Không có ai hiện ra cả. Harry ngẩng đầu lên nhìn cái vòng vây của bọn giám ngục Azkaban bên kia hồ. 1 trong những tên giám ngục đó kéo cái nón trùm mặt xuống.. Đây chính là lúc mà người cứu mạng Harry đã xuất hiện.. Nhưng sao lần này lại chẳng thấy người ấy đến giúp.. Và đột nhiên, Harry bừng tỉnh.. Cậu chợt hiểu.. Cậu thực ra đã không nhìn thấy ba, mà là đã nhìn thấy chính cậu! Harry lao mình ra khỏi bụi cây và rút cây đũa phép của mình ra, gào to:
- EXPECTO PATRONUM!
Từ đầu cây đũa phép bùng tỏa ra, không phải 1 đám mây mù không hình dạng, mà là 1 con vật lấp lánh bạc tỏa ánh sáng chói lọi lóa mắt. Harry nheo mắt lại, cố gắng nhìn xem đó là cái gì. Trông nó giống như 1 con ngựa thì phải..
Con vật lặng lẽ phi nước đại rời xa Harry, băng ngang qua mặt hồ tối đen, cúi đầu xuống, và tấn công bầy giám ngục Azkaban. Nó phi vòng vòng quanh những hình dạng đen thui đang nằm trên mặt đất, và bọn giám ngục Azkaban cứ ngã gục, tán loạn, rồi rút lui vào bóng tối.. Cuối cùng bọn chúng biến mất, để lộ hình bóng tôi đã cầm đũa phép sẵn sàng. Vị thần hộ mệnh phi nước kiệu quay trở lại, ngang qua mặt hồ, hướng về phía Harry. Đó không phải là 1 con ngựa. Đó cũng không phải là 1 con bạch kỳ mã. Đó là 1 con hươu, tỏa sáng rạng rỡ như vầng trăng trên bầu trời cao.. và đang trở lại với Harry..
Con hươu dừng lại bên bờ hồ. Móng của nó không hề để lại dấu vết gì trên mặt đất mềm. Đăm đăm nhìn Harry với đôi mắt to lấp lánh ánh bạc, nó ung dung cúi cái đầu đầy gạc sừng, và Harry nhận ra..
- Gạc nai..
Harry thì thầm. Nhưng khi mấy ngón tay run rẩy của cậu giơ ra về phía con vật thì liền biến mất. Harry vẫn đứng đó, tay vẫn còn vươn ra. Rồi cậu giật thót mình khi thấy “tôi” đứng bên kia hồ đang nhìn chằm chằm và nhanh chóng lẩn trốn. Hermione đang kinh ngạc trước sự việc cũng lo mà trốn theo. Tuy nhiên, tôi kéo Harry và Hermione ra khỏi chỗ nấp, bảo:
- Không sao. Tớ hiểu mà.
- T-Thật chứ? Sẽ không sao ư? - Hermione lo lắng.
- Tớ không đáng tin đến vậy hả?
- Ờ.. K-Không..
- Cái gì?
Tôi ngoảnh mặt lại nhìn Harry. Cậu bối rối giải thích:
- A.. Ý tớ là cậu không phải không đáng tin ấy!
- Có thật không? - Tôi nheo mắt hỏi lại.
- Thật! Thật mà! - Harry gật đầu lia lịa.
- Được rồi. Đi trả Buckbeak thôi.
- Ừ.
Sau khi đã đảm bảo rằng bác Hagrid chẳng phát hiện ra con Buckbeak đã đi đâu mất một lúc và cẩn thận cột nó lại chỗ cũ, chúng tôi có chút thong thả trở về lâu đài, bởi còn dư những 5 phút nữa cơ! Hermione bắt đầu tỏ rõ sự kinh ngạc đối với Harry:
- Ôi Harry.. Cậu đã đối đầu được với bọn giám ngục! Cậu đã vượt qua được sự hành hạ của bọn chúng! Cậu biết đấy, đó là 1 phép thuật rất rất cao cường..
- Phải. Tớ nghĩ tớ đã thực sự thành công. Tớ đã vượt qua được chính mình 1 lần.. Và tớ, tất nhiên rồi, sẽ vượt qua chính mình nhiều lần nữa..
- Cậu thật tuyệt, Harry à! Chả bù cho tớ..
Thấy nét mặt chán nản của Hermione, tôi cất tiếng:
- Tớ đoán nhé? Có phải cậu đang buồn phiền vì đã không gọi được thần hộ mệnh lúc đó?
