anh để ý thấy sự do dự lộ liễu của cô mặc dù cô đã đủ sẵn lòng để đáp trả lại anh. À, vậy ra họ đang có cái (khỉ gió ) gì ở đây.
“Mối quan hệ của chúng ta phải tiến xa tới mức nào vậy em?” anh hỏi, vẫn giữ giọng mình nhẹ nhàng. “Chúng ta đã không gặp gỡ ai khác nữa. Chúng ta thậm chí đã không làm tình tới tận cái đêm đó, nhưng mọi thứ đã khá nóng bỏng giữa chúng ta rất nhiều lần trước đó.”
“Và ngay cả sau những chuyện đó tôi thậm chí còn hoài nghi anh,” cô trả lời nhẹ nhàng.
“Có thể vậy, nhưng điều đó không ngăn được việc em muốn anh, như bây giờ chẳng hạn.” Anh cúi đầu xuống và đặt môi mình trên môi cô, đầy áp lực và buộc cô phải làm theo ý mình. Cô cố gắng giằng ra và thấy bản thân mình bất lực trước sức mạnh của anh, mặc dù anh cẩn thận không làm đau cô. “Vẫn muốn,” anh dịu dàng trên môi cô.
Cô liều mạng giật mạnh đầu ra. Anh lại ép nó quay lại, nhưng thay vì hôn cô, môi anh lại chỉ cách môi cô một inch nhỏ nhoi.
“Tại sao em không nói với anh?” anh thì thầm, hơi thở ấm áp mơn trớn môi cô và khiến chúng ngứa ran. Với sự tàn nhẫn đặc trưng, anh bám chặt lấy cái ý nghĩ đó, và sẽ không bỏ qua nó cho đến khi anh được thỏa mãn với câu trả lời. Nỗi sợ hãi mơ hồ cũ lại xuất hiện, đôi cánh đen tối lại bắt đầu nhịp đập (khi dịch tới đây mình cũng không hiểu rõ ý lắm nên cầu dịch sao xuôi xuôi tí thôi : black wings beating), và cô bắt đầu hoảng sợ vùng vẫy. Anh khuất phục cô mà không tốn tí sức lực nào, bao bọc cô lại trong vòng tay ấm áp và cứng cáp của anh - là nơi cô đến một cơ hội trốn thoát cũng không có.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” anh hỏi, và giữa các câu chữ anh phủ lên môi cô những nụ hôn dịu dàng. “Cái gì đã khiến em nao núng khi anh đề cập đến chuyện đó? Nói chuyện đó với anh bây giờ. Anh cần phải biết. Anh ta đã lừa dối em à?”
“Không.”
Cô không định trả lời anh, nhưng bằng cách nào đó, bị bắt giữ trong đôi cánh tay cứng như thép và bị đặt trong sức nóng đầy lôi cuốn từ anh, từ ngữ cứ trượt ra thành những tiếng thì thầm. Cô nghe thấy nó và rùng hết cả mình.
“Không!” cô nói một cách mạnh mẽ hơn, đấu tranh để kiểm soát mình. “Anh ta không lừa dối tôi.” Nếu anh ta dám, nếu hướng tập trung của bản điều tra của anh chỉ bị thiếu hụt ở hướng này, điều này cũng không quá tệ. “Dừng lại đi, Quinlan. Để tôi đi.”
“Tại sao em lại bắt đầu gọi anh là Quinlan?” Giọng anh vẫn chậm rãi và dịu dàng, và đôi môi ấm nóng của anh vẫn tạo áp lực trên môi cô với những cái chạm nhanh và nhẹ nhàng. “Trước đây và cả khi chúng ta làm tình với nhau em đều gọi anh là Tom.”
Cô đã bắt đầu gọi anh là Quinlan để cố gắng tạo khoảng cách giữa cô với anh. Cô không muốn nghĩ về anh với tư cách là Tom, bởi tên anh trong tâm trí cô đã vĩnh viễn liên kết với đêm đó khi cô đã bám chặt lấy đôi vai trần của anh, cơ thể cô đã cuống quýt nâng lên cho những cú thúc mạnh mẽ khiến cô gào khóc tên anh nhiều lần, trong ngây ngất, trong nhu cầu, trong sự hoàn thiện. Tom là cái tên dành cho người tình của cô; còn Quinlan là tên của người đàn ông mà cô đã lẩn trốn.
