Người dịch: memory882004
Elizabeth điên cuồng cố gắng kéo mình ra khỏi anh, nhưng anh đã kiểm soát cô một cách quá dễ dàng đến nỗi mọi cố gắng của cô đều trở nên vô ích. Mặc dù vậy, cô đã để đôi tay mình chống lại bờ vai to lớn của anh và cố sức đẩy nó ra. “Hãy để em đi”.
“Không”. Lời từ chối của anh được cất lên một cách dứt khoát và điềm tĩnh. “Hãy ngừng việc tranh đấu và trả lời anh”.
Cô không thể làm được một trong số hai việc đó, và cô bắt đầu thấy hoảng loạng, không phải vì cô sợ Quinlan, nhưng vì cô không muốn nói về cuộc hôn nhân với Eric Landers, không muốn nghĩ về nó, không muốn nhận lấy sự tăm tối thậm chí chỉ là trong trí nhớ.
Nhưng Quinlan, với tính khí ngang ngạnh của mình, đã tập trung xoáy sâu về chủ đề này và sẽ không bỏ qua nó cho đến khi anh có được những gì mình muốn. Cô hiểu anh, đủ để biết rằng anh có ý định đào sâu tìm hiểu mọi điều về cô, và cô chỉ đơn giản là không thể đối mặt với nó.
Đúng là bản năng đã khiến cô đột nhiên thư giãn trong vòng tay anh, nhấn chìm việc muốn chống lại anh, ôm lấy đôi vai anh, thay vì đẩy chúng ra. Cô cảm thấy toàn bộ cơ thể anh siết chặt một cách dữ dội vào lúc cô đột ngột đầu hàng; các cơ bắp của cô đã rung lên với niềm khoái cảm dịu nhẹ, như thể cô đã ép buộc chúng như một hành động trái tự nhiên.
Hơi thở của cô trở nên đứt quãng vì hông cô đang cong lên để đón lấy anh và cô cảm thấy sự căng cứng từ cái vật nam tính của anh. Sự khuấy động từ anh quá quen thuộc và có sức cám dỗ không thể chịu được. Sức quyến rũ đầy mê hoặc của anh đẩy cô lên gần hơn, vùng kín của cô trở nên căng mọng ẩm ướt với sự thèm khát.
Anh cảm nhận được sự thay đổi trong cô, thấy nó phản chiếu gần như ngay tức thì trên khuôn mặt cô. Trước đó cô đã đấu tranh để chống lại anh, và giờ đây cô đang run rẩy trong sự phấn khích xác thịt, cơ thể cô căng thẳng khi cô di chuyển lên tới anh trong một nhu cầu tinh tế. Anh chửi rủa, với cái giọng khản đặc, như thể anh đang cố gắng để chống lại phản ứng của riêng mình. Và anh đã thua, anh đã ham muốn cô qúa nhiều, và quá lâu rồi.
Nói đến chuyện sẽ phải đợi; kể cả lúc này, thì cô luôn chiến thắng. Tất cả những gì anh có thể nghĩ đến lúc này là cuối cùng cô cũng ở trong vòng tay anh một lần nữa, mỗi cử động nhỏ đều là dấu hiệu của sự ưng thuận đầy háo hức. Anh không biết điều gì đã làm thay đổi tâm trí cô, và tại thời điểm này anh không đặc biệt quan tâm tới điều đó.
Chỉ riêng việc cô lại ở trong vòng tay anh một lần nữa đã là quá đủ, vì anh đã có cô trong cái đêm mà họ dành tất cả cho nhau, chính đêm đó đã thiêu đốt tâm trí anh. Anh đã trở mình không ngừng qua rất nhiều giờ không ngủ mỗi lúc về đêm, nhớ xem nó đã diễn ra như thế nào và đau đớn mong muốn điều giải thoát tương tự là có cô ở bên dưới anh, để rồi hoang mang và giận dữ bởi sự lạnh lẽo đột ngột mà cô để lại.
Giờ đây không còn sự lạnh giá vì không có cô ở bên. Anh có thể cảm thấy hơi nóng tỏa ra từ cô, cảm thấy sự rung động của cô dưới bàn tay của mình. Hông cô di chuyển trong một sự tìm kiếm nguyên thủy, và một tiếng rên nhỏ thoát ra từ cổ họng cô, vì cô đã tìm thấy điều mà cô đang kiếm tìm, cô nhẹ dang hai chân để cái vật cương cứng của anh có thể nằm ở vị trí giữa chúng.
