Phá Hiểu

Chương 34: Chương 34: Sự tin tưởng của một Slytherin là như thế nào?




: Sự tin tưởng của một Slytherin là như thế nào?

Edit: Ngân Tử

Buổi tối về, Hermione bị ba má vặn hỏi đủ chuyện, cô nàng xấu hổ đỏ cả mặt ngồi giải thích hết mớ hiểu lầm máu chó này với hai cụ, và tất nhiên là cô phải khéo léo lược bỏ chi tiết Pansy mang thai ra ngoài.

"Thực sự là không có vấn đề gì sao con?" Ông Granger ôm lấy con gái.

"Hermione, con đấy, đôi lúc con kết luận mọi chuyện rất vội vàng." Bà Granger không hỏi nhiều, ra hiệu cho con gái đi nghỉ ngơi sớm, chắc chắn con bé đã rất mệt mỏi sau một ngày xảy ra đủ chuyện.

Hermione dậy sớm vào ngày hôm sau, cô và Draco cùng đi xem nhà, cô không nói cho ba má biết chuyện này vì cô nghĩ rằng ba má sẽ được an toàn hơn rất nhiều khi không biết nhiều chuyện về cộng đồng phép thuật hiện nay.

Điều khiến Hermione hơi sang chấn tâm ní là Draco không chỉ muốn thuê một hai căn nhà ở đây, mà thanh niên trực tiếp móc một đống vàng mua lại từ chủ nhà với một cái giá cắt cổ. Sau đó tên này cho mấy người chủ nhà đó uống mấy thứ nước thuốc gì đó mà tất cả đều trở nên lú lẫn mà không để ý đến tuổi tác của hai người, cũng như không hề yêu cầu bổ sung các vấn đề thủ tục chứng từ liên quan.

"Có một số loại độc dược có tác dụng tương đương với bùa Lú em ạ." Draco thì thầm với người yêu.

"Anh xài sang quá ha." Hermione thở dài, anh ơi đừng nghiện nữa, nhà mình còn gì đâu.

Draco nhún vai nhủ thầm trong bụng, ghi hết vô hóa đơn cậu Sirius rồi nhé, tự nhiên mọc ra một ông cậu có vẻ cũng ngon nghẻ phết. Thề có Merlin làm chứng, cậu đã bấn loạn như thế nào khi nhìn thấy đống vàng trong hầm Gringotts, cậu Sirius cho cậu nhiều đến mức không đỡ nổi. Nên phá bớt cho đỡ bấn ☺️

Vào buổi trưa, Blaise và Pansy đến nơi, và suốt buổi chiều hôm đó, Hermione đưa cả ba người đến trung tâm thương mại để mua sắm tất cả các thiết bị điện và đồ gia dụng cần thiết cho một căn nhà. (Vì căn nhà đã có một số vật dụng do chủ cũ để lại nên họ mua không nhiều lắm). Và tất nhiên người kí hóa đơn là thanh niên sợ gấu Blaise, ba Slytherin về cơ bản là lặng im thin thít mà nghe Hermione bàn bạc thảo luận về đồ đạc với mấy người Muggle.

Đến tối, về cơ bản là mọi thứ trong căn nhà đều đã được sắm sửa đầy đủ tươm tất.

Hermione trở thành một cô nàng Biết-Tuốt thứ thiệt trong khoảng thời gian này, cô đã giải thích và chỉ cho họ cách dùng tất cả các thiết bị Muggle trong nhà.

Hermione và Pansy về cơ bản vẫn chưa thể hòa hợp nhau ngay được. cô nàng đỏng đảnh kia vẫn cứ nhìn xung quanh phòng bằng ánh mắt chán ghét. Tuy rằng nàng ta không nói nên câu nhưng cả người cứ toát ra cái vẻ từ chối hiểu mấy thứ này là đủ hiểu rồi. May thay, Blaise có vẻ hiền hòa hơn rất nhiều, nếu có gì không hiểu, cậu ấy sẽ trực tiếp hỏi cô ngay. Còn Draco thì như một cái đuôi, im lặng đi theo sau cô mà không hề nói chen một câu.

