Peter Pan Và Cinderella

Chương 52: Chương 52: Đồng đội đẹp trai nhất




***

Mùa xuân này của nhà họ Vương chẳng giống gì với Vương Siêu tưởng tượng.

Trước đây hắn đặc biệt thích ăn Tết, người một nhà ở bên nhau, gói sủi cảo ăn chung, cùng chơi mạt chược cùng tám chuyện, hằng năm đều náo náo nhiệt nhiệt, vui mừng hớn hở, hơn nữa có ba mẹ đến hắn sẽ không dám gây sự, tự nhiên cũng không bị đánh, quanh năm suốt tháng cuối cùng cũng coi như có vài ngày có thể cảm giác mình là em út được cưng chiều.

Năm nay lại hoàn toàn khác.

Bản thân hắn nói chuyện yêu đương, đang lúc như keo như sơn, Tạ Trúc Tinh vừa đi hắn liền nhớ tới nát tim nát phổi, vốn đã chẳng vui vẻ gì.

Đánh mạt chược mấy ngày, chiều mùng bốn Vương Cẩm tăng ca, Vương Tề thì bảo ra sân bay đón vợ bên nhà ngoại về, không xếp được đủ một bàn nên ba mẹ hắn liền ra ngoài đi dạo thuận tiện mua thức ăn chuẩn bị buổi tối nấu một bàn to, Vương Siêu nằm một mình trên lầu ngủ.

Tỉnh dậy trời đã tối đen, kéo màn cửa sổ ra thấy xe Vương Tề đậu dưới lầu, tưởng đâu Vương Tề đón vợ về hắn liền đặc biệt thay một bộ quần áo khác, đi xuống lầu gặp đại tẩu hơn nửa năm chưa gặp.

Kết quả ở dưới lầu, đại tẩu không tới, em trai đại tẩu tới.

Anh cả ly hôn mấy tháng.

Bởi vì chịch em vợ mình.

Chẳng trách kết hôn tám năm vẫn không sinh được con.

Tên em vợ này lớn lên nhìn y như hồ ly tinh.

Em trai ruột đào góc tường nhà chị gái, làm tuesday.

Một cây làm chẳng nên non, anh cả cũng chẳng phải thứ gì tốt.

Buổi tối cùng nhau ăn cơm, Vương Siêu càng nhìn càng cảm thấy hai người này không vừa mắt, sủi cảo dưa muối Cáp Chi làm hắn thích nhất cũng chỉ ăn được vài miếng là mất ngon.

Tỏi giã không đủ, Vương Tề vào bếp giã thêm.

Vương Siêu trợn mắt nhìn về phía em vợ, em vợ cũng trợn ngược lại hắn, thậm chí còn trợn trắng hơn.

Tám năm trước lúc Vương Tề kết hôn hai bọn họ đã biết nhau, cũng ngứa mắt lẫn nhau, hồi đó đều đang là học sinh trung học, em vợ trắng nõn nà như nước, còn là học sinh giỏi nữa, Vương Siêu lại cợt nhả không ra gì, thi cử không xong, còn đánh nhau cả ngày. Lúc hắn gây chuyện thị phi bị Vương Tề treo lên đánh, lần nào cũng nói câu “Mày nhìn em trai chị dâu mày mà xem, rồi thử nhìn lại mày coi”, lỗ tai hắn đều muốn đóng thành kén, vừa nghe thấy tên em vợ là khó chịu cả người. Sau đó em vợ học thiết kế thời trang, cả ngày ăn mặc hoa hoè hoa sói, còn kẻ lông mày, hắn càng nhìn người ta càng thấy không vừa mắt, thêm vào đó Vương Tề lại đối xử với em vợ tốt đủ đường, với hắn thì đập thẳng tay, nói hắn không đỏ mắt chính là nói dối, miệng hắn lại tiện, gọi người ta là nhị y tử* thẳng mặt, hai người vốn đã không hợp nhau, từ đó gặp mặt càng thêm như nước với lửa.

* 二椅子 – nhị y tử: tiếng lóng vùng Đông Bắc, ý chỉ người ái nam ái nữ.

Vương Siêu trợn trắng mắt tới mức đầu hơi choáng, không nhịn nổi nháy mắt trước, thua trận.

Vương Tề từ bếp đi ra, ngồi xuống bên cạnh em vợ, hai người trao đổi ánh mắt với nhau, nổi da gà.

