Show hôm nay quay là gameshow át chủ bài của đài truyền hình địa phương.
Trình Diệu là người bản xứ, trước đây khá lâu cậu còn từng quảng cáo nhiệt tình cho chương trình, các thành viên khác ít nhiều đã xem qua chương trình không mấy nổi tiếng cả nước này, cho nên cũng cảm thấy quen thuộc và thân thiết với MC và hoàn cảnh hiện trường, có thể có cơ hội tham gia quay phim đều thật sự vui mừng.
Chương trình quay được gần một nửa thì phong ba bất ngờ xảy ra.
Cùng quay kỳ này còn có một nam diễn viên họ Trần, chừng ba mươi tuổi, có tài nhưng thành danh muộn, gần đây nhờ đóng vai chính trong một bộ phim truyền hình mới nổi tiếng, các thành viên IceDream cũng mới gặp anh ta lần đầu tiên, đều khách khí gọi anh ta là “thầy Trần”.
Ban đầu quay rất thuận lợi, giữa chừng trong một phân đoạn MC có nhắc tới tập tục ăn Tết âm lịch của các khu vực Trung Nguyên, lúc chương trình này phát sóng vừa vặn là cuối tuần trước Tết, nói về ngày lễ truyền thống rất hợp với bối cảnh, vị họ Trần này cũng tán gẫu vài câu, sau đó đột nhiên lại chuyển đề tài, “Khu vực Trung Nguyên vốn nên là một vùng đất thanh bình tích luỹ văn hoá, hiện giờ lại bị người Hà Nam làm loạn lung tung lên, tố chất người Hà Nam thật là kém cỏi.”
Mấy thành viên Icedream không hẹn mà cùng nhìn sang Tạ Trúc Tinh người Lạc Dương, cậu chẳng thể làm gì khác ngoài việc nở nụ cười bất đắc dĩ, rời khỏi quê nhà đi học nhiều năm như vậy, trong lúc Bắc tiến đã gặp rất nhiều người nhiều việc, sớm quen với việc phân biệt vùng miền rồi, vốn chẳng có gì phải tức giận.
Trưởng nhóm thì vẻ mặt lại luôn hầm hừ.
Câu nói này xuất hiện trong một chương trình ti vi thực sự không ổn, MC cũng chẳng tiếp lời mà trực tiếp lảng sang chuyện khác, “Tết nguyên đán là ngày lễ truyền thống long trọng nhất, phong tục khắp nơi nước ta…”
“Tôi nói nè thầy Trần, anh là người nơi nào vậy?” Trưởng nhóm Leo Vương của IceDream đứng một bên hất tay đồng đội muốn kéo hắn lại, nhảy nửa bước về phía trước, cách vài người hỏi một câu, giọng điệu rất có tính khiêu khích.
Thầy Trần kia đáp, “Tôi là người Đông Bắc.”
Vương Siêu đã sớm nhận ra khẩu âm Đông Bắc của anh ta, tiếp lời, “Nghe nói tố chất người Đông Bắc chẳng ra sao, lại không có bản lĩnh gì, cả ngày chỉ biết to mồm mà thôi.”
Diễn viên họ Trần cũng nghe ra vị đại tra tử* trong lời hắn, nhất thời khá sửng sốt, không rõ anh bạn đồng hương này có ý gì.
* Mộtcáchámchỉ khẩu âmngườivùngĐôngBắc.
MC làm bộ như không nghe thấy, nói tiếp, “Chúng ta cùng xem một đoạn video, xem đồng bào khắp nơi trên cả nước ăn Tết thế nào.”
Để không che mất tầm mắt khán giả, nhóm khách mời bèn tách ra đứng bên cạnh sân khấu.
Trên màn ảnh lớn bắt đầu phát video bầu không khí lễ tết dày đặc, hoan hỉ vui mừng vô kể.
Đạo diễn sân khấu tạm thời tắt micro của nhóm khách mời đi.