Trong vài ngày cuối cùng của kì nghỉ Giáng sinh, Hermione đã dành rất nhiều thời gian ở đây. Cô nhận thấy một điều rằng thái độ và cách cư xử đối với người khác của các Slytherin quá khác so với Gryffindor. Nếu cô đến giúp đỡ một Gryffindor, thì chưa đầy một ngày, người đó đã rất xởi lởi thân thiện với cô như những người bạn thân lâu năm. Nhưng đây thì lại khác, về cơ bản thì Pansy cứ phớt lờ hết tất cả mọi thứ xung quanh, còn Blasie thì khá lịch sự, tuy nhiên cậu ta vẫn luôn khách sáo và câu nệ. Ngay cả cách tương tác của Draco với hai người này cũng rất khác, trông Draco và Blasie có vẻ thân thiết hơn.

~~~o0o~~~

Ngày cuối cùng của kì nghỉ kết thúc, và các học sinh lục tục trở lại trường.

Vào đêm đầu tiên trở lại trường, trên bàn dài của ba nhà khác ngoại trừ Slytherin ít nhiều đều thiếu vắng đi một số gương mặt quen thuộc.

Cụ Dumbledore nhanh chóng đưa ra lời giải thích rằng hóa ra một số phụ huynh không yên tâm về tình hình hiện tại và quyết định cho con cái mình tạm thời nghỉ học, hầu hết những người này đều là các phù thủy gốc Muggle nên họ không muốn mạo hiểm là điều hiển nhiên có thể chấp nhận được.

Những ánh nhìn buồn rầu xen lẫn tức giận của lũ trẻ tập trung hết vào chiếc bàn của nhà Slytherin.

Đám học sinh nhà Slytherin thì cứ tỏ vẻ thản nhiên, ánh mắt thì thích thú nhìn chằm chằm vào đống đồ ăn trên bàn nhà mình, không ai nhìn đi chỗ khác, kể cả khi thầy hiệu trưởng đang nói chuyện, cứ như thể là tất cả mọi chuyện đang diễn ra đều không liên quan tới họ.

Draco đã nói trước với Hermione rằng ở trường cậu sẽ không thể đối xử tử tế với cô được nữa. Tình hình bây giờ rất chi là tình hình, cho nên không ai muốn gây thêm những chuyện dư thừa rồi mang đến những rắc rối không cần thiết.

Sau bữa ăn, không cần Draco nhắc nhở, lớp tập luyện quyết đấu trong ký túc xá đã tự động bắt đầu.

Nét mặt của tất cả đều hằn lên vẻ nghiêm trọng, kỳ nghỉ lễ Giáng sinh càng khiến cho bọn họ hiểu được rằng tình hình chiến tranh đã thực sự trở nên tàn khốc đến mức nào, nó đang đến rất gần, gần lắm rồi. Draco bình thản đi xung quanh vừa hướng dẫn vừa quan sát mọi thứ.

Chúa tể Hắc Ám hiện giờ đang trông chừng Slytherin rất chặt, Draco chắc chắn sẽ đưa những người bạn này trốn đi, và cậu nghĩ thời cơ của cậu đã đến rồi.

Sau 10 giờ, trong chuyến tuần tra ban đêm, cậu nhận được một tin tốt, từ Millicent.

"Ngài ấy muốn lôi Slytherin vào cuộc chiến này rồi." Millicent cay đắng bảo. Không một gia đình nào thuộc nhà Slytherin có thể trải qua một kỳ nghỉ Giáng sinh an lành theo đúng nghĩa, và những gia đình duy trì sự trung lập càng thêm hãi hùng lo sợ hơn bất cứ ai.

"Vậy nên, tôi có thể đoán rằng câu trả lời của cậu "đồng ý" đúng không?" Draco tựa vào thành cửa sổ, cằm hơi nâng.

