Peter Pan

Chương 14: Chương 14: CHIẾC THUYỀN HẢI TẶC




Một ngọn đèn xanh nhấp nháy trên lạch Kidd, ngay chỗ cửa sông của bọn cướp biển. Ngọn đèn chỉ chỗ neo chiếc thuyền hai buồm Jolly Roger của thuyền trưởng Hook. Ngấp nghé mặt nước, mũi thon dài, mạn thuyền cáu bẩn tựa như mặt đất lổng chổng những ngọn lông vũ tơi tả và bẩn thỉu, đáng ghét đến từng thớ thuyền một, đó chính là tên ăn thịt người trên biển và ngọn đèn báo hiệu rõ là thừa vì chỉ nguyên tiếng tăm đáng gờm của con thuyền cũng đã đủ để bảo vệ nó rồi.

Bóng đêm dày đặc bao bọc con thuyền, dường như chẳng tiếng kêu nào trên thuyền có thể vươn tới bờ được. Trên thuyền chỉ nghe có tiếng xọc xạch của chiếc máy khâu với Smee đang chúi đầu trên đó, hắn vốn là tay sốt sắng, cần cù và lâm ly thống thiết. Tại sao hắn lại mang vẻ lâm ly đến thế nhỉ? Có lẽ là vì chính hắn cũng không ngờ tính mình lại như thế. Kể cả những người rắn rỏi nhất nhiều khi cũng phải quay mắt tránh nhìn hắn và nhiều lần trong những tối mùa hè, hắn cũng làm Hook phải tuôn rơi nước mắt. Về chuyện này cũng như về nhiều chuyện khác, Smee hoàn toàn không hề biết.

Một vài tên cướp tựa mình trên mạn tàu đang uống rượu và thở hít những làn hơi nồng nặc ban đêm. Một vài tên khác ngồi vạ vật gần các thùng rượu, đang chơi bài. Bốn tên đã khiêng ngôi nhà nhỏ của tụi trẻ nằm lăn trên boong tàu và ngay trong giấc ngủ chúng cũng khéo léolăn sang góc này, góc kia, tránh khỏi tầm tay của Hook để khỏi xơi một nhát móc nào đó khi hắn bước ngang qua.

Tên thuyền trưởng trầm tư sải bước trên boong tàu. Quả là một con người khó dò! Đây là giờ phút chiến thắng của hắn. Hắn đã hoàn toàn loại Peter ra khỏi đường đi của mình và tất cả bọn con trai khác đều đã bị cầm tù trên tàu, sắp bị ném xuống biển. Hắn vừa thực hiện hành vi độc ác nhất kể từ khi hắn chế ngự được Barbecue. Chúng ta đều biết lòng dạ con người đều ngập tràn tính tự cao tự đại như thế nào nên chẳng ai ngạc nhiên gì khi thấy Hook đi đi lại lại trên boong tàu, đầu óc ngây ngất vì hương vị vinh quang. Thế nhưng bước đi của hắn dường như thiếu hẳn niềm vui, cũng là từ những nỗi niềm đang gặm nhấm trái tim tăm tối của hắn. Hook, thực ra đang suy sụp tinh thần ghê gớm.

Hắn thường hay bị như vậy khi hắn ở trên tàu trong sự tịch mịch của đêm tối, trong khi đang nghiền ngẫm về chính bản thân mình. Vì hắn quả là một con người cô đơn khủng khiếp. Và con người khó hiểu này lại càng cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết mỗi khi hắn ở giữa đám cướp biển vốn thuộc đẳng cấp xã hội thấp hơn hắn rất nhiều.