Khán giả bên dưới chỉ nhìn thấy Leo Vương gương mặt dữ dằn và thiếu kiên nhẫn nói chuyện với Tomas Tạ, chứ chẳng nghe được nội dung.
Vương Siêu bất mãn, “Hồi nãy em kéo anh làm gì?”
Tạ Trúc Tinh khuyên hắn, “Đừng làm loạn, nhiều người như vậy.”
Vương Siêu đáp, “Nếu không phải nhiều người thì anh đã đập thằng chả rồi! Cái gì mà tố chất người Hà Nam không được, tố chất người Đông Bắc mới cmn không được đó!”
Tạ Trúc Tinh, “…”
Vương Siêu thì thầm, “Lại còn cùng quê, thật sự sợ không đủ làm xấu mặt người quê mình.”
Tạ Trúc Tinh thấy video sắp phát xong, nhỏ giọng bảo, “Được rồi, đừng nói nữa.”
Vương Siêu còn muốn lèm bèm thêm vài câu, video hết Tạ Trúc Tinh liền đẩy hắn vào chính giữa sân khấu, dưới đất vừa khéo có một sợi dây thiết bị gì đó, hai người không chú ý nên Vương Siêu bị ngáng trúng chân, lảo đảo thiếu chút nữa ngã sml, phải vịn lấy vai Quý Kiệt đằng trước mới đứng vững được, lập tức quay đầu trừng mắt với Tạ Trúc Tinh.
Chuỗi hành động này bị quay lại đăng lên mạng, fan hai nhà Tạ Vương mỗi bên tự tưởng tượng một kiểu, chiến.
Vương Ngựa giống nhục mạ Tiểu Hoả Xa trước mặt mọi người! Còn không phải vì Tiểu Tạ nhà tôi dễ tính!
Tạ Bạch Liên lại dám cố ý đẩy trưởng nhóm! Quả thật là một đóa bạch liên hoa siêu to khổng lồ!
Toàn bộ nửa sau quá trình quay, sáu người IceDream không hề giao lưu gì với vị diễn viên họ Trần kia nữa.
Vị diễn viên này có lẽ cũng nhận ra có điều không ổn, lúc nghỉ ngơi đã baidu tìm tư liệu của mấy người bọn họ.
Chờ quay xong chương trình, mọi người gần đi hết rồi anh ta mới đặc biệt lại gần xin lỗi Tạ Trúc Tinh, thái độ rất thành khẩn.
Vốn chẳng phải đại sự gì, cứ vậy cho qua.
Diễn viên Trần hỏi Vương Siêu, “Cậu cũng là người Đông Bắc mà hả?”
Vương Siêu thấy anh ta đã xin lỗi, đối với Tạ Trúc Tinh cũng lịch sự, liền đáp, “Ừm, tố chất của tôi thật sự không được, anh đừng chấp nhặt làm chi.”
Đoán chừng diễn viên Trần cảm thấy Vương Siêu thật thú vị, còn cười cười hẹn sau này có thời gian cùng ăn bữa cơm, sau đó mới tạm biệt đi mất.
Sáu người có chuyến bay muộn về Bắc Kinh, rời khỏi đài truyền hình liền ra thẳng sân bay.
Trước khi lên máy bay, Tạ Trúc Tinh lấy một cái áo khoác lông trong hành lý ra, bởi vì hạ cánh xuống Bắc Kinh sẽ rất lạnh, các thành viên khác cũng chẳng nghĩ gì nhiều.
Máy bay cất cánh vững vàng rồi, Tạ Trúc Tinh thấp giọng nói vài câu với Vương Siêu, Vương Siêu liền cởi dây an toàn, hơi hơi rướn người dậy, Tạ Trúc Tinh xếp áo khoác lót xuống đệm ngồi, hắn ngồi xuống, hai người nhìn nhau nở nụ cười.
Các thành viên khác ngồi bên cạnh làm bộ lật tạp chí máy bay, yên lặng nuốt đống thức ăn cho chó xuống.
