Kỳ thi hầu như đổ ập xuống chúng tôi. Và thay vì rong chơi ở ngoài, mọi người đều phải ở lì trong tòa lâu đài, tìm cách o ép bộ não tập trung, trong khi hương sắc hấp dẫn của mùa hè cứ tràn qua cửa sổ khêu gợi. Tôi nhìn thấy ngay cả Fred và George cũng cắm đầu học bài. 2 anh ấy sắp phải thi lấy bằng B. P. T. T. Đ. (Bằng Phù thủy Thường đẳng) tới nơi. Còn anh Percy thì chuẩn bị sẵn sàng cho kỳ sát hạch K. T. P. T. T. S. (Kiểm tra Pháp thuật Tận Sức), trình độ cao nhất ở Hogwarts, vì hi vọng được tuyển vào Bộ pháp thuật. Chỉ vì muốn giành hạng nhất mà càng ngày anh ấy càng tỏ ra cáu kỉnh, phạt thẳng tay bất cứ ai gây ra ồn ào trong phòng sinh hoạt chung vào những buổi tối. Cơ mà thật ra có 1 người có vẻ lo lắng về chuyện học hành thi cử hơn Percy, đó là Hermione. Dù tôi đã nhờ Eric chế cho cô ấy 1 cây Tốc Ký mà vẫn còn bận rộn..
À mà không phải tôi và Eric được thảnh thơi đâu nhá! Vì tôi tham gia quá nhiều vào mạch truyện, Eric lại phải chế 1 liều thuốc mạnh hơn. Còn tôi sao? Ôi trời ạ.. Tôi mất gần hết 2/3 thời gian trong năm học chỉ vì cái vụ chú Sirius đào tẩu nên không có thời gian tập trung nghiên cứu. Và thế là chẳng ai được rong chơi cả..
Tuần lễ thi cử bắt đầu và cả tòa lâu đài bỗng nhiên chìm trong im lặng một cách khác thường. Hầu hết đám học sinh năm 3 túa ra từ phòng thi môn Biến hình vào giờ ăn trưa hôm thứ 2, tay chân đều xụi lơ, và mặt mày thì cứ như tro. Họ vừa so sánh kết quả, vừa kêu ca than vãn rằng họ chưa từng phải làm bài nào khó như vậy. Do đó, khi tôi vừa cất tiếng hỏi rằng quả thật là khó lắm hả thì cả đống sát khí ập tới khiến tôi phải ngậm cái miệng vô số tội của mình ngay. Aizza.. Phải cẩn thận lời nói mới được!
Thế nhưng, không hay hơn vẫn là Hermione khi cô ấy làm cho những thí sinh khác đổ quạu vì sự bắng nhắng nhặng xị về chuyện con ba ba của cô trông giống con rùa hơn, mà điều đó thì ai hơi đâu mà bận tâm. Mọi người có vẻ làm không tốt, nhưng ít ra vẫn đạt. Tâm lí thi cử đấy mà..
Rồi sau đó, sau 1 bữa trưa vội vã, chúng tôi đi ngay lên cầu thang đến phòng thi môn Bùa chú. Hermione hóa ra dự đoán đúng: Giáo sư Flitwick quả thực cho chúng tôi thi đúng bài Bùa hưng phấn. May là cô ấy có luyện tập thêm một chút sau khi tôi dạy nên dù có quên không đi học tiết đó vẫn ổn.. Thế nhưng, Harry, do quá căng thẳng nên làm bài hơi quá liều, khiến Ron, đứa thi cặp với cậu, lãnh đủ 1 tràng cười nắc nẻ như phát điên, đến nỗi phải được đưa qua 1 phòng yên tĩnh khác định thần lại cả giờ, rồi mới có thể sẵn sàng làm bài của chính mình. Cơ mà nếu tôi không tự kiềm chế cảm xúc của bản thân, thì ok, Eric đoàn tụ với Ron luôn rồi..
