Phá Hiểu

Chương 32: Chương 32: Pansy đốt nhà






Edit: Ngân Tử

Kì nghỉ Giáng sinh là một kì nghỉ dài ngày, và hầu hết thời gian Hermione đều ở trường, chơi với Draco. Bằng một cách vi diệu nào đó cô phát hiện rằng mình đã không còn choáng váng khi đi Chuyến đò Hiệp sĩ nữa, thì ra chuyện này còn có thể rèn thành thói quen.

"Đội tuyển Gryffindor sẽ phải hối tiếc khôn cùng khi đã bỏ lỡ một tuyển thủ Quiddith tiềm năng như em." Draco ghẹo.

"Coi chừng tui đó!" Hermione dọa một cách thản nhiên. Cô cũng đã quá quen với việc Draco thích cợt nhả ghẹo cô rồi. Cô đặt xuống bàn tròn hai tách trà đen và một chút đồ ăn nhẹ mang lên từ nhà rồi ngồi xuống.

"Đây là thư viện, thưa quý cô." Nói xong, Draco nhấp thêm một ngụm trà đen.

"Dù sao thì bà Pince cũng có thấy đâu nào." Hermione cũng cầm một tách trà nóng nhấp một ngụm và liếc Draco với ý "ủa mình tưởng bạn là một người bất chấp chứ nhể."

"Năm ngày này học sinh bắt đầu lục tục về trường rồi đấy." Draco nhìn xa xăm vô định, tự nhiên hơi dâng trào cảm xúc, cuộc vui nào rồi cũng sẽ đến lúc tàn, những ngày như thế này, dù có yên bình hạnh phúc đến đâu, cũng đến lúc kết thúc rồi.

Hermione lại không nghĩ xa như Draco. Cô khẽ nghiêng đầu và nói: "Rồi anh sẽ lại trưng ra cái bản mặt boy lạnh lùng khi gặp em đúng không?"

"Đừng giận nào!" Draco không nhịn được cười: "Miễn là em không gào tướng lên "Draco!" rồi bổ nhào vào anh là được."

"Ai bổ nhào!" Hermione lườm người yêu cháy mặt: "Anh là một Slytherin hàng fake à, sao cợt nhả như thế hả?"

"Đừng nóng..." Miệng Draco vẽ một đường cong: "Em cứ