Một cách nhanh chóng anh luồn bàn tay mình vào mái tóc cô và nâng đầu cô dậy.
“Em muốn điều này chứ?” anh hỏi bằng cái giọng khàn khàn, cố giữ lấy sự kiểm soát của mình cùng sự tập trung cao độ. Việc này đã diễn ra quá đột ngột đến nỗi anh muốn chắc chắn rằng cả hai người họ đều mong muốn điều đó, trước khi cô di chuyển lần nữa và khiến anh không còn đường quay trở lại.
Anh đã không cảm thấy như thế này ngay cả khi anh còn là thiếu niên, dòng thủy triều của ham muốn tăng như dòng nước lũ trong các tĩnh mạch của anh, nhấn chìm mọi suy nghĩ. Lạy Chúa, anh đã không còn quan tâm tới điều gì đã khiến cô thay đổi, ngay bây giờ, tất cả những gì anh muốn là được đi vào trong cô.
Sau một giây không thấy câu trả lời của cô, hàm răng anh nghiến chặt để không thoát ra một lời nguyền rủa khi những chiếc móng tay cô bấm sâu vào vai anh và cô nói: “Vâng”.
Các giác quan của anh quay cuồng choángváng khi anh đặt cô xuống nền nhà nơi họ đang đứng.
“Ghế sofa...” cô thầm thì, nhưng trọng lượng của anh đổ dồn lên mình cô và cô không còn để tâm đến điều gì khác nữa. Sự kháng cự lúc đầu của cô chỉ là một nỗ lực yếu ớt nhằm khiến anh sao nhãng, nhưng sự ham muốn của chính cô đã chống lại cô, che mờ và chôn vùi lý trí cô nhanh chóng đến nỗi cô phải đầu hàng trước nó.
Cô đã thiếu vắng anh quá lâu, đã thao thức suốt bao đêm dài cùng với niềm khao khát được bao phủ bởi đôi môi anh cũng vì cô đã nhớ thương anh quá nhiều, đến mức cô trở nên lo sợ trước anh cũng như chính bản thân cô. Niềm khao khát được nằm trong vòng tay anh một lần nữa gần như trở thành nỗi đau trong cô, và cô đã cố gạt bỏ nó bởi lý trí của cô không cho phép nó hiện hữu. Rồi sau đó cô đã phải đối mặt với điều không thể tránh khỏi, và giờ đây trên tất cả, điều cô muốn là Tom Quinlan.
Ở anh là sự thô ráp, sự thèm khát của anh đã lên tới đỉnh điểm khiến anh phải kiểm soát nó. Anh vén chiếc váy của cô lên tới eo và kéo chiếc quần con của cô xuống, cùng lúc đó Elizabeth đã sẵn sàng mở rộng hai bắp đùi mình để đón nhận anh.
Anh cũng nhanh chóng làm điều tương tự với chiếc quần dài của mình, rồi đẩy phần nam tính của mình vào trong cô. Cú đâm của anh nhanh và mạnh, cùng lúc đó cô đã phải thét lên trước sức mạnh của nó. Hông cô uốn cong, chào đón cú đâm sâu hơn của anh. Một âm thanh phát ra từ cổ họng anh làm rung động cả bộ ngực rộng lớn, rồi anh ôm lấy hai đùi cô, nâng hai chân cô lên cao, và anh bắt đầu những cú đẩy nhanh và mạnh vào trong cô.
Cô yêu thích nó. Cô tan chảy trong nó. Cô nức nở lớn hơn khi nhận được sự giải thoát mạnh mẽ, điều đã làm cô chấn động gần như là tức thì, đó là sự hòa hợp cơ thể cô chỉ có với riêng anh mà trước đó cô chưa từng có được với một người nào khác. Cô sẵn lòng từ bỏ sự đam mê về thể xác này để bảo vệ tâm hồn cô khỏi sự chiếm giữ của anh, nhưng than ôi, cô lại mong mỏi nó biết bao, và cay đắng tự hỏi tại sao những cạm bẫy nguy hiểm nhất lại chứa đựng những hương vị ngọt ngào nhất.