Thực sự là nhìn thôi đã nổi giận.

Vương Siêu ném đũa nói, “Con ăn no rồi.”

Mẹ hắn ngạc nhiên hỏi, “Hôm nay sao ăn ít vậy?”

Vương Siêu quái gở đáp, “Ăn không vô, buồn nôn.”

Một bàn người đều nhìn hắn.

Hắn đẩy ghế ra đứng dậy, thình thịch thình thịch chạy lên lầu về phòng.

Hắn cực kỳ thất vọng về Vương Tề.

Anh cả mà hắn đã đặc biệt sùng bái từ nhỏ, không nên là loại gay lừa hôn chịch em trai của vợ mình.

Nhắn cho Tạ Trúc Tinh một tin, “Đang làm gì thế? Tiện nghe điện thoại không?”

Qua hơn nửa phút Tạ Trúc Tinh liền gọi tới, hỏi, “Cơm nước xong rồi?”

Hắn đáp, “Coi như đã ăn đi, em thì sao?”

Tạ Trúc Tinh, “Mẹ em chưa nấu xong, cái gì gọi là coi như đã ăn?”

Vương Siêu, “Ăn vài miếng, không muốn ăn nữa.”

Tạ Trúc Tinh, “Lại làm sao? Không phải nói mẹ anh nấu ăn cực kỳ ngon hả?”

Vương Siêu. “Anh cả anh ổng…” Hắn muốn kể cho Tạ Trúc Tinh nghe tâm trạng hắn không tốt, nhưng lại không muốn kể việc riêng của Vương Tề.

Tạ Trúc Tinh hỏi, “Anh cả anh làm sao?”

Vương Siêu suy nghĩ một chút mới nói, “Nè, em biết anh cả anh tên gì không?”

Hắn chưa từng đề cập với Tạ Trúc Tinh, nhưng mà cậu từng nghe người khác nói, liền đáp, “Biết, Vương Tề.”

Vương Siêu, “Thực ra ổng tên là Vương Tề Tề, tên nghe con gái quá ha, người làm hộ khẩu thấy ổng là con trai liền bớt giúp ổng một chữ Tề, mẹ anh sinh ổng ở Tề Tề Cáp Nhĩ, ba anh lấy đặt tên luôn.”

* Tề Tề Cáp Nhĩ là một địa cấp thị tỉnh Hắc Long Giang, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa (Wiki).

Tạ Trúc Tinh buồn cười hỏi, “Vậy anh hai anh sinh ở Cẩm Châu hả?”

Vương Siêu vui vẻ cười hà hà, “Phải đó, ba anh đặt tên có phải trâu bò lắm không?”

Tạ Trúc Tinh, “…” Dường như biết Vương Siêu di truyền từ ai rồi.

Vương Siêu hứng thú hỏi cậu, “Tên em có ý nghĩa gì vậy?”

Tạ Trúc Tinh đáp, “Ông nội em đặt, vốn gọi là Trục Tinh (逐星), Trục trong truy đuổi (追逐), coi bói nói ngũ hành của em thiếu mộc, cho nên sửa lại thành chữ Trúc (竹) này.”

Hai người hàn huyên một lúc, đến khi người nhà Tạ Trúc Tinh gọi cậu đi ăn cơm mới cúp.

Vương Siêu vui vẻ hơn hồi nãy chút xíu, không nhớ tới Vương Tề và em vợ anh nữa mà cứ suy nghĩ lung ta lung tung về Tạ Trúc Tinh, toét miệng cười hà hà, ngồi trên bệ cửa sổ dựa lưng vào cửa tự chụp một tấm hình nhe răng nhếch miệng làm mặt quỷ, đăng trạng thái mới, “Coi bói nói anh ngũ hành thiếu em.”

Những người hâm mộ còn tưởng hắn đang nịnh fan.

Một lát sau hắn xem lại, mấy bình luận đầu toàn là các đồng đội của hắn.

Quý Kiệt, “Ha ha.”

Cao Tư Viễn, “Xem không hiểu.”

Dương Tiêu Mục, “Ha ha ha ha.”

Trình Diệu, “Trưởng nhóm anh đủ rồi đó.”

Tạ Trúc Tinh chỉ like một cái.

Vương Siêu chơi di động tới mười hai giờ, Vương Tề gõ cửa phòng hắn hỏi, “Chưa ngủ hả?”