Hermione lặng lẽ gật đầu. Khi thấy Hermione cầm đũa phép ở đằng sau, tôi cũng đã đoán ra được điều đó rồi.
- Và cậu cảm thấy mình vô dụng?
Tôi nói tiếp, mặt ngước nhìn bầu trời đêm. 1 lần nữa, Hermione lại gật đầu. 1 khoảng không gian yên lặng chỉ hiện hữu tiếng bước chân và tiếng lá xào xạc diễn ra. Tôi bất chợt quay sang Hermione cười nói:
- Thôi nào Hermione. Có gì đáng để buồn chứ? Cậu vẫn rất giỏi đấy thôi!
Harry với khuôn mặt đang buồn rầu nhìn cô bạn của mình đột nhiên gật đầu lia lịa tán thành. Nhưng Hermione lại đáp, giọng nghe như không cảm thấy tốt hơn là mấy:
- Tớ chỉ giỏi về mặt lý thuyết thôi, có lẽ là vậy rồi. Dù tớ biết làm phép, nhưng đến khi thực sự đối mặt với chúng, tớ lại bất lực.
Tôi định an ủi Hermione nhưng Harry đã nhanh miệng hơn.
- Bởi vì cậu không đối mặt với chúng nhiều như tớ thôi! Và hơn nữa, bởi vì lúc ấy tớ tin chắc mình sẽ làm được đấy mà! Thế nên, hãy tin tưởng bản thân. Luyện tập nhiều hơn sẽ được thôi. Tớ biết cậu rất giỏi mà.
Nghe vậy, Hermione hơi bất ngờ, nhưng chỉ một lát sau, cô ấy cười nói:
- Cám ơn Harry! Cám ơn cậu nhiều lắm!
- Không có gì. Chúng ta là bạn mà. - Rồi Harry quay sang hỏi tôi. - Cơ mà Daisy, nếu “cậu” đang ở đó, vậy thì sao lại không chịu gọi thần hộ mệnh chứ? Cậu làm được mà..
Tôi cười trừ, nhún vai nói:
- Chỉ là cậu nhanh tay hơn một xíu ấy mà.
- Ahahaha.. Tớ hiểu rồi.
Khi cụ Dumbledore bước ra khỏi phòng bệnh, chúng tôi len lén nhìn qua khe cửa. Đúng lúc đó, “chúng tôi” cũng biến mất, và chúng tôi lại bình thản bước vào. Ahaha.. Nghe lạ quá nhỉ? Ron há hốc mồm hỏi:
- S-Sao các cậu lại làm như vậy được? Các cậu vừa mới ở kia.. - Ron chỉ vào giữa căn phòng, rồi lại chỉ tay về phía cửa, nói tiếp. - Nhưng giờ.. các cậu lại ở đó!
Harry nhún vai, cười tươi:
- Cậu nói gì vậy? Làm sao chúng tớ có thể ở 2 nơi cùng một lúc chứ?
- Nhưng mà.. Nhưng mà..
- Nghe qua có vẻ kì lạ quá phải không? - Tôi nhe răng cười.
[.. ]
Thế rồi, tối ngày hôm ấy trôi qua với những tiếng cười của bọn trẻ con chúng tôi, trong khi bà Pomfrey lo lắng chăm sóc. Nói thật thì thấy tội bà ấy quá..
Sáng hôm sau, chú Sirius cũng đã tỉnh nên tôi đưa cho chú tờ Nhật báo tiên tri. Họ cuối cùng đã giải oan cho người vô tội rồi. Pettigrew bị người ta xỉa xói ghê gớm lắm. Nhưng hắn giờ đã là cái xác không hồn nên chẳng còn biết gì đâu. Nói với Harry được vài lời, chú quay sang tôi, bảo:
- Chúng ta có thể bắt tay chứ? Cháu biết đấy, để làm quen.
- Ồ.. Cháu rất vui.. Nhưng mà.. - Tôi cười gượng, tay gãi gãi đầu, không biết nên nói như thế nào.
- Có chuyện gì sao?
- Kh-Không ạ! Chỉ là.. Chỉ là..
- Nếu có gì thì cháu cứ nói. Dù sao chúng ta cũng sắp thành người 1 nhà.
- Vậy.. Vậy cháu xin lỗi chú!