Lờ đi nhu cầu mãnh liệt của bản thân, anh nâng cặp hông đang quằn quại của cô lên bằng đôi bàn tay to lớn của mình và đi vào trong cô. Một cách mê dại cô ý thức được sàn nhà cứng ngắc ở dưới thân thể cô, đang làm đôi vai cô đau nhức, thậm chí các giác quan của cô cũng đang cảm nhận được cuộc hoan lạc của họ và những thứ xung quanh họ, anh ở trong cô to lớn và no đủ.
Theo bản năng cô giữ lấy anh, ôm chặt lấy anh bằng cả tay và chân, và đó là cái ôm dịu dàng xuất phát từ tình yêu nồng ấm trong cô. Tiếng kêu khàn trầm đục của anh giảm xuống thành những tiếng rên nhỏ, nhịp nhàng, rồi cuối cùng là nhịp thở đều đặn khi anh nằm thỏa mãn ở trên cô, sức nặng của anh khiến cô có cảm giác như mình đang lún dần xuống sàn nhà.
Sự im ắng trong tiền sảnh rộng lớn mờ tối bị phá vỡ chỉ bởi cử động và hơi thở của họ. Cô có thể cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh ở trên ngực cô và sức nóng từ hai cơ thể trần truồng của họ tỏa ra khắp mọi nơi. Cùng lúc đó cô cũng cảm thấy cơ thể mình đẫm mồ hôi, cũng như cô ý thức một cách rõ ràng rằng cuộc làm tình vội vã của họ đã diễn ra mà cả anh và cô đều không dùng bất kỳ cách phòng tránh thai nào.
Trái tim của riêng cô đập loạn với cảm giác lo âu; rồi cô nhanh chóng trấn tĩnh lại. Chu kỳ hàng tháng của cô vừa kết thúc; nếu như vậy thì cô sẽ khó mà thụ thai.
Thật ngớ ngẩn, khi cô không nhớ ra điều đó sớm hơn để khỏi phải phập phồng lo sợ, thậm chí cô đã lo sợ điều đó sẽ xảy đến ngay tức khắc chứ không chỉ là nó có khả năng xảy đến.
“Elizabeth?”
Cô vẫn không mở mắt mình ra. Cô không muốn đối mặt với thực tế vào lúc này, không muốn để cho anh đi, và điều đó khiến cô làm vậy.
Anh dùng khuỷu tay để nâng mình dậy, cùng lúc đó cô cảm thấy cái nhìn như xuyên thấu của đôi mắt màu xanh lướt trên khuôn mặt mình nhưng cô vẫn cố tránh né anh bằng việc khép kín đôi mắt.
Cô cảm nhận được các bắp thịt của anh ở bên, và một cách nhanh chóng cô cố gắng giữ lấy anh, nhưng anh đã nhấc mình ra khỏi cô, và cô bắt hơi thở mình điều hòa trở lại khi cơ thể anh rời khỏi cô. Mặc cho bản thân cô vẫn còn cảm giác run rẩy bởi những gì xảy ra trước đó, cặp hông cô vẫn di chuyển trong một chuyển động nhỏ, mất kiểm soát và lộ liễu. Bởi vì không thể trốn tránh lâu hơn được nữa, cô mở đôi mắt mình và im lặng đáp trả cái nhìn của anh.
Vẻ ngái ngủ sau cuộc làm tình đầy mãn nguyện hiện rõ trên khuôn mặt anh, vì cô biết nó cũng hiện diện ở cô, nhưng trong đôi mắt anh vẫn chứa đựng sự thèm khát, như thể anh biết rằng con mồi của mình đã bị sập bẫy nhưng chưa hoàn toàn bị chế ngự.
Sự tỉnh táo ở anh luôn bị xáo trộn khi ở trước cô, và nó đã luôn là như vậy. Cái nhìn chăm chăm của cô đã khiến anh mong muốn làm một cái gì đó hơn hẳn những gì vừa diễn ra để nó không chỉ là một hành động thuộc về xác thịt cả lúc này cũng như trong tương lai.
Khóe miệng anh cong lên một cách tức tối khi anh rời khỏi cô và anh kéo chiếc quần của mình lên và mặc lại chúng một cách nhanh chóng và cáu giận. Rồi anh đi chân trần tới chỗ cô và nhẹ nhàng nâng cô dậy. Chiếc váy của cô vốn đã được vén lên tới eo nay được kéo xuống như cũ. Theo bản năng, Elizabeth khép hai bắp đùi lại để giữ lại sự ẩm ướt giữa chúng.