"Trong nhà chúng ta có ít nhất là hơn một nửa học sinh thuộc phe trung lập. Tất cả bọn họ đều không muốn bị lôi xuống vũng bùn này." Các bậc phụ huynh đều có những sự bất đắc dĩ của họ, Millicent không có quyền ép họ tham gia hay từ chối chuyện đó. Cô ấy đang ám chỉ cha mẹ mình, và họ muốn cố gắng trụ lại đến cùng, nhưng mà họ hy vọng cô ấy chọn một con đường khác có tương lai hơn.

Chính vì vậy Millicent đã bỏ ra khá nhiều thời gian để tìm hiểu về những người bạn cùng nhà có cùng cảnh ngộ như mình và thuyết phục được họ, đưa đến thống nhất cuối cùng rằng họ sẵn sàng đoàn kết với nhau và chấp nhận rời đi, miễn là giữ được an toàn.

"...Có lẽ tôi nên cảm ơn cậu vì đã lựa chọn tin tưởng tôi." Để khiến cho các Slytherin trung lập lựa chọn tin tưởng một đứa con của Tử Thần Thực Tử sẽ đưa họ thoát khỏi Chúa tể Hắc Ám, Draco phải hiểu rõ cuộc chiến này, nhưng cậu cũng tự hiểu rõ chính bản thân mình rằng cậu chỉ là một cá thể đơn độc. Một mình cậu không thể xoay sở ra nổi thứ gì được, làm một người đứng đầu, cậu cần phải có những cánh tay đắc lực, những vị tướng tài có năng lực hỗ trợ bản thân mình.

"Vậy, kế hoạch của cậu là gì?" Millicent hỏi "Ít nhất thì tôi cần biết kế hoạch sơ bộ." Bọn họ không thể cứ nghe theo Draco mà không hề biết một chút gì.

"Pansy sẽ nói với cậu sau, hai người là bạn thân của nhau mà." Một nét cười được vẽ trên khuôn miệng của Draco: "Tôi nghĩ chúng ta nên bàn tiếp khi về đến phòng nghỉ của Huynh trưởng."

Khi hai người về đến phòng nghỉ Huynh trưởng thì Pansy và Blaise đã làm tổ ở đó một lúc rồi.

Millicent nheo mắt nhìn Pansy, khoanh tay và giọng nghe khá quạu: "Hẹn với chả hò."

Pansy bối rối lườm Draco, có kéo người nhập bọn thì phải báo cho người ta một tiếng để chuẩn bị tinh thần nghe chửi chứ.

Draco nhún vai, còn Blaise thì vui vẻ đứng lên vẫy tay chào Millicent. Vòng xã giao của hai người này trong lễ Giáng Sinh gần như trùng nhau.

"Cậu đang đọc gì thế?" Millicent liếc nhìn mấy cuốn sách mỏng nhỏ bày đầy bàn, không phải là giấy da mà họ thường dùng.

"Đây là sách hướng dẫn sử dụng." Blaise giải thích, sách hướng dẫn chi tiết về cách sử dụng của các đồ gia dụng khác nhau.

Pansy nghiêng người khẽ kéo áo cô bạn thân thỏ thẻ như một đứa bé: "Bọn tớ đã đến thế giới của Muggle một chuyến đấy."

Hể?! Não Millicent vẫn chưa kịp load xong.

Pansy và Millicent đã ở chung kí túc xá với nhau gần 5 năm, tuy là tính cách hơi khác nhau nhưng lại thân thiết như chị em vậy. Millicent tính tình chững chạc như thể một cô chị gái, còn Pansy cá tánh hay gây hấn lúc này đây lại ỏn ẻn giống một đứa em nhỏ vừa làm sai chuyện gì đó. Cô nàng ngoan ngoãn khai báo từ đầu đến đuôi hết tất cả mọi chuyện cho Millicent, đương nhiên là phải lược bỏ bớt đoạn có Hermione Granger và mệnh lệnh của Chúa tể Hắc Ám. Nói tóm gọn lại là, tui sẽ không theo chân ba mẹ làm khùng làm điên, đi với Draco còn có khả năng sống sót cao hơn, hơn nữa bây giờ tui và Blaise đang hẹn hò, cho nên đây sẽ là cơ hội để hai đứa tui "đưa nhau đi trốn", zậy đó.