Hook không phải là tên thật. Tiết lộ gốc gác của hắn có nghĩa là ta sẽ làm cho xứ sở bị đảo lộn nhưng như những kẻ tinh ý có thể nhận thấy, Hook xuất thân từ một ngôi trường công lập nổi tiếng và các truyền thống của trường vẫn còn đeo dính theo hắn như quần như áo vậy (và các truyền thống này cũng có dính líu cả tới việc ăn mặc nữa). Do vậy, hắn cảm thấy không thể chấp nhận được việc lên một con tàu mà vẫn mặc cùng một bộ quần áo đã dùng trong khi chiến đấu để chinh phục con tàu đó. Và trong dáng đi của hắn có bước điệu đà quý phái của học sinh ngôi trường nổi tiếng nói trên. Nhưng mạnh hơn hết thảy, đó là niềm khao khát kiểu cách quý phái vẫn luôn sống động trong con người hắn. Dù hắn rơi xuống thang bậc nào của xã hội, phong cách quý tộc đối với hắn vẫn là tất cả ý nghĩa trên đời.

Tận đáy lòng, hắn nghe như có tiếng rít lên ken két của một cánh cửa han rỉ, kèm theo có tiếng đập đều đều như thứ tiếng ta thường nghe thấy mỗi khi không ngủ được. "Mày đã tuân thủ theo các nghi thức ứng xử chưa?" Đó là câu hỏi thường xuyên.

- Vinh quang thuộc về ta, vinh quang! Bả phù hoa! - Hắn kêu lên.

- Thế xuất sắc về một điều gì đó có đáng gọi là quý phái không? - Tiếng đập đều đều từ xưa vọng lại.

- Ta là người duy nhất khiến Barbecue run sợ - hắn tha thiết nói - Chính Flint cũng sợ Barbecue.

- Barbecue, Flint... Thuộc phân đội nào?

Thật là một câu trả lời như quất vào mặt. Hơn hết thảy, đó là một câu hỏi đầy trăn trở: cứ chăm chăm nghĩ đến quý phái thì có còn là quý phái?

Hắn cảm thấy bị dày vò bởi vấn đề này. Dường như có một thứ móng vuốt cào hắn từ bên trong, sắc bén hơn cả cái móc sắt nơi tay hắn và trong khi nó đang vò xé hắn ra như vậy thì hắn đổ mồ hôi, từng giọt từng giọt lớn chảy ròng ròng trên tấm áo chẽn. Lúc lúc, hắn lại thấm mồ hôi bằng cách đưa ống tay áo chùi mặt nhưng chẳng thể nào ngăn được mồ hôi chảy ròng ròng.

Các bạn ơi, thật chẳng nên ao ước được như Hook làm gì...

Đột nhiên, hắn như cảm thấy trước sự hủy diệt sắp tới gần. Dường như tiếng vọng của lời nguyền kinh khủng khiếp của Peter đang vang lên trên boong tàu.

Và Hook cảm nhận thấy mối thèm khát được chào từ biệt cuộc đời, vì hắn quá sợ bị dòng thời gian làm lỡ dở.

- Ôi Hook! Sao hắn lại không bớt tham vọng đi nhỉ? - Hắn tự nhủ.

Vào những thời điểm gay go nhất, hắn thường nói về mình ở ngôi thứ ba.

- Không đứa trẻ nào yêu mình.

Mối quan tâm lạ đời này chưa bao giờ khiến hắn bận tâm, có thể đó là do chiếc máy khâu làm hắn nảy sinh ý nghĩ đó. Hắn lẩm bẩm một mình rất lâu, vừa nói vừa nhìn Smee đang hát ư ử, lòng Smee tin chắc rằng bọn trẻ sợ mình ghê.

Sợ ư? Hắn, Smee, mà lại được người ta sợ! Ngay đêm đầu tiên lên chiếc thuyền hai buồm này, tất cả bọn trẻ đều thấy quý Smee. Hắn nói với chúng những điều kinh dị, đánh chúng bằng lòng bàn tay chứ không tài gì vung nắm đấm ra được, nhưng cả bọn đều bám rịt lấy chân hắn. Michael thậm chí còn lấy cả kính của Smee đeo thử.