Quinlan cởi chiếc áo sơ mi của mình và đưa nó cho cô, rồi cúi xuống nhặt những thứ đồ lót của cô còn ở trên sàn. Anh giúi nó vào trong tay cô rồi nói, “Hãy cởi quần áo của em ra và mặc chiếc áo sơ mi của anh vào. Ở đây đang nóng dần lên, và em sẽ thấy thoải mái hơn nếu cởi bỏ chúng.”
Một cách yên lặng cô quay lại, nhặt chiếc đèn pin và đi vào phòng nghỉ dành cho phụ nữ. Hai đầu gối cô đang có cảm giác run nhè nhẹ, và những bộ phận khác trên người cô vẫn còn dấu vết của sự xâm chiếm đầy mạnh bạo từ anh. Anh không làm đau cô, nhưng nó như thể cô vẫn thấy anh ở trong cô.
Cô nhìn chằm chằm vào hình ảnh của chính mình phản chiếu trong gương, một hình ảnh khá quyến rũ, dưới ánh sáng của chiếc đèn pin, nó khiến cho đôi mắt cô trông có vẻ to và sẫm màu. Mái tóc cô xõa dài và đổ xuống hai bờ vai, cô búi gọn chúng lại, vẫn nhìn chằm chằm vào hình ảnh của mình ở trong gương, rồi úp mặt mình vào hai bàn tay.
Làm sao cô có thể quay trở ra? Lạy Chúa, tại sao cô có thể phạm phải một sai lầm ngu ngốc đến vậy? Ở một mình cùng anh hơn một tiếng đồng hồ, và cô đã làm tình với anh ngay trên nền nhà giống như một con thú hoang.
Cô thậm chí không thể đổ lỗi cho anh; không, cô đã sà vào lòng anh, nảy hông để đón nhận anh, cũng vì cô đã hoang mang lo sợ khi anh cố dừng lại và bắt đầu hỏi để chờ sự chấp thuận từ cô. Cô đã trả lời một cách dứt khoát đó là điều cô mong muốn.
Cô cảm thấy bối rối, cả xấu hổ lẫn chút nông nổi. Cô xấu hổ vì cô đã dùng việc quan hệ tình dục như một cách thức để trốn chạy... hoặc có thể cô cảm thấy xấu hổ vì cô đã dùng nó để thực hiện cái điều mà cô vẫn thường khao khát. Niềm đam mê xác thịt cô đón nhận từ anh thật mãnh liệt, đó là nhu cầu cấp thiết không dừng lại được bằng lý trí, mọi bản năng của cô đều khiến cô hướng đến anh.
Cơ thể của cô ấy cảm thấy ấm áp và yếu đuối cùng sự thỏa mãn, nhẹ run rẩy sau những gì còn lại. Nhưng lúc này anh đã không còn chạm vào cô, sự thận trọng của cô từ trước đó đang quay trở lại, kéo suy nghĩ của cô theo hai hướng. Cô đã đưa ra một quyết định nhanh chóng, mặc dù nó chưa bao giờ là dễ dàng, nhưng giờ đây cô nhận thấy rằng không cần phải quá bận tâm về nó, cả về Quinlan lẫn những cảm xúc của chính cô, đó là cách đơn giản nhất.
Cô nhanh nhẹn cởi bỏ bộ đồ nhàu nhĩ của mình và dùng vài chiếc khăn ướt để lau rửa; làn nước mát tức thì xua đi mọi thứ, nhưng rồi sức nóng ngưng đọng trong phòng nghỉ lại khiến mồ hôi từ cô túa ra nhanh đến nỗi cô không cả kịp lau rửa chúng.
Trớ trêu thay cô buộc phải chấp nhận điều đó, nhưng không cách nào để cô chống lại nó, cô không còn lựa chọn nào khác nhưng cần phải đối mặt với anh lần nữa. Nếu như cô còn ở lại đây, cô sẽ phải chống chọi với sức nóng. Quả là một ngày buồn khi một người phụ nữ thậm chí không được dùng cả một căn phòng nghỉ cho sự trốn chạy của mình. Đúng là, thực sự cô không tìm thấy được một nơi nào để cảm thấy an toàn trước anh, bởi ngay cả thần trí cô cũng hoạt động để chống lại cô.