Sau bữa ăn tối, học sinh lại vội vã trở về phòng sinh hoạt chung, không phải để xả hơi, mà để bắt đầu ôn các môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, Độc dược và Thiên văn học. Khỏi cần nói chứ bác Hagrid đánh tôi đậu ngay từ đầu mà chẳng ai thèm lên tiếng phản đối. Vậy nên, tranh thủ thời gian mọi người đang thi, tôi lại đến thăm giáo sư Magia và tiếp tục nghiên cứu.
Harry đã nhờ Eric ôn hơi bị kĩ môn Độc dược nên trưa hôm đó, thầy Snape không có vẻ gì là hài lòng khi cho cậu điểm 8. Phải, điểm 8 đó! Mặc dù là không có lỗi gì nhưng thầy vẫn không muốn cho Harry điểm 10 một chút nào. Ôi thầy ơi..
Vào lúc nửa đêm thì chúng tôi thi tới môn Thiên văn học, tuốt trên tháp cao nhất của tòa lâu đài. Môn Lịch sử pháp thuật thì thi vào sáng hôm thứ 4, và tôi gần như rụng cả tay để làm bài. Trưa thứ 4 là buổi thi môn Dược thảo học trong căn nhà kính dưới sức nóng như nung của mặt trời. Thành thật mà nói, hôm đó tôi trang bị đầy đủ từ A-Z, nào là đeo găng tay, rồi đeo khẩu trang, hay là đội mũ.. nói chung là ăn mặc kín mít chỉ vì rát nóng. Nói trước nhé, tôi không phải loại dưỡng da, chỉ là không thích cơ thể không được khỏe thôi!
Bài thi gần cuối của chúng tôi vào sáng thứ 5 là môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám. Giáo sư Lupin đã ra 1 cái đề thi khác thường nhất mà chúng tôi từng làm: 1 dạng chạy đua vượt chướng ngại vật ở ngoài trời. Ở đó, chúng tôi phải lội qua những ao sâu nước tù đọng chứa đầy những con thủy quái Grindylow, rồi băng qua một loạt những hố sâu đầy Chóp Đỏ, rồi bì bõm tự bươn qua 1 bãi lầy, bất kể sự chỉ vẽ phương hướng trật lất của những con ma đầm lầy Hinkypunk, và cuối cùng trèo vô 1 cái rương cũ để đánh nhau với 1 Ông Kẹ.
Khi đối đầu với Ông Kẹ, tôi đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng (ờm, có thể nói vẫn chưa ổn định lắm), nhưng vẫn hơi bất ngờ với hình ảnh trước mặt: Tôi lúc 4 tuổi với bộ áo dài quá cỡ dính đầy máy và trên tay là con dao sắc bén. “Tôi” lạnh lùng cất tiếng:
- Chào.
- Ơ.. chào..
- Tôi, à, ý tôi là cô, vẫn còn chạy trốn nhỉ?
- Chạy trốn? Tại sao vậy?
Tôi hỏi lại, trán bắt đầu chảy mồ hôi vì đủ hiểu những gì “tôi” nói. “Tôi” cười lấy lệ, bảo:
- Chúng ta là kẻ sát nhân. Đừng có mà chạy trốn. Cô đâu thể hèn nhát bỏ tôi lại một mình?
- Cái này..
Tôi ngập ngừng, nhưng lại nhớ đến những lời của Eric. Nhắm mắt lại, hít thở sâu một chút, tôi mở mắt mỉm cười đáp:
- Tôi không biết tôi có thực sự giết người hay không, nhưng Eric bảo rằng tôi không phải..
Đặt tay lên ngực cảm nhận, tôi nói tiếp:
* * * Và tôi tin điều đó. Dẫu có miễn cưỡng cũng chẳng sao. Chỉ như vậy cũng đủ rồi.
- Ngu ngốc. Hèn hạ. Đê tiện.
- Có thể. Nhưng tôi phải đi rồi. Tạm biệt.
Tôi mỉm cười lần nữa rồi tống Ông Kẹ trở lại. Phải, chỉ là cười nhẹ thôi, nhưng nó chứa chan niềm hạnh phúc trong tôi. Tất cả những gì tôi cần đơn giản chỉ là 1 nụ cười..