Hắn nằm trên giường không lên tiếng.

Trước giờ hắn không khoá trái cửa, Vương Tề từ bên ngoài đẩy cửa vào.

Hắn liền kéo cao chăn che đầu.

Vương Tề đóng kín cửa lại nói, “Nè, tao giải thích với mày.”

Vương Siêu ngồi bật dậy, giọng đặc biệt trầm, hỏi, “Giải thích cái gì nữa? Anh nếu thật sự không ở nổi với vợ, ly hôn thì thôi đi, thích chịch đàn ông cũng chẳng tính là chuyện gì lớn, nhưng mà anh lại chịch em trai của chỉ là sao? Em mà là đại tẩu nhất định sẽ buồn nôn cả đời như ăn phải giòi vậy. Sau này anh đừng có mà quản em nữa, ta nói em bị đánh cả ngày cũng không học giỏi lên được, học với anh thì học được thứ gì tốt? Cũng quá là không biết xấu hổ mà.”

Vương Tề, “…”

Trước đây mâu thuẫn chủ yếu giữa hai anh em chính là vì Vương Siêu mỗi năm càng lớn da mặt càng dày, tính tình phóng đãng như ngựa giống, đánh một trận không được thì đánh thêm mấy trận, Vương Siêu miệng tiện tới trời, cũng chỉ được cái miệng mà thôi. Ở trong mắt hắn Vương Tề không hề sai, đánh hắn không sai, quản thúc hắn cũng không sai, đều là vì muốn tốt cho hắn. Vương Tề chẳng những là một ông anh hoàn hảo mà còn là một người ưu tú, không làm nổi những chuyện ghê tởm như vậy.

Hắn cực kỳ khổ sở nói, “Anh đi ra ngoài đi, em muốn ngủ.”

Vương Tề chẳng phí lời, nói thẳng, “Chị của em ấy thích phụ nữ, lúc kết hôn tao cũng không biết.”

Vương Siêu, “…”

Suy nghĩ cả nửa ngày, anh cả mới là bên bị lừa hôn?

Vương Tề lời ít ý nhiều kể lại mọi chuyện một lần, vợ trước lừa hôn bị anh phát hiện, sau đó phát hiện em vợ không tệ, liền quen em vợ.

Suy nghĩ của Vương Siêu cấp tốc đảo ngược, anh cả cũng không làm gì không đúng mà, có điều cái tên em vợ tiểu bạch kiểm kia xứng với ảnh chỗ nào? Hắn rất không vừa ý, anh cả mà có muốn chịch đàn ông thiệt thì cũng nên chịch ai ra hồn chút chứ.

Vương Tề nói, “Có điều mày nói tao không biết xấu hổ cũng đúng, ban đầu em ấy không muốn, là tao ép ẻm.”

Vương Siêu, “…”

Vương Tề, “Mày đừng có ghim em ấy mãi, ẻm vốn đã không vui rồi, mày mà cứ chèn ép ẻm làm tao mất vợ, tới lúc đó tao không vui thì mày cũng đừng hòng yên ổn.”

Vương Siêu, “…”

Vương Tề hỏi, “Nhớ kỹ chưa?”

Vương Siêu, “… Nhớ kỹ.”

Vương Tề nói, “Gặp lại thì gọi em ấy là gì?”

Vương Siêu nghẹn lắm mới nói ra, “Đại tẩu.”

Vương Tề nói, “Được rồi, ngủ đi.”

Anh đi mất.

Vương Siêu uể oải ngồi trên giường, nghĩ rất không thông.

Anh cả với anh hai một đường thẳng tắp là người thắng cuộc trong nhân sinh, vì sao quen bồ một người hai người đều giống kẻ mù vậy? Anh hai không nhìn mặt, chọn trúng kẻ lớn lên chả ra làm sao, bị đá. Anh cả thì lại chỉ nhìn mặt, chọn cái trò gì thế?

Không phải hắn khoe khoang, mắt chọn người yêu của hắn so với hai ông anh đúng là tốt hơn một vạn lần.

Mùng bảy tháng giêng, người yêu của hắn cuối cùng cũng về Bắc Kinh rồi.

Vương Siêu đội mũ bóng chày đeo khẩu trang đi đón máy bay, mặc cái áo khoác màu xanh quân đội. Hắn tới sớm đứng ở phía trước nhất đoàn người đón máy bay, nằm nhoài trên hàng rào nhìn chằm chằm cửa ra, tâm trạng nhảy nhót đến mức không có cách nào hình dung.