Biểu cảm của Millicent lúc này là sự nhẹ nhõm pha lẫn chút hoảng hồn. Nhất là khi nghe con nhỏ bạn thân của mình có em bé rồi phải cải trang thành Muggle để trốn khỏi chiến tranh, cô chỉ biết ngây người ra.

Draco quan sát hành động của hai cô gái, huých nhẹ vai Blaise: coi chừng con ghệ mày đi bạn hiền, nói nhiều vcl.

Trong liên minh của các Slytherin, niềm tin luôn là thứ quan trọng nhất.

Bốn người bọn họ, ngày thường sẽ là như thế này, Draco và Pansy, Millicent và Blaise, đây là cách ghép cặp hằng ngày mà chúng bạn thường hay thấy. Mà bốn người họ giờ đây đã gần như là một khối thống nhất, điều này cũng làm cho các Slytherin khác tin tưởng bọn họ hơn rất nhiều.

"Nghĩ gì thế?" Pansy cười lấy lòng bạn mình, cô đặt tay lên vai Millicent: "Tuy là thế giới Muggle không có gì tốt đẹp mấy, nhưng an toàn là trên hết bà ạ."

Millicent trầm ngâm hồi lâu, rồi quay lại hỏi Draco: "Cậu nghĩ như thế thật à?"

Draco nhướn mày rồi gật đầu chắc chắn.

"Sắp xếp ổn thỏa hết chưa?" Milllicent hỏi.

Draco lại gật đầu.

"....Vậy thì được rồi." Sau khi phân tích thiệt hơn hồi lâu, Millicent gật đầu: "Tôi sẽ báo địa điểm với bọn họ, nếu như bọn họ có thể chấp nhận được chuyện này, còn nữa, tôi nghĩ là cậu không ngại đâu nếu tôi nói vụ này là do cậu bày đầu?" Millicent bây giờ chỉ liên hệ với những người bạn trung lập bằng danh nghĩa cá nhân của mình, trong chuyện này còn liên quan rất nhiều đến tình cảm bạn bè và sự tin tưởng nhau.

"Không sao." Draco dừng lại vài giây, nghiêm nghị nói: "Nói với họ rằng tôi sẽ làm được những gì tôi đã hứa."

"Cậu... thật sự tự tin như vậy à?" Millicent bật ra câu hỏi, không phải ai cũng dám cam đoan như thế, người bọn họ chạy trốn chính là Ngài đó.

Làm sao mày có thể thuyết phục được người khác nếu như chính bản thân mày không có nổi niềm tin vào bản thân. Đôi mắt xám của Draco ánh lên một tia sáng: "Một Malfoy sẽ không làm những việc không chắc chắn, và..."

Draco kéo dài giọng, và ba người nhìn cậu đầy vẻ nghi hoặc.

"Không, không có gì đâu." Draco khẽ lắc đầu, cậu tin rằng chỉ cần tất cả rời đi một cách suôn sẻ, những Slytherin ở lại chiến đấu sẽ không bị sự uy hiếp nào nữa, bởi vì bản thân nhà Slytherin luôn tồn tại như những con tin mà Chúa tể Hắc Ám dùng để kiềm chế những kẻ bề tôi của hắn vào thời điểm cần thiết.

Millicent chỉ hỏi thêm vài câu, và trước khi bước ra ngoài, cô nàng thò đầu vào nói với Pansy: "Quên nữa, chúc mừng nhé bạn yêu."

Pansy ngay lập tức nở một nụ cười tươi rói.

Sau khi Millicent rời đi, Blaise tiến lại và hôn lên má bạn gái mình một cái chụt: "Cười lên trông xinh thế không biết!"

Draco đỡ trán: "....Ê hai bạn mình còn sống." Thanh niên không có ghệ ở bên yếu ớt lên tiếng.

"Ôi chao người trong nhà cả mà." Blaise bị người yêu đạp cho một phát ngay khi vừa phát biểu xong.

Pansy khoanh tay lại, nghiêm túc hỏi: "Còn những học sinh khác thì sao?"

"Cứ để đó đi, không vội." Draco nói.

Blaise bật cười và nói: "Goyle và Crabble sẽ đi theo mày bất kể lý do là gì."