Làm sao giải thích được cho Smee hiểu là bọn trẻ con yêu hắn! Hook ngứa ngáy cả lưỡi, chỉ muốn nói phắt ngay ra, nhưng việc vén màn sự thật này có vẻ phũ phàng quá. Hắn đành quay lại nghiền ngẫm điều bí ẩn này trong đầu: tại sao tụi trẻ lại yêu Smee? Là người tinh ý, hắn đào sâu vào điều bí ẩn này. Nếu chúng yêu Smee thì điều gì khiến chúng yêu như vậy? Một câu trả lời, hùng hồn, đột nhiên ập tới: chính là phong cách quý phái chăng?

Có lẽ viên quản lý có phong thái quý phái mà không biết chăng, và điều này lại mới chính là điều cốt lõi nhất.

Hắn nhớ lại là cần phải chứng minh được phong cách tự nhiên mà có mới mong được kết nạp vào câu lạc bộ Siêu quý tộc của trường Etơn.

Hắn kêu lên một tiếng đầy tức giận và huơ cái móc sắt thay tay trên đầu Smee, nhưng rồi hắn lại kìm được. Người ta sẽ nói sao về một người đi giết kẻ khác chỉ vì kẻ kia có phong cách lịch sự quý phái? Chắc mọi người sẽ cho rằng kẻ giết người mới là kẻ hoàn toàn không có lịch sự lịch seo gì hết.

Hook bất hạnh cảm thấy bất lực và đẫm mồ hôi. Hắn ngã bổ chửng về phía trước như một bông hoa bị cắt cuống.

Đồng bọn tưởng hắn bị choáng một lúc, kỷ luật lỏng lẻo hẳn ra và chúng lao vào nhảy múa trong một vũ điệu điên cuồng đến độ Hook nhảy dựng ngay dậy, mọi dấu hiệu yếu đuối biến mất, cứ như thể vừa được rửa toẹt đi.

- Im ngay, quân vô dụng, nếu không ta moi ruột chúng bay ra.

Tiếng ồn ào im bặt.

- Bọn trẻ đã bị trói chưa? Chúng có thể bay được không?

- Thưa thuyền trưởng, đã trói rồi.

- Vậy lôi chúng lên boong tàu.

Bọn tù binh tội nghiệp trừ Wendy, bị kéo khỏi hầm tàu và dẫn tới xếp hàng trước mặt thuyền trưởng. Hắn dường như quên mất sự có mặt của chúng trong giây lát. Mặt tỉnh phớt, hắn khẽ hát lầm bầm vài đoạn của một bài hát dung tục, tay nghịch một bộ bài. Lát lát, đầu điếu xì gà của hắn lại đỏ lên, chiếu một vệt màu lên gương mặt hắn.

- Nào, đồ ngu ngốc - hắn thô bạo nói - sáu người trong số chúng mày sẽ phải nhảy cầu tối nay. Nhưng ta còn có chỗ cho hai lính thủy tập sự trên cabin. Ai muốn xung phong nào?

- Chớ có làm hắn cáu vô ích - Wendy đã khuyên bọn trẻ lúc còn ở dưới khoang tàu.

Tootles lịch sự tiến lên. Ý tưởng phải phục vụ một con người như vậy khiến nó kinh tởm nhưng linh cảm báo với nó rằng cẩn thận nhất sẽ là đổ trách nhiệm cho một người vắng mặt, và dù nó có hơi ngố, nó cũng biết rằng các bà mẹ luôn luôn sẵn sàng chịu hy sinh. Tất cả bọn trẻ con đều biết điều đó và chính vì lẽ đó mà chúng coi thường các mẹ và không bao giờ bỏ lỡ việc tranh thủ các bà.

Tootles do vậy, giải thích một cách thận trọng:

- Thưa ông, tôi không nghĩ rằng mẹ tôi muốn tôi trở thành cướp biển. Còn mẹ cậu sao, Slightly?

Nó nháy mắt với Slightly, và cậu này trả lời bằng giọng tuyệt vọng, cứ như thể nó những mong mẹ nó suy nghĩ khác đi:

- Tôi không nghĩ là mẹ tôi muốn vậy.

- Còn cậu, Anh Sinh đôi, mẹ cậu có muốn cho cậu trở thành cướp biển không?

- Tôi không nghĩ thế - Anh Sinh đôi nói - nó cũng khôn như bọn khác.