Tạ Trúc Tinh từ bên trong đi ra, kéo theo một va ly lớn, đội mũ bóng chày và khẩu trang giống hắn, cũng mặc áo khoác Versace kia.

Vương Siêu đứng thẳng dậy, hai người nhìn nhau cách lớp hàng rào bảo vệ, đều cười đến cong cả mắt.

Bọn họ song song đi về cùng một phía, gặp nhau ở cuối hàng rào, ra sức ôm chặt nhau một hồi.

Sau đó cùng về Vọng Kinh Tây viên.

Tạ Trúc Tinh trước tiên trả lại cho Vương Siêu khoản nợ năm ngoái.

Qua một năm Vương Siêu mập ra mấy ký, hơn phân nửa đều tập trung xuống mông, hơi dùng sức vỗ vỗ mấy bàn tay là có thể nhìn thấy cả bọt nước.

Tạ Trúc Tinh vốn cảm thấy đã lâu không chịch, muốn từ từ thôi. Vương Siêu lại không vui, ngại quá chậm, hai chân quấn lấy cậu ồn ào chồng ơi anh ngứa.

Sau đó bắn bù cả phát giao thừa và phát Tết âm lịch.

Phát Tết còn chưa bắn xong Vương Siêu đã hết ngứa rồi, bắt đầu khóc lóc chửi bậy, bò dậy muốn chạy, bị Tạ Trúc Tinh bắt lấy chân kéo về, đánh mông một trận liền bắt đầu rầm rì.

Phát Tết bắn xong, bắn tới phát mở hàng đầu năm.

Lúc này Vương Siêu không khóc cũng không mắng, chỉ liên tục gọi tên Tạ Trúc Tinh nhiều lần.

Phát mở hàng đầu năm nhẹ nhàng chậm rãi lại kéo dài, thời khắc cuối cùng, phảng phất như pháo hoa nở đầy trời.

Chịch với yêu, là tồn tại bên cạnh nhau.

Buổi tối hơn chín giờ, Tạ Trúc Tinh lái xe đưa Vương Siêu về nhà, nhìn hắn vô cửa rồi mới đi.

Mẹ Vương hỏi con trai, “Ai đưa con về? Sao không gọi người ta vào ngồi một lát?”

Eo Vương Siêu mỏi tới mức đứng không vững, vội vã lên lầu nên chỉ đáp, “Đồng đội của con, người ta còn có việc.”

Mẹ hắn lại hỏi, “Đồng đội nào?”

Vương Siêu thuận miệng đáp, “Chính là cái người đẹp trai nhất đó.”

Mẹ hắn vừa nghĩ liền nói, “Tomas hả?”

Vương Siêu vịn cầu thang không đi, vui tít mắt hỏi, “Mẹ cũng cảm thấy em ấy đẹp trai nhất?”

Mẹ hắn đáp, “Không phải quan hệ hai đứa không tốt sao?”

Vương Siêu nằm nhoài lên tay vịn cầu thang, “Mẹ đừng nghe trên mạng nói linh tinh, hai tụi con tốt lắm.”

Mẹ hắn vui vẻ, “Thiệt hả? Mẹ còn thật sự tưởng rằng hai đứa không hợp nhau chứ, sợ đến mức mấy ngày nay đều không dám nhắc tới, trong nhóm tụi con mẹ thích nhất là cậu ấy đó. Vậy con mau xin chữ ký cho mẹ đi.”

Vương Siêu cười hì hì, “Ký tên tính là gì, bảo em ấy chép cho mẹ Kim Cương Kinh còn được.”

Mẹ hắn hỏi, “Cậu ấy bận không? Không thì mời tới nhà mình chơi đi.”

Vương Siêu, “… Để con hỏi em ấy thử.”

Dẫn Tiểu Tạ tới gặp ba mẹ? Như Vương Tề mấy hôm trước vậy?

Vương Tề gọi tên tiểu bạch kiểm kia là vợ, người ta là tới gặp gia trưởng, đổi giọng gọi ba mẹ.

Tạ Trúc Tinh thì chưa từng gọi hắn như vậy. Ở trên giường chỉ có mình hắn kêu loạn, Tiểu Tạ đâu có đáp lần nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.