Tôi đứng bật dậy, cúi rạp người xuống, bối rối nói:
- Cháu chỉ.. Cháu chỉ.. Ờm, chú biết không, cháu mắc chút bệnh sạch sẽ từ khi chuyển đến sống với người bạn của cháu, Eric.. Dù đã tập luyện nhiều lần.. Nhưng mà, nói thế nào được nhỉ, cháu vẫn bị dị ứng với mấy cái như là.. - Tôi nói, giọng mỗi lúc một nhỏ dần. -.. nước bọt, những thứ chưa được tắm rửa kì cọ, và “một vài” thứ nhầy nhụa, tởm lợm khác..
Căn phòng bỗng trở nên im bặt. Tôi nhắm nghiền mắt lại, như thể xin được sự cảm thông ở nơi chú. Nói gì thì nói, điều này có hơi bị xúc phạm danh dự người khác. Thế nhưng, chú lại bật cười lớn:
- Không sao, không sao.. Chỉ cần chú tắm rửa một chút là được chứ gì? Dẫu sao chú cũng muốn tắm lắm!
Nghe vậy, tôi ngẩng mặt lên. Sự mừng rỡ dần dần hiện rõ trên khuôn mặt. Ron bắt đầu lên tiếng trêu chọc tôi:
- Đó! Như thế mà ai dám bảo cậu không giống con gái chứ? Bà Pomfrey sai thật rồi!
- Nhưng mà có hơi bạo lực và độc đoán. - Harry bồi thêm.
- 2 cậu muốn chết hả? Đứng lại đây cho tớ!
Tôi nghe vậy tức khí đuổi 2 người kia chạy vòng vòng khắp bệnh thất. Tuy Ron đã bị bắt nhưng Harry đã nhỏ con lại còn chạy trước nên tôi vẫn còn đuổi theo đằng sau. Vừa chạy, cậu lớn tiếng trêu:
- Đứng lại? Tớ đâu có ngu mà để cậu bắt chứ! Hahaha..
Tiếng cười cứ vang lên không dứt trong khi tôi đuổi theo Harry. Ron ngồi đó, tay xoa xoa cục u tôi “tặng” và cùng mọi người nói chuyện với nhau một lúc.
Rồi, tôi sực nhớ ra 1 chuyện nên bảo Harry ra khỏi bệnh thất, đến văn phòng thầy Lupin. Tuy lúc đầu không tin nhưng thấy tôi đi ra khỏi cửa thiệt thì cũng chạy theo. Thôi thì để tôi đánh 1 cái chứ không lại lỡ chuyện quan trọng.
Vừa mở cửa phòng thầy Lupin ra, chúng tôi đã thấy thầy dọn sẵn đồ chuẩn bị rời đi.
- Thầy định đi đâu vậy?
- 2 con đấy hả? Chỉ là thầy đang chuẩn bị đồ đạc ra đi thôi.
- Khoan! Thầy nói gì vậy? Sao lại phải rời đi chứ?
Harry hốt hoảng chạy đến giữ thầy lại. Thầy cười lấy lệ rồi nói:
- Ờm, các con biết đấy, ta là 1 người sói. Và ắt hẳn các bậc phụ huynh sẽ phát hiện ra điều này sớm thôi. Họ sẽ không dám đưa con em tới trường nếu biết điều này đâu.
- Nhưng..
Harry buồn bã nhìn thầy Lupin. Trong khi đó, tôi lại bước đến và cười nói:
- Em biết là không thể thay đổi quyết định của thầy. Nhưng thầy biết đấy, tụi em còn chưa thi học kì. Thầy đâu thể vô trách nhiệm đến thế được? Dù gì mọi người vẫn chưa biết mà.
- Phải rồi đó thầy! Ở lại đây đi! Một chút thôi cũng được! Đồng hành với tụi em hết năm nay!
Nhìn vào đôi mắt kiên định của Harry, thầy mỉm cười, nói:
- Được rồi. Chỉ còn vài tuần nữa là thi đấy. Các con nhớ chuẩn bị cho tốt nhé. À phải rồi.. - Thầy lấy ra trong vạt áo chùng 1 mảnh giấy da cũ. - Tấm bản đồ đạo tặc. Thầy trả cho con, Daisy.
Tôi đưa tay nhận lấy và mỉm cười nói:
- Cám ơn thầy đã giữ hộ ạ.
- Nó dùng tốt lắm đấy! Nhớ giữ cẩn thận.
- Vâng.