- Này Nibs, liệu...

- Dừng ngay cái trò khỉ ấy lại! - Hook gầm lên.

Và những người phát ngôn hộ người khác bị đẩy lùi lại phía sau.

- Này cậu trai - hắn tiếp lời nói với John - trông cậu có vẻ can đảm đấy. Nói cho ta hay, có bao giờ cậu có ý định trở thành cướp biển không?

Thực tế là đôi khi John cũng có ý đồ như vậy mỗi khi vào giờ toàn, và nó rất thích khi được Hook để ý.

- Có lần, tôi rất thích được gọi là Jack Bàn tay máu - John rụt rè nói.

- Tên hay thật! Nếu cậu đến với bọn ta, ta sẽ gọi cậu bằng tên đó. Cậu nghĩ sao Michael?

- Thế nếu tôi gia nhập thì tên tôi là gì?

- Joe Râu đen.

- John thấy thế nào? - Michael vô cùng ấn tượng hỏi lại John.

Nó muốn John quyết định thay nó còn John lại muốn điều ngược lại.

- Thế mình có còn là thần dân trung thành của đức vua nữa không? - John hỏi.

Hook nghiến răng đáp:

- Các ngươi phải thề: "Đả đảo nhà vua!"

Có thể là cho tới lúc đó, John không cư xử đúng mực cho lắm nhưng lúc này thì nó chợt dũng cảm vô cùng:

- Thế thì tôi từ chối! - Nó kêu lên và đấm vào chiếc thùng ton nô trước mặt Hook.

- Tôi cũng từ chối - Michael tiếp lời.

- Nước Anh muôn năm! - Curly cũng khẽ hô lên.

Bọn cướp biển tức tối đánh vào mặt Curly còn Hook thì gầm lên:

- Mày đã ký vào bản án tử hình của mày rồi đấy! Dẫn mẹ của chúng nó ra đây. Chuẩn bị cầu nhảy đi!

Không bút gì tả xiết nỗi kinh hoàng của Wendy đối với bọn cướp biển. Bọn con trai còn thấy lũ cướp biển mang ánh hào quang của cuộc phiêu lưu nhưng Wendy thì chỉ thấy có một thứ: tình trạng bẩn thỉu kinh khủng của con tàu. Các cửa sổ tròn trên mạn tàu đều dày bụi và ta có thể dễ dàng viết lên dòng chữ "Đồ lợn", Wendy đã viết rất nhiều dòng như thế. Nhưng khi thấy bọn con trai túm lại quanh mình, Wendy chỉ còn một ý nghĩ duy nhất: làm sao để cứu được bọn trẻ.

- Thế nào, người đẹp - Hook nói ngọt nhạt - ngươi sẽ thấy các con ngươi làm bước lặn cuối cùng.

Dù hắn có tinh tế đến mấy trong mối hận của mình, Hook đã làm bẩn cổ áo vì toát mồ hôi quá nhiều và đột nhiên hắn nhận ra là Wendy nhìn hắn chằm chằm. Hắn nhanh tay định giấu cổ áo đi nhưng đã quá muộn.

- Chúng sắp phải chết ư? - Giọng Wendy vừa kinh hãi lại pha trộn với sự khinh miệt hiển nhiên đến nỗi tên cướp biển suýt xỉu.

- Đúng thế - Hook gầm gừ, mắt hắn như tóe lửa - Tất cả mọi người im lặng. Hãy nghe những lời cuối cùng của bà mẹ nói với các con mình.

Và Wendy tỏ ra thật tuyệt vời:

- Các con yêu quý, đây là những lời cuối cùng của mẹ - cô bé rắn rỏi nói - Ta có lời nhắn từ các bà mẹ thật sự của các con. Đó là "Chúng ta mong muốn các con trai của chúng ta sẽ chết như những thần dân xứng đáng của đức vua."

Bọn kẻ cướp cũng phải thán phục và Tootles phấn khích kêu lên:

- Tôi sẽ hành động như ước muốn của mẹ tôi. Nibs, cậu tính sao?