Vào lúc cô đang mặc lại những đồ lót của mình, thì cánh cửa bật mở và Quinlan lù lù xuất hiện ở đó, cả thân thể to lớn của anh đã che khuất hầu hết ánh sáng hắt vào từ hành lang nhưng nó cũng đem theo cả một luồng không khí mát mẻ từ ngoài vào.
Một cơn gió nhẹ thoảng tràn qua cơ thể cô, làm hai nụ hoa cô khẽ cứng lên. Hay chăng đó là do phản ứng của giống cái trước sự gần gũi của bạn tình? Cô không muốn anh thấy cô trong cái dáng vẻ ban sơ, đáng thèm khát, nhưng cơ thể cô lại có những phản ứng hoàn toàn khác.
Tất nhiên, anh đã nhận thấy điều đó. Cái nhìn của anh tỏa ra cả sự khao khát lẫn sự chiếm hữu như thể anh đang tỏ ra công khai ngưỡng mộ bộ ngực của cô. Nhưng anh đã không tiến về phía cô, vẫn giữ lấy sự tự chủ cho bản thân như thể anh biết rằng cô đang bối rối.
“Em đang cố trốn chạy sao?” anh nhẹ nhàng hỏi.
“Em chỉ đang cố trì hoãn”, cô thừa nhận với chất giọng mềm mượt. Cô không cố che dấu cơ thể mình trước anh; bởi hành động đó dường như là ngớ ngẩn, sau những gì họ vừa làm.
Nó sẽ không là ngớ ngẩn nếu như anh không hoàn toàn thấy cô trần truồng, hay như thể họ chưa làm tình với nhau trước đó. Hơn nữa, anh đã quyết định đứng lên và mặc lại đồ trước khi cô kịp mặc lại một thứ gì đó lên người.
Đi chân trần và gần như là khỏa thân, mái tóc đen của anh rối bù và ẩm ướt bởi cả mồ hôi lẫn nước do anh đã vỗ lên mặt mình, ở anh toát lên vẻ trần trụi đầy cám dỗ một cách nguyên thủy. Mặc dù ở đây chỉ có cái nóng, nhưng lại có một cái lạnh mình chạy dọc xương sống cô giống như phản ứng của giới nữ trước vẻ đẹp ban sơ đậm chất đàn ông của anh, và cô quay đi để ngăn anh nhìn thấy những biểu hiện trên khuôn mặt mình.
Anh đi đến bên cô và cầm chiếc áo sơ mi của mình lên, đưa nó cho cô để cô khoác vào; sau khi cô khoác nó lên người, anh xoay người cô lại và bắt đầu cài khuy áo cho cô như thể giúp cho một đứa trẻ mặc quần áo.
“Em không thể ở lại đây”, anh nói, “trong này quá nóng”.
“Em biết. Em cũng đang định trở ra ngoài.”
Anh dắt cô ra phía cửa, một tay anh ôm lấy lưng cô. Cô tự hỏi liệu hành động này chỉ xuất phát từ thái độ nhã nhặn của anh, hay anh làm thế bởi bản năng nguyên thủy của mình, là giữ cho người phụ nữ của mình khỏi chốn chạy. Có thể nó là sự pha trộn của cả hai điều đó, cô suy nghĩ và thở dài.
Anh đã bận rộn sắp xếp mọi thứ trong khi cô ở trong phòng nghỉ, và cô nhận ra rằng cô đã trì hoãn ở trong đó lâu hơn cô dự định rất nhiều. Anh đã xếp nhiều chiếc đệm ghế ở trên nền nhà- trông chúng giống như một chiếc giường đôi, cô nhận thấy điều đó - và anh cũng đã lấy thêm một chút nước mát từ chiếc vòi nước, những chiếc cốc cũng đã có sẵn nước để cho họ uống.
Việc có sẵn nước thật là thích, nhưng liệu anh có nghĩ rằng cô sẽ ngoan ngoãn nằm dài trên những chiếc đệm này, rồi anh sẽ phải mau chóng dẹp bỏ cái suy nghĩ ấy thôi. Trước tiên, cô ngồi xuống một chiếc ghế và cầm lấy một chiếc cốc, nhấm nháp từng ngụm nhỏ mà không chút vội vã, sau đó với vẻ hăng hái hơn khi cô khám phá lại lần nữa cái cách mà ngụm nước mát lành đang làm vơi dần cơn khát của cô.
