Dành tặng cho chị Thanh iu vấu của em Tiara_Ng
~~~o0o~~~
Chương 33: Hãy tin anh!
Edit: Ngân Tử
Hermione là một cô gái mạnh mẽ rất ít khi khóc lóc ỉ ôi. Lúc còn nhỏ, lúc bị ngã xuống đất, trầy cả một mảng da lớn trên đầu gối, cô bé Hermione chỉ nghiến răng chịu đau và đứng dậy. Nhưng lần này, vừa ra khỏi cửa thư viện nước mắt cô đã tuôn như mưa. Đến khi lên chuyến đò Hiệp Sĩ, cô chỉ biết vùi đầu và lau nước mắt. Xuống xe xong, cô mở cửa lao thẳng lên lầu, khóa chặt của phòng ngủ trong tiếng gọi lo lắng của ba má.
Cô không muốn lờ đi hai người, nhưng cô không nói nên lời, cô vùi mình vào chăn và cố kìm nén tiếng khóc òa ấm ức. Tại sao Draco có thể làm điều này với cô chứ! Đã hẹn hò với Pansy nhưng vẫn đi tán tỉnh cô? Hermione thừa nhận rằng mình đã rất thích Draco, cực kì thích, nhưng nếu đã không phải là của mình thì Hermione không cần nữa!
Mặc dù cố kìm nén, nhưng tiếng khóc của cô vẫn vọng khẽ ra ngoài qua cánh cửa đóng chặt.
"Anh yêu, hãy để Hermione bình tĩnh lại trước đã." Bà Granger kéo chồng lại, khi ổng đang chuẩn bị phá cửa vô phòng.
"Chắc chắn là thằng nhãi đó làm rồi!" Ông Granger gầm gừ: "Nó mà tới đây thì chắc chắn nó no đòn với anh!"
"Xuống lầu trước đi đã nào, nha anh?" Bà cố gắng kéo chồng mình đi.
Kết quả là hai vợ chồng ngồi trong phòng khách suốt buổi chiều. Chồng thì cứ đốt từng điếu thuốc lá, nhưng vợ thì cũng không cản. Bà biết ông ấy chỉ hút thuốc mỗi khi thật sự buồn lòng. Hermione là cô con gái cưng duy nhất của hai vợ chồng bà, chồng bà cưng chiều thương yêu con bé vô cùng.
Đến bữa tối, và con bé cũng chưa xuống lầu, hai vợ chồng lại lên lầu một lần nữa, nhưng vẫn không gọi được con bé ra ngoài. Hai người biết tính tình con gái rất cứng đầu nên cũng hết cách bó tay, chỉ đành xuống lầu rồi ngồi nhìn nhau, con gái cưng buồn bã bỏ bữa, họ cũng chẳng nuốt vô.
~o0o~
Cùng lúc đó, một nơi nào đó ở giới Muggle, Draco mệt mỏi dẫn Blaise và Pansy đi mua quần áo Muggle để cải trang.
"Nhất định phải thay à?" Blaise nhỏ giọng hỏi bạn mình.
"Nhập gia tùy tục đi mày." Draco trả lời đơn giản.
Pansy túm chặt cái áo chùng đen của mình và liếc nhìn cái áo khoác lông tím rực rỡ: "Mình thích cái này!" Ngay cả khi chọn đồ Muggle, con nhỏ này vẫn thích mấy thứ lòe loẹt.
Sau hai tiếng khốn khổ, hai người này cũng chịu mặc quần áo Muggle, Pansy chọn cho Blaise một chiếc áo lông màu đen cùng kiểu, là đồ đôi dành cho các cặp tình nhân.
"Cậu rành mấy thứ này ghê nhỉ." Pansy bước ra khỏi cửa hàng và quan sát hành động của Draco suốt từ nãy giờ, từ cách nói chuyện đến cách trả tiền, cậu ấy hành động hệt như một người Muggle bình thường.