Qua Tết dương lịch, IceDream nghênh đón quãng thời gian nhàn rỗi nhất mấy tháng nay, cũng gần tới Tết âm, hoạt động không còn nhiều như trước, công ty sắp xếp giúp bọn họ chương trình học khác nhau, bảo bọn họ nạp điện để chuẩn bị cho album thứ hai năm sau.
Duy nhất còn phải bận rộn một thời gian, chỉ có Tạ Trúc Tinh.
Bộ phim Tết cậu tham gia kia, mặc dù chỉ là nhân vật qua đường nhưng vì bộ phim này không có cái tên nào chống đỡ phòng vé, mà cậu lại là người có danh tiếng nổi bật nhất năm nay, từ khi bên làm phim công bố có cậu tham diễn, fan của cậu liền trở thành lực lượng tuyên truyền quan trọng nhất của bộ phim. Dựa theo nguyên tắc tận dụng mọi thứ, cảnh quay không có cách nào thêm vào, nhưng chỗ khác thì vẫn có thể bù đắp. Bên làm phim sắp xếp một bài hát cho cậu biểu diễn, cuối năm phải tham gia mấy chương trình tuyên truyền phim cũng đều kéo cậu đi theo.
Các thành viên khác lên lớp lên lớp, nghỉ ngơi nghỉ ngơi, chỉ có cậu một tháng trước Tết âm lịch vẫn còn phải chạy thêm nhiều hoạt động hơn hẳn. Vốn Tạ Trúc Tinh đã là người hot nhất IceDream, diễn bộ phim này xong càng bỏ xa mọi người một đoạn như ngồi hoả tiễn. Cái khác không so, chỉ nói riêng lượng fan trên weibo đã tăng thêm tới hơn 40 triệu, ít fan nhất trong nhóm là Cao Tư Viễn, chỉ có 7 triệu.
Cậu vẫn đối xử với mọi người rất tốt, đi ăn ngoài giành phần trả tiền, còn lại cũng y như mọi khi, cậu là anh cả trong cái nhóm này, sẽ chủ động giúp các cậu em, mọi người có khó khăn hay phiền não gì cậu đều đồng ý giúp đỡ, cũng tình nguyện lắng nghe.
Cả nhóm ở chung coi như hoà hợp, ngoại trừ lúc tập huấn Vương Siêu xung đột với Quý Kiệt một lần, sau đó vẫn luôn khá êm đẹp. Cao Tư Viễn trước đây thích nói lời chua ngoa, bây giờ cũng trưởng thành hơn không ít, ít nhất sẽ không tỏ vẻ hơn người hay đố kị thẳng mặt.
Nhưng dù bề ngoài hoà thuận như thế, vẫn không ngăn cản được dòng chảy ngầm bên dưới.
Tạ Trúc Tinh biết rõ nhóm nhạc này sớm muộn gì cũng sẽ giải tán, hiện giờ tình hình trong giới thần tượng này chẳng có mấy người cam tâm tình nguyện mãi mãi ngủ quên trong một nhóm.
Vương Siêu thì khác, hắn nào nghĩ được xa như vậy, hắn chỉ nhìn trước mắt mà thôi.
Tạ Trúc Tinh càng hot hắn lại càng đắc ý — người yêu của tui đó, trâu bò quá mà.
Tạ Trúc Tinh đăng tuyên truyền phim, đăng một bài hắn share một bài, cố hết sức thổi phồng bộ phim này thật hay thật đẹp.
Có điều chữ viết là một thứ rất kỳ diệu, hắn cảm thấy mình đang tuyên truyền giúp Tạ Trúc Tinh, fan của hắn lại cho rằng hắn share weibo này là muốn trào phúng, dù sao cơ hội để Tạ Trúc Tinh diễn bộ phim này cũng là giành được của hắn, dồn dập diss Tạ Trúc Tinh trong phần bình luận, tẩy chay phim rác.