Đó là một thú vui của trẻ nhỏ thường bị lãng quên khi người ta trở thành người lớn ngay cả khi người ta thưởng thức cà phê, trà, cũng như các loại rượu vang.
“Em có đói không?” anh hỏi.
“Không” Làm thế nào cô có thể đói được? Đầu óc cô đã quá căng thẳng đến nỗi cô không nghĩ rằng mình còn có thể ăn cho tới khi họ thoát ra khỏi đây.
“Được rồi, anh hiểu.” Anh xé vỏ ngoài của túi bánh nướng hương quả việt quất và bắt đầu ăn.
“Hãy kể cho anh về cuộc hôn nhân của em”.
Cô cứng người và nhìn chằm chằm vào anh.
“Nó không phải là một cuộc hôn nhân tốt đẹp”, cô nói một cách nghiêm túc. “Nó cũng không giống như bất cứ mối quan hệ nào của anh.”
Anh nhìn chăm chăm xuống nền nhà nơi mà họ vừa mới làm tình.
“Đó là điều gây ra tranh cãi. Được rồi, chúng ta hãy thử nó theo cách này. Anh sẽ cho em biết về cuộc hôn nhân của anh nếu em kể cho anh nghe về cuộc hôn nhân của em. Không được phép có bất kỳ sự trốn tránh nào. Anh sẽ trả lời bất cứ câu hỏi nào của em.”
Cô nhìn anh với vẻ không khỏi ngạc nhiên. “Cuộc hôn nhân của anh?”
Anh nhún vai. “Chắc chắn. Thật là chết tiệt, năm nay anh ba mươi bảy tuổi. Anh sống ở xa gia đình mình.”
“Anh có vẻ bận tâm nhỉ!” cô nổi nóng. “Anh nhảy vô cổ họng em không phải để nói về cuộc hôn nhân trước đây của mình chỉ khi nào bản thân anh muốn đề cập đến nó chứ?”
Anh xoa nhẹ chiếc mũi của mình và nhìn cô với vẻ xa xăm.
“Điều đó đã xảy ra với anh,” anh thừa nhận.
“Đúng vậy, hãy để anh đọc ra một suy nghĩ khác trong cái đầu bé nhỏ của em nhé. Lần làm tình giữa chúng ta đã diễn ra từ rất lâu rồi. Chúng ta đã không ở bên nhau từ lần đó, vì thế chúng ta không có lí do gì để lại tiếp tục việc này.”
Anh cắn thêm một miếng bánh khác và nói.
“Em đừng tự lừa dối bản thân mình. Anh cho rằng việc làm tình của chúng ta không có gì là xấu xa cả.”
“Đó chỉ là quan hệ tình dục”, cô nói một cách thô bạo. “Nó đã diễn ra trong một chốc lát và em biết điều đó.”
“Anh biết chính xác nó đã diễn ra bao lâu.” Đôi mắt màu xanh của anh thật sắc bén, và cô biết rằng anh không thích ý kiến của cô. “Em đã không quan hệ với một ai khác kể từ lần em quan hệ với anh.”
Cô lại tức giận một lần nữa. “Vậy thì anh đã quan hệ với những người khác sau em?”
Anh đã có, nhưng anh không có dự định nói với cô về nó vào lúc này. Thay vào đó anh nói, “Chickie lo lắng về lối sống của em, theo những lời của cô ấy, em giống như một cánh đồng khô hạn - em chẳng có hứng thú gì với cuộc sống xung quanh.”
Elizabeth đã có nhận xét như vậy, nhưng cô đã được xoa dịu, bởi cô đã nghe Chickie đưa ra lời nhận xét chính xác về một cặp đôi trong những dịp gần đây. Tuy thế, cô sẽ có đôi lời với cô ấy về sự tự do làm theo ý mình.
“Em đã rất bận rộn”, cô nói, không thèm quan tâm xem anh có tin lời cô hay không, dù nó đúng là sự thật. Cô đã cố vùi mình trong công việc để ít có thời gian nghĩ về anh hơn.
“Anh biết điều đó. Anh nhận thấy em kiếm được rất nhiều tiền”.