"Mình chỉ biết một số thôi, đủ để giao tiếp cơ bản thông thường hằng ngày." Draco thẳng thắn: "Nếu cậu muốn sống ở đây mà không cần bất cứ cây đũa phép hay bùa chú nào thì cậu còn phải học nhiều thứ lắm."
"Thôi giờ đến nhà Granger luôn đi." Blaise thở dài rồi ôm vai bạn gái đi theo Draco. Cậu biết vụ ở thư viện rồi. Tội nghiệp thằng bé.
Không lâu sau, cả ba người đã đến trước cổng nhà Hermione.
"Nhà gì nhỏ xíu." Pansy thì thầm, hơi coi thường một xíu.
"Tao đứng ngoài này đợi, hai đứa vô đi." Draco làm lơ lời nói của Pansy và ra hiệu hai người đi vào.
"...Rồi làm sao để vô đó?" Blaise mở miệng, đầu thì mơ màng.
"Có một cái nút màu đỏ ở bên phải cạnh cánh cửa. Ấn vô đó rồi chờ ai đó ra mở cửa thôi." Draco dạy.
"Chắc người mở cửa sẽ là một Muggle." Pansy lẩm bẩm, cô nàng vẫn còn một chút lúng túng. Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với một Muggle bình thường và cũng là lần đầu tiên cô đặt chân đến giới Muggle.
"Mày không vô hả?" Blaise cũng y như Pansy, nên hơi ngại.
"Tao vô là ăn đấm ngay." Draco buồn bã.
Blaise nhún vai rồi ôm vai bạn gái: "Đi thôi tình yêu ơi, anh đi cùng em."
Trong Slytherin, Blaise nổi tiếng dẻo mỏ, còn rất đào hoa nữa, ai biết đâu lại bị con nhỏ điên Pansy dạy ngoan như cún con.
Pansy vẫn lừng khừng hai bước rồi mới đi với Blaise.
Draco đứng yên tại chỗ, cậu nghe thằng bạn mình thì thầm gì đó rồi nhỏ bồ nó rít nhỏ: "Tất cả là lỗi của anh hết...."
Xa xa, Draco thấy hai người đứng loay hoay trước cánh cửa khá lâu trước khi bấm chuông, và một lát sau cánh cửa bật mở ra.
~o0o~
Hermione biết ba má rất lo lắng cho cô, nhưng cô chỉ muốn nằm yên trên giường gặm nhấm nỗi đau thất tình này thôi.
"Hermione!" Giọng của ba lại vang lên ngoài cửa.
"...Con ổn mà, con chỉ buồn ngủ thôi." Hermione cuối cùng cũng mở và nói vọng ra.
"Hermione, có hai người bạn muốn gặp con này." Lần này là giọng của má.
"Con không muốn gặp ai hết." Hermione nói một cách ủ rũ, cô chỉ muốn ở một mình thôi: "Má nói con không có ở nhà là được."
Bà Granger cau mày, nhớ lại những gì cậu bạn ở tầng dưới nói lại với bà, và nói lại: "Một cậu bé tên là Blaise đã đưa theo bạn gái mình là Pansy đến và muốn gặp con." Hai cô cậu bé đó nói rằng, chỉ cần nói vậy thì Hermione sẽ mở cửa ngay.
Hermione bật dậy, cái gì xảy ra vậy?!
Nhanh chóng đứng dậy, cô chạy ra mở cửa: "Cậu ta nói gì thế ạ?"
Ông Granger xót xa khi thấy đôi mắt sưng húp của con gái.
"Hai đứa nó đang ở dưới nhà ấy." Bà Granger cũng thấy xót con gái mình, bà đưa tay vuốt tóc cô.
Hermione vội vã chạy xuống dưới nhà. Cô biết Blaise, cậu ta ở nhà Slytherin, cùng khóa cô, nhưng là bạn trai của Pansy là sao, không phải Draco à?