- Như lời mẹ tớ muốn, còn cậu, Anh Sinh đôi?

- Như mẹ tớ mong muốn, còn cậu John?

Nhưng Hook đã lấy lại bình tĩnh và ra lệnh:

- Trói con kia lại!

Smee trói Wendy vào cột buồm.

- Này cô bé xinh đẹp - hắn thì thầm - nếu cô hứa làm mẹ tôi, tôi sẽ cứu cô.

Nhưng Wendy không thể hứa một điều như vậy ngay cả với Smee.

- Tôi thà là không có con còn hơn - Wendy kiêu hãnh trả lời.

Tuy nhiên cũng phải thừa nhận là không một cậu trai nào nhìn Wendy trong khi Smee trói cô bé vào cột buồm. Cả bọn còn đang chằm chằm nhìn vào chiếc cầu ván, nơi chúng sẽ có một cuộc đi dạo ngắn ngủi cuối cùng. Đầu óc như bị tê liệt, chúng chẳng còn sức lực để hy vọng là chúng sẽ hoàn tất cuộc dạo chơi một cách không sơ suất gì. Chúng chỉ có thể nhìn và rùng mình.

Hook quan sát chúng với nụ cười nơi khóe miệng và hắn bước một bước về phía Wendy. Hắn muốn ép Wendy phải ngoảnh mặt nhìn từng cậu bé bước đi đến tận cùng tấm ván. Nhưng Hook không bao giờ đến được bên Wendy, không bao giờ hắn có thể được nghe tiếng kêu đau đớn mong đợi từ miệng cô bé. Vì hắn đã nghe thấy một thứ tiếng kêu khác vọng đến bên tai.

Đó là tiếng tích tắc khủng khiếp của con cá sấu.

Tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng đó: bọn cướp biển, lũ trẻ, Wendy; và ngay lập tức, mọi cái đầu đều quay về một phía - không phải về phía mặt nước nơi vọng lên tiếng kêu đó mà là về phía Hook. Tất cả mọi người đều biết rằng chuyện sắp xảy ra chỉ liên quan đến Hook và đang sắp phải làm diễn viên trong hồi kịch, nay chúng sẽ trở thành khán giả.

Sự thay đổi mới nhanh làm sao. Dường như mọi thớ thịt trong con người hắn đều tan rữa ra. Và hắn đổ sập xuống, tựa một đống thịt không hình thù.

Tiếng động tới gần, và cùng với nó là sự thật mười mươi khủng khiếp: con cá sấu sẽ leo lên tàu.

Ngay cả cái móc sắt của Hook cũng bất động, như thể nó cũng biết rằng nó chẳng có gì phải sợ cái con vật kinh dị đó. Trong tình huống nguy kịch này, không phương cứu trợ, nếu là kẻ khác chắc hẳn đã nhắm mắt chờ chết. Nhưng với trí lực phi thường, hắn quỳ gối lê người trên boong tàu càng xa tiếng động càng hay. Bọn cướp biển kính cẩn giãn ra trên đường hắn qua và chỉ khi tới được mạn chắn boong tàu, dựa lưng vào lớp ván gỗ, Hook mới nói được nên lời.

- Giấu ta đi - hắn khàn khàn bảo.

Quân cướp biển quây quanh Hook, mắt tránh nhìn vào con quái vật đang tiến lại gần. Chúng không hề nghĩ tới việc chiến đấu chống lại cá sấu. Đó là số phận đang an bài.

Ngay khi Hook vừa khuất mắt, trí tò mò của bọn trẻ con mới hoàn hồn lại được. Chúng đổ xô nhau ra phía lan can tàu để xem con cá sấu lên tàu. Khi đó, chúng vô cùng ngạc nhiên, nỗi ngạc nhiên lớn nhất của cái đêm đáng ghi nhớ này. Không phải con cá sấu đang tới cứu chúng mà chính là Peter.

Peter ra hiệu cho tụi trẻ không được kêu lên kẻo làm lộ chuyện. Và chú lại tiếp tục kêu tích tắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.