Tôi vừa ra khỏi rương thì vài giây sau Eric cũng đến nơi. Thấy vậy, tôi lém lỉnh trêu chọc:
- Ha! Tớ thắng! Cậu đúng là đồ rùa bò!
Lòng tự tôn của 1 thiên tài không cho phép cậu để tôi nói như vậy, hừ nhẹ 1 cái, nói:
- Tsk! Chỉ chậm có vài giây thôi!
- 1 giây cũng đủ làm nên mọi chuyện rồi. Cậu vẫn cứng đầu nhỉ?
- Tớ chỉ không cho phép mình thất bại trước cậu thôi!
- Vì sao thế?
- Chẳng vì gì cả.
Thầy Lupin bắt đầu bước tới, cười lấy lệ.
- Thôi nào 2 con. 2 con đều đạt điểm tuyệt đối mà. - Rồi thầy quay sang Harry, vui vẻ. - A Harry. Con vượt qua rồi à? Giỏi lắm.
- Tốc độ của con vẫn chậm.
- Chỉ chậm gần 1 phút thôi. Cậu như thế là giỏi rồi.
- Hay nhỉ? Tớ chậm vài giây thì cậu kêu, Harry chậm gần 1 phút cậu khen. Thiên vị quá vậy?
- Đâu có! Chỉ là cậu khác, Harry khác thôi.
- Tớ mãi vẫn là kẻ thua cuộc nhỉ?
- Khi nào chứ? Harry của tớ giỏi lắm mà!
Tôi chống nạnh, 1 ngón tay gí vào trán Harry. Cậu đỏ mặt, lắp bắp:
- C-Của cậu á? Tớ.. s-sao?
- A.. Xin lỗi! - Tôi chợt nhận ra sự khiếm nhã của mình, chắp tay như thể cầu xin. - Quên đi nhé! Tớ lỡ lời thôi.
Thế nhưng Harry không nói gì, và gương mặt còn đỏ hơn cả gấc chín.. Rồi đột nhiên, cả Eric và thầy Lupin đồng thanh:
- Này! Tụi tôi không vô hình đâu nhé!
- Ahaha.. Xin lỗi, xin lỗi.. - Tôi cười trừ.
Ron vượt qua được các chặng một cách tốt đẹp cho đến khi tới chỗ con Hinkypunk. Con này đã thành công trong việc tung hỏa mù đánh lạc hướng, khiến cậu bị lún sâu tới eo trong bãi lầy. Hermione thì thực hiện mọi thứ đều cực kỳ hoàn hảo, ít nhất là khi cô ấy chưa tới được cái rương cũ có Ông Kẹ trong đó. Sau 1 phút chui vào trong rương, Hermione vọt trở ra, gào khóc. Thầy Lupin ngạc nhiên quá:
- Hermione! Có chuyện gì vậy?
Hermione há hốc miệng, tay chỉ vào cái rương:
- Gi-Gi-Gi-Giáo sư McGonagall! Cô nói môn nào con cũng thi rớt hết!
Tôi cố nhịn cười trước sự việc đó, nhưng người thì cứ run lên hoài à. Nói thật là thấy tận mắt mới hay chứ đọc truyện thì còn gì vui nữa! Xin thầy Lupin đi chỗ khác một tí, tôi bò lăn quay dưới đất mà cười vỡ bụng. Phải mất một lúc mới dỗ cho Hermione yên tâm lại được. Cuối cùng, khi cô ấy lấy lại được sự tự chủ thì chúng tôi cùng bước trở lại tòa lâu đài. Tôi và Ron vẫn còn cố gắng lắm mới nhịn được cười về vụ Ông Kẹ của Hermione.
Môn thi cuối cùng của tôi, Eric và Hermione là môn của giáo sư Magia, trong khi Harry và Ron thì là môn Tiên tri. Cái này tôi mà không thắng được Eric là nhục chết, chẳng còn biết giấu mặt vào đâu nữa! Vì vậy, tôi làm bài hết sức cẩn thận, xem xét bài làm coi có chu toàn chưa, và ít nhất Eric phải nộp bài rồi tôi mới dám đứng lên nộp..