Draco trợn mắt nhìn Blaise, má mày, nói làm như tao là thằng buôn người không bằng.

Lúc này, vẻ mặt Pansy đột nhiên nghiêm túc: "Hạn chót còn 1 tuần đó hai bạn ạ."

"Thời gian cụ thể là lúc nào?" Draco hỏi.

"Tủ Biến Mất đã sửa xong rồi và mình đã bỏ nó vào phòng Yêu Cầu. mình dự định là sẽ báo với bên đó vào cuối tuần này." Để giảm thiểu thương vong không cần thiết.

"Bản thân em cũng phải nhớ cẩn thận." Blaise lo lắng: "Phải cố mà giấu nhẹm mọi chuyện đi, giả vờ như em đang hoảng loạn sợ hãi, giả vờ như mình đã cố gắng hết sức...." Ông bố tương lai cứ lải nhải suốt.

Pansy đạp thêm một phát vào tên người yêu luôn mồm lảm nhảm.

"Cổ là đứa biết cách giả vờ hơn bất cứ ai trong chúng ta bồ tèo ạ." Draco càu nhàu.

Pansy liếc Draco một cái rồi đi tới bàn đọc mấy cuốn hướng dẫn sử dụng, Blaise lập tức đi qua ngồi sát bên, vẻ mặt cũng tập trung không kém.

Ngày hôm sau, Draco nhận được khá nhiều sự quan tâm chú ý trong ký túc xá Slytherin.

Draco thấy nhẹ nhõm trong lòng nhưng mà cùng với đó tâm trạng của cậu ngày một nặng nề hơn. Pansy và Blaise đang tập trung chuẩn bị cho ngày sắp tới. Không giống như cậu, những cảnh tượng đó cứ như thước phim tua đi tua lại biết bao lần trước mắt, tháp thiên văn, bầu không khí nghẹt thở, một lão già đang suy kiệt, những Tử Thần Thực Tử gào rú kinh tởm, và cả bóng dáng Severus Snape bị đêm đen nuốt chửng.

Daco nắm chặt tay, nói chuyện với lão già cứng đầu kia một lần nữa cũng chẳng ích gì, cậu phải nói chuyện trực tiếp với thầy Dumbledore.

Tuy nhiên, điều mà Draco không ngờ là Snape đến tìm cậu với một cái mặt quạu quọ vào chiều thứ Tư.

"Có chuyện gì sao ạ?" Draco duy trì vẻ mặt bình tĩnh, giống như mấy lần trước cậu đi tìm Snape, ổng cũng bày cái vẻ mặt này cho cậu nhìn, giờ tui trả lại ông hết đó.

"Ta cảnh cáo trò, đừng làm những chuyện dư thừa." Snape thật sự bực bội, hành động và ảnh hưởng của lớp luyện tập quyết đấu trong nhà Slytherin vượt quá sự tưởng tượng của ông, lòng ông không khỏi dấy lên sự lo âu vì không biết thằng nhóc kia có can thiệp vào nhiệm vụ thật sự của ông không.

"..." Draco nhướng mày cười mỉa: "Giáo sư Snape, gần đây em làm nhiều chuyện lắm ạ, em hổng biết được chuyện nào là dư thừa đâu."

"Trò hiểu ta đang nói chuyện gì." Ông kìm chế cơn tức giận của mình.

"Em không hiểu." Cậu lập tức vặn lại, nở một nụ cười.

"Draco Malfoy!" Snape gần như quát lên đập rầm vào bàn: "Nếu trò còn coi ta là giáo sư của trò thì phải nghe lời ta! "

"Severus Snape!" Draco thu hồi nụ cười, lần đầu tiên cậu trực tiếp gọi tên cha đỡ đầu, cậu nhìn sâu vào đôi mắt đen đang tràn đầy lửa giận: "Không chỉ có như vậy đâu, giáo sư biết không. Giáo sư còn là... người thân của con nữa."

Vì là người thân nên không thể nhìn nhau đi vào chỗ chết.

Người đàn ông như đóng băng tại chỗ.

Draco quay người rời đi, rồi dừng lại.

"Draco..."