Chạy vội ra cửa, Hermione thấy hai người đang đứng ở đó, Pansy quay mặt đi không nhìn cô, Blaise thì sững người, anh chàng hơi ngại khi nhìn thấy một cô gái với cái đầu xù như thỏ Angora.
"Hai người..." Hermione thậm chí còn không nhận ra sự bất thường về ngoại hình của mình.
"Cô hiểu lầm, con nhỏ ngu ngốc." Pansy hừ một tiếng.
Blaise xoa mồ hôi, tụi mình tới đây không phải để cãi nhau em ei: "Mình nghĩ là chúng ta cần nói chuyện, Granger à."
"Cô và Draco không..." Hermione vẫn nhìn chằm chằm vào Pansy.
"Ai bảo cô nghe lén tôi và cậu ấy nói chuyện làm gì?" Pansy trợn mắt và không nghĩ mình sai.
Lúc này, hai ông bà Granger bước xuống, Blaise vội đẩy khẽ vai bạn gái mình, ý bảo đừng nói nữa. Cậu biết Pansy không thích Granger và cũng không thích Muggle, nên bây giờ hãy để cậu ta nói: "Túm cái quần lại là cậu thật sự hiểu lầm, Pansy là bạn gái của tôi và Draco nó chả liên quan gì hết."
Bà Grager túm lấy tay chồng mình ngăn cho ông định nói gì đó, bà cũng hơi hiểu vài phần câu chuyện rồi.
"Thật à?" Hermione nhìn Blaise.
"Draco nó đứng đợi ngoài kia kìa, nhìn buồn bã đến là tội." Blaise nhích sang bên chỉ về phía sau.
Hermione thấy Draco đứng lấp ló bên ngoài cổng.
Hermione hít mũi, chạy chân trần lao ra thẳng ngoài sân và đứng trước mặt cậu.
"Khóc sưng hết cả mặt thế này..." Draco đưa tay xoa mặt người yêu.
"Sao anh không nói gì hết?" Hermione lại bắt đầu sụt sịt lần nữa.
"Em có cho anh thời gian giải thích đâu?" Draco trả lời một cách bất lực, nhưng tay thì vẫn xoa đầu rồi vén gọn tóc cho người yêu.
"Nghe nói như vậy, ai không hiểu lầm mới lạ." Hermione lẩm bẩm: "Chuyện quái quỷ gì xảy ra với hai người vậy." Mối quan hệ kì cục kẹo.
"Về điều này, tụi mình cần nói chuyện em ạ." Draco đề nghị: "Hay là, anh sẽ dẫn hai đứa nó đến vào ngày mai, hôm nay em cứ nghỉ ngơi đi?"
"Không, nói ngay và luôn đi!" Hermione muốn biết ngay.
"...Ít nhất thì em cũng phải đi giày vào chứ." Draco cảm thấy đau đầu thật sự.
Heermione cúi đầu nhìn, đỏ mặt xong rồi chạy biến vào nhà, nhanh chóng mang giày, lấy thêm một chiếc khăn choàng và rời đi.
"Hermione!" Ông Granger gọi giật lại.
"Con đi một lát rồi về thôi." Hermione nói chắc chắn.
Pansy thấy thế cũng quay đầu đi theo, Blaise thì chào tạm biệt rồi nhanh chóng chạy theo ba người.
Bà Granger nắm lấy tay chồng mình giữ ông ấy lại, nói với theo con gái: "Nhớ về sớm đấy nhé!"
"Con biết ròi mà ~"
Năm phút sau, trên đường phố, Draco và Hermione đi trước, Blaise và Pansy đi cách sau đó mấy mét.
"Chưa ăn gì đúng không?" Draco ôm lấy vai người yêu. Sau khi thấy cô gật đầu thì bảo: "Đến nhà hàng hôm nọ ăn đi rồi anh nói chuyện cho nghe."
"...Lần đầu tiên em thấy Draco như vậy đấy." Pansy dựa vào Blaise nói rằng lần đầu tiên cô thấy một Malfoy dịu dàng tình cảm đến vậy.