Vương Siêu tức muốn chết, đều là fan gì thế này!
Trong lúc bận bận rộn rộn, Tết âm lịch đã tới.
Ba mẹ Vương Siêu theo thường lệ sẽ tới Bắc Kinh ăn Tết với các con.
Tạ Trúc Tinh cũng phải về Lạc Dương, từ khi ra mắt tới giờ cậu vẫn chưa về nhà lần nào.
Một ngày trước khi cậu đi, hai người ra ngoài ăn bữa cơm, xem bộ phim Tạ Trúc Tinh đóng, đi Shin Kong Place đến cửa hàng Versace lấy hai cái áo khoác đã đặt trước, cùng một bộ sưu tập, đều là màu xanh quân đội, Vương Siêu tự đặt cho mình mẫu áo ngắn, còn đặt cho Tạ Trúc Tinh là mẫu áo hơi dài.
Lúc lấy đồ, Vương Siêu trêu ghẹo nhân viên nữ trong cửa hàng vài câu, một cô nàng rất xinh đẹp. Tạ Trúc Tinh xụ mặt chẳng nói lời nào, áo cũng không thèm thử.
Vương Siêu nhận ra, càng lúc càng chọc thêm hăng say, khen người ta nào là da dẻ tốt dáng người đẹp, cô nhân viên bị hắn chọc tới đỏ bừng mặt.
Mua quần áo xong hai người về nhà, vừa vào cửa là cãi nhau, cãi được vài câu chuyển sang đánh, Vương Siêu đâu đánh lại Tạ Trúc Tinh, bị cậu đè lên đùi quất bôm bốp, vừa giả khóc vừa mừng trộm.
Quất mông xong chịch một phát, hết một phát lại thêm một phát, chịch tới tận nửa đêm. Chịch xong vẫn chưa chịu ngủ, ôm nhau tâm sự.
Tất cả đều là Vương Siêu nói, Tạ Trúc Tinh chỉ yên lặng nghe.
Cáp Chi nhà bọn họ gói sủi cảo dưa muối rất ngon, anh cả có thể ăn hai chén, ba hắn có thể ăn một chén, hắn cũng ăn một chén, anh hai ăn được ít nhất, chỉ có thể ăn hơn mười cái. Anh hai hắn lo dưỡng sinh, không rượu chè ăn uống quá độ, ngại thức ăn ngoài nhiều dầu mỡ, bản thân lại không nấu cơm, cả ngày chỉ dựa vào sắc đẹp mê hoặc bếp trưởng nhà ăn của bệnh viện để người ta nấu riêng cho mình, cực kỳ không biết xấu hổ.
Nói một mạch tới tận hừng đông.
Ánh nắng u ám mùa đông xuyên thấu qua khe hở rèm cửa.
Chuyến bay mười giờ, Tạ Trúc Tinh nói, “Em phải đi đây, anh ngủ một lát đi.”
Trước đây Vương Siêu đặc biệt thích ăn Tết, năm nay lại chẳng thích chút nào, thở dài nói, “Ăn Tết cái gì chứ, thật mẹ nó phiền muốn chết.”
Tạ Trúc Tinh cũng có chút không nỡ, cười nói, “Được rồi, mùng bảy em sẽ quay lại.”
Vương Siêu buồn bực, “Ừm.”
Hai người hôn một cái thật dài.
Hôn xong, Vương Siêu nhếch môi nở nụ cười, chui người xuống dưới chăn.
Tạ Trúc Tinh, “!!!”
Mấy ngày trước hai người mới cùng cắt tóc, tóc gáy Vương Siêu cắt cực kỳ ngắn, tay Tạ Trúc Tinh đè lên, lòng bàn tay bị đâm vào ngưa ngứa.
Thiếu chút lỡ cả chuyến bay.
Vương Siêu không tới tiễn, trước khi lên máy bay Tạ Trúc Tinh tắt máy, nhận được tin nhắn hắn gửi tới, “Chờ em về ăn anh.”