Giọng nói của người đàn ông mang theo hơi thở u ám, và khi Draco quay đầu lại, những lời tiếp theo thậm chí còn mang theo vị của sự tuyệt vọng.

"Nếu định mệnh bắt Potter phải chết cùng Chúa tể Hắc ám, thì ta còn có thể làm gì để để chuộc lại lỗi lầm năm xưa đây?"

Lần này đến lượt Draco sững người, giọng nói đứt quãng: "Thầy... Thầy nói cái gì?"

Dù làm gì, Snape chưa bao giờ tìm người để bàn bạc, ông luôn tự lên kế hoạch rồi tự thực hiện các nhiệm vụ của mình một cách âm thầm. Với thân phận, địa vị và cả bản tính đa nghi của mình, ông không cho phép bản thân hỏi ý kiến của bất kì ai, chưa kể đến niềm kiêu hãnh của một Slytherin, ông luôn có thói quen giấu kín mọi chuyện trong lòng và gặm nhấm nó một mình, mà chẳng buồn than vãn với ai, kể cả bạn bè, hay cả đứa con trai đỡ đầu Draco Malfoy đang đứng trước mặt.

Nhưng giờ đây, Snape hỏi cậu, vì ông coi Draco như một người trưởng thành, vì ông hy vọng cùng là một Slytherin, đứa con đỡ đầu của ông có thể hiểu và tôn trọng quyết định của ông.

Một tháng trước, khi tranh cãi về chuyện ám sát chết tiệt trong văn phòng hiệu trưởng với Dumblerdore, ông thật sự không muốn ra tay, nhưng cuối cùng vẫn bị lão ong mật chết tiệt thuyết phục. Kể từ hôm đó, linh hồn ông như bị bóng tối nuốt chửng. Nếu chuyện đã đến bước đường cùng thế này, cần gì phải cố chấp nữa, cứ chấp nhận thỏa hiệp mà thôi.

Cách đây vài ngày, Dumbledore đã có một cuộc nói chuyện khác với ông về vấn đề di chúc, và cuộc nói chuyện đó là trái tim ông chất chứa đầy phẫn nộ và bất lực.

Trường sinh linh giá!

Tại làm sao mà Dumbledore lại giữ kín chuyện này với ông lâu đến thế, làm sao lão có thể không ngượng miệng mà nói với ông rằng Potter là một Trường Sinh Linh Giá! Và rằng là nếu Potter không chết thì Chúa tể Hắc Ám cũng sẽ không bao giờ đi đời nhà ma!

Ông không bảo vệ thằng nhóc Potter chết tiệt đó để giờ đây nó như heo chờ giết thịt!

Và lão già đã trải qua biết bao thăng trầm của cuộc đời đó không hề dùng bất cứ lời lẽ chính đáng nào để biện giải cho bản thân, lão chỉ nói: "Ta xin lỗi." Chân thành, thậm chí còn mang theo nỗi hổ thẹn.

Snape thậm chí còn không đủ sức để trừng Dumbledore, bởi vì ông tin rằng, nếu có thể, Dumbledore sẵn sàng đánh đổi mạng già của mình để giữ cho Potter được sống, nhưng đáng tiếc, người được chọn lại là Harry Potter, không phải Dumbledore, cũng không phải ông.

Hoặc là Harry Potter chết, hoặc Harry Potter chết cùng Chúa tể Hắc Ám.

Trong trường hợp đó, ông còn cần quan tâm điều gì nữa, dù có chết cũng khó chuộc tội, ông nợ Lily, không phải sao, ông là kẻ đã hại chết cả gia đình cô ấy, mười mấy năm về trước, ngay cái khoảnh khắc mà ông đem lời tiên đoán nói cho Chúa tể Hắc Ám.

Hết chương 34

Note của Tử: Lâu lâu up một chương cho các bạn biết mình không drop, zậy thoi hà. Nếu mình vui thì tuần này sẽ có thêm chương mới, còn mình buồn thì đợi khi nào mình vui thì bàn tiếp ha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.