"Điều đó cho thấy rõ ràng là Draco té vào tình yêu với Granger không lối thoát rồi." Blaise cũng nhẹ nhàng khuyên bạn gái: "Cho nên em cũng nói chuyện nhẹ nhàng hơn chút đi, nhé?"
Pansy miễn cưỡng gật đầu: "Nhỏ đó giúp đỡ chúng ta mà."
Draco dẫn Hermione đến nhà hàng Pháp lần trước đó.
"Ồ, chào ngài, lại gặp được ngài rồi." Vừa ngồi xuống, cô bồi bàn người Pháp tràn đầy năng lượng Anne lại bước tới và nói bằng tiếng Pháp, và đưa thực đơn.
Draco cười toe toét và ra hiệu cho Blaise với Pansy gọi món.
Tới đây quan trọng không phải để ăn nên Blaise liếc sơ qua thực đơn rồi gọi tượng trưng: "4 phần sườn cừu." Thấy cô bồi bàn nói bằng tiếng Pháp nên Blaise cũng nói với cô ấy bằng tiếng Pháp.
Pansy liếc qua thực đơn rồi nói thêm: "Một phần gan ngỗng và một chai Wishky." Cô nàng vẫn thích gọi theo sở thích của mình.
"Đừng gọi Wishky." Blaise lắc đầu với bạn gái mình, nhắc nhở cô đừng uống rượu: "Hai phần gan ngỗng là được rồi."
Pansy nghĩ bây giờ cô đang mang thai nên cũng không mè nheo.
Cô bồi bàn đi vào trong gọi món.
Tâm trạng của Hermione đang rất bối rối. Cô nhìn Pansy, rồi nhìn hai cậu con trai, vẫn còn một số điều cô còn thắc mắc cho nên cô phải hỏi ngay bây giờ: "Tôi muốn biết, tại sao cô lại làm hành động thân mật với Draco như thế trong khi hai người chẳng có gì?"
Một phong cách rất Gryffindor, Pansy nghĩ thầm, miệng trả lời: "Tôi nói này, lúc đó tôi chỉ cảm thấy có ai đó đang nghe lén chúng tôi nói chuyện, nên tôi thử một tí thôi."
"Làm sao mà cậu biết có người ở đó vậy?" Draco cũng thắc mắc.
Sự khinh bỉ của Pansy cuối cùng cũng mất kiểm soát mà phun trào ra bằng một cái liếc: "Tui thích trang điểm đậm nhưng mà có bao giờ ông thấy tui dùng nước hoa không?"
Hả? Hermione khó hiểu.
"Vì bùa tàng hình không thể che dấu mùi hương, Granger ạ, một Slytherin thì luôn luôn thận trọng dù ở bất cứ đâu, Draco không hẹn hò với một Slytherin cho nên tôi cần biết đó là ai." Pansy xòe tay,vô cùng tự hào về sự cẩn trọng của mình, sau đó cô nàng lại mỉa mai: "Nhưng mà ngạc nhiên lắm đó, ai mà ngờ được một cô nàng mọt sách Biết-Tuốt lại chú ý đến ăn mặc và nước hoa đến như vậy."
Hermione vừa ngạc nhiên vừa ngượng ngùng. Điều cô ngạc nhiên chính là khả năng quan sát cảm nhận của Pansy lại tốt đến vậy. Ngượng ngùng vì hành động nhỏ của mình bị người ta nhìn ra hết trơn.
"Tốt rồi, hiểu lầm đã được giải đáp." Blaise hòa giải: "Thực ra là, chúng tôi có một số thứ cần nhờ đến sự giúp đỡ của cậu."
"Sự giúp đỡ của tôi?" Hermione hỏi lại.
"Anh hi vọng là em có thể dạy cho hai người này một số kiến thức và kĩ năng sinh hoạt của Muggle."Draco tiếp lời.