Và Quinlan là người khiến cô phải đối phó bây giờ, người đàn ông không bao giờ bỏ cuộc. Anh nắm giữ sự phụ thuộc của cô trong quyền lực của mình, lấy từng chiếc hôn của cô cho đến khi cô ngừng việc cố gắng lảng tránh môi anh và rên rỉ thèm khát mở đôi môi mình ra cho anh. Ngay lập tức anh chiếm giữ cô với lưỡi mình, và sự vui thích hoàn toàn khiến cả hai đều rùng mình.
Bàn tay ấm áp của anh chạm vào ngực cô, dịu dàng nhào nặn nó. Cô rên rỉ, âm thanh ấy bị môi anh nuốt trọn, và liều lĩnh thử đưa dẫn sự chống cự của cô. Anh đang cám dỗ cô cũng dễ dàng như lần đầu tiên của họ, nhưng mặc dù cô hiểu rõ việc gì đang xảy ra thì cô cũng không thể tìm ra được sức mạnh để đẩy anh ra. Cô yêu anh quá nhiều, hết sức tận hưởng nụ hôn của anh, ham muốn anh quá mạnh mẽ, tìm thấy quá nhiều niềm vui thích từ những cái vuốt ve của đôi tay mạnh mẽ của anh.
Áp lực từ những ngón tay anh đã làm núm vú cô se cứng lại thành nụ nhỏ sít sao đâm vào lòng bàn tay anh mặc dù đã có những lớp vải che chắn cho cô. Anh hôn sâu hơn cũng như thô bạo mở nút áo cô và len bàn tay vào bên trong chỗ để mở, rồi dưới lớp ren áo lót, anh tìm thấy làn da trần trụi mà anh khao khát. Cô rên rỉ khi những ngón tay anh tìm thấy núm vú nhạy cảm của cô và nhẹ nhàng kẹp chặt, gửi những làn sóng cảm giác mạnh mẽ xuống phần thắt lưng đang căng ra của cô. Âm thanh từ miệng cô thoát ra nhẹ nhàng, là một cơn chấn động nhỏ hơn là một âm thanh bình thường, nhưng anh quá hòa hợp với cô đến mức anh cảm nhận nó sắc bén như một cơn sốc điện.
Cô mềm rũ người khi anh lôi cô trở về lại vòng tay anh và giải phóng ngực cô khỏi cái áo lót, khum bầu ngực ấm áp lại và nâng nó lên cái miệng đói khát của anh. Anh cúi xuống, bú mút da thịt mềm mại của cô một cách dữ dội, hoang dại với mùi vị và cảm giác có cô. Lưỡi anh đâm thẳng vào núm vú cô, và anh bị kích động, hân hoan khi cô đáp ứng lại từng cái kích thích một cách cuồng nhiệt. Cô muốn anh. Anh đã từng tự nói với bản thân rằng không có bất kì nghi ngờ nào về việc cô cuồng nhiệt đáp lại anh đêm hôm đó, nhưng sáu tháng tiếp theo đã làm yếu đi sự chắc chắn của anh. Bây giờ anh biết anh đã không nhầm. Anh chỉ vừa chạm vào người cô và cô đã run rẩy kích động, đã muốn anh, đã sẵn sàng cho anh. Anh rời khỏi ngực cô để ngấu nghiến hôn đôi môi sưng phồng ngọt ngào của cô. Chúa ơi, anh muốn cô! Không có người phụ nữ nào khiến anh có cảm giác như Elizabeth, hoàn toàn hòa hợp và khiến anh đánh mất mình như vậy.
Anh muốn làm tình với cô, bây giờ, nhưng giữa họ vẫn còn có rất nhiều câu hỏi chưa được trả lời. Nếu anh không đạt được cái gì chắc chắn trong khi anh có cô ở đây, không thể nào tránh xa anh, có thể anh phải tốn sáu tháng nữa trước khi anh có thể dồn cô vào chân tường lần nữa. Không, thề có Chúa, việc đó không thể xảy ra; anh không thể để chuyện đó xảy ra lần nữa.
Anh rời môi cô một cách miễn cưỡng, mỗi phần bản năng trong anh đều mong muốn phản kháng lại, đều biết rằng anh có thể tiếp tục làm điều này nếu anh không cho cô cơ hội thoát khỏi trạng thái khoái cảm đê mê, nhưng anh vẫn muốn nhận được câu trả lời và không thể chờ đợi nó được nữa.
“Nói với anh,” anh phỉnh phờ khi trượt khuôn miệng xuống cổ cô, nhấm nháp trên những đường gân giờ đang căng lên của cô và cảm nhận những tiếng rên rỉ đáp lại lan tỏa trong con người cô. Rồi cuối cùng, cuối cùng - anh mới nhắm vào việc chính. “Nói với anh tên kia nó đã làm cái gì khiến em bỏ chạy khỏi anh.”