Cô nói với giọng trả đũa. “Cũng có nhiều người sẽ cần đến hệ thống an ninh kì lạ của anh. Em có nhiều tiền, và anh sẽ là người đảm bảo an toàn cho chúng.”
“Anh chỉ bảo vệ con người,” anh đáp lại.
“Thì ra vậy. Đó là lý do tại sao anh thiết lập quá nhiều hệ thống bảo vệ cho những người sống mà không có hàng xóm ở những nơi thực sự gặp nguy hiểm.”
“Anh có thể thấy chúng ta không đồng quan điểm về điều này.”
“Anh đã khơi mào trước”.
“Đó là sai lầm của anh. Hãy quay lại vấn đề chính, cụ thể là cuộc hôn nhân thất bại của mỗi người trong chúng ta. Trước tiên, hãy hỏi anh bất cứ câu hỏi nào em muốn.”
Đó là phản ứng đáng mong đợi, tất nhiên, nó là điều mà cô đã tự nhủ sẽ không bận tâm đến nữa. Nó cũng chỉ là một lời nói dối, bởi cô không chỉ bận tâm mà cô còn đột nhiên ghen tị dữ dội với người phụ nữ không quen biết, người mà đã là vợ anh, người đã chia sẻ cùng cái tên họ cũng như chiếc giường của anh một thời gian, thêm nữa người đó còn được biết đến trong con mắt mọi người là người phụ nữ của anh. Elizabeth kiên quyết không mở miệng, nhưng cô không thể ngăn được bản thân nhìn chằm chằm vào anh.
Quinlan thở dài.
“Được rồi, anh sẽ cho em biết sự thật nhàm chán mà không cần em phải đặt câu hỏi. Cô ấy tên là Amy. Bọn anh quen nhau suốt những năm học đại học. Rồi, sau khi tốt nghiệp đại học, dường như bọn anh thấy mình đã trưởng thành vì vậy bọn anh kết hôn. Nhưng anh đã luôn phải vắng nhà do nghề nghiệp của mình, và Amy đã tìm được một người ở văn phòng nơi cô ấy làm việc, người đó cho cô ấy cảm giác được yêu thương nhiều hơn. Chỉ sau sáu tháng kết hôn cả hai người bọn anh đều nhận biết đó là một sai lầm, nhưng rồi bọn anh cũng gắng chịu đựng nó thêm một thời gian nữa, cố để duy trì nó, trước đó cả hai người bọn anh đều nhận ra rằng mình chỉ đang lãng phí thời gian. Ly hôn là điều không thể tránh khỏi. Chuyện của anh chỉ có thế.”
Cô vẫn nhìn chằm chằm vào anh. “Em thậm chí còn không biết tên trường đại học của anh.”
Anh thở dài một lần nữa. Cô đã nhận thấy sự mệt mỏi trong tiếng thở dài đó, như thể anh thật quá cao quý khi phải đối phó với một người phụ nữ vô lý.
“Tên ngôi trường là Cal Tech.”
“Đúng rồi, điều đó lý giải cho sự thành thạo của anh về điện năng và máy vi tính cũng như nhiều thứ khác.”
“Anh và cô ấy không có đứa con nào,” anh nói thêm.
“Anh nên hy vọng là không!” Điều anh gặp phải đã đủ tồi tệ rồi, vì một vài lí do, anh đã che dấu tất cả mọi thứ về cuộc đời mình. “Nếu em che dấu việc mình có con, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em.”
Mắt anh sáng lên. “Thế em có con không?”
“Không”
Anh giật mình cười lớn. “Ôi chúa ơi, anh đã rất nhớ em. Em không thể che dấu điều gì cả. Nếu em là người đang nóng giận, em sẽ không nhận ra được cái gì là đẹp đẽ cũng như giả vờ là mình vẫn giữ được bình tĩnh, phải không?”
Cô đưa anh một cái nhìn kiêu kỳ. “Em không giả vờ là mình vẫn giữ được bình tĩnh.”
“Cảm ơn Chúa,” anh nói một cách nồng nhiệt. Anh quay người trở lại và dang rộng hai tay rồi duỗi đôi chân dài, rắn chắc của mình ra trước khi cơ thể anh ở trong tư thế hoàn toàn thư giãn. “Được rồi, đó là tất cả về anh. Giờ hãy cho anh biết những điều bí mật đen tối sâu kín về cuộc hôn nhân của em.”