"Cái gì?" Hermione tưởng mình đã nghe lầm.
"Bọn tôi thật sự cần cô đấy." Blaise nói: "Trong tình trạng thể chất của Pansy như thế này, ngộ nhỡ ở lại bên kia mà bùng ra chiến tranh thì không an toàn chút nào cả."
À, đúng rồi, Pansy đã có thai và Hermione nhớ ra rồi.
Lúc này, những món ăn đã được đưa lên, Pansy và Blaise im lặng.
Draco khuyên cô nên dùng bữa như một cách cho cô thời gian để tiêu hóa luôn mấy thông tin vừa được nghe.
Nửa tiếng sau, tất cả đã ăn uống xong xuôi.
"Bọn tao đi trước đây, hai người cứ bình tĩnh mà trò chuyện đi." Blaise đưa Pansy rời đi, chắc chắn là Draco và Granger còn nhiều chuyện để tâm sự riêng.
Khi Hermione và Draco rời khỏi nhà hàng thì trời đã tối hẳn.
"Pansy không muốn bị cuốn vào cuộc chiến này." Draco nói cẩn thận: "Vì vậy, cổ thật sự cần sự giúp đỡ của em, anh nghĩ là em cũng nhìn ra được tình trạng của cổ hiện giờ không hề ổn chút nào."
Cả cha và mẹ đều là những Tử Thần Thực Tử khét tiếng, tình cảnh gian nan thật sự.
"Cổ muốn trốn ở đây thật à?" Hermione xác nhận lại: "Em thấy là cổ chưa sẵn sàng để cải trang thành một Muggle đâu."
"Điều đó sẽ giữ cho đứa trẻ trong bụng cô ấy an toàn, cổ sẽ làm điều đó." Draco nói nhẹ nhàng: "Đừng đánh giá thấp bản năng của một người mẹ chứ." Lúc đó, má của Draco có thể phớt lờ mệnh lệnh của Chúa tể Hắc Ám và tìm người giúp đỡ cậu hoàn thành nhiệm vụ, điều đó cho thấy bản năng bảo vệ con của một người mẹ vĩ đại đến cỡ nào.
"Cổ còn chưa đủ tuổi làm mẹ nữa!" Hermione thở dài, mấy người Slytherin biết chơi thật đấy.
"Nhưng suy nghĩ của cô ấy trưởng thành rồi và cổ biết nên làm điều gì mà." Draco chạm vào trán Hermione.
"Em thừa nhận là em đã đánh giá thấp cô ấy." Hermione cảm thấy mình biết quá ít về Slytherin, bọn họ ngụy trang quá giỏi, mà Draco là kẻ cầm đầu phi vụ này.
"Em sẽ giúp chứ?"
"Không thành vấn đề."
"Tốt rồi, giờ nói chuyện của tụi mình." Draco hạ giọng.
"Tụi mình?" Hermione cảm thấy hơi tội lỗi một xíu.
"Giữa tụi mình chẳng hề có lấy một tí niềm tin nào dành cho nhau cả, em thấy sao hả?" Draco nói, cậu nhìn vào đôi mắt nâu của người yêu gằn từng chữ một.
"..." Hermione muốn bác bỏ, nhưng không nói nên lời.
"Hứa với anh đi..." Giọng nói của chàng trai mang theo một sức mạnh mê hoặc kì diệu: "Dù bất kể trong tương lai có xảy ra điều gì, hãy tin anh."
Đôi mắt sâu thẳm thẳm như hút cả thế giới của Hermione chìm sâu vào đó.
"Nhé?" Draco kéo dài.
"Vâng." Hermione nghe thấy giọng mình trả lời.
Draco vòng tay ôm eo người con gái cậu yêu nhất trên đời, hôn lên đôi môi đang run nhẹ của cô, và đôi tay nhỏ của cô dần đưa lên và ôm lấy cổ người yêu mình.
Sẽ không có lần sau đâu.
Em tin anh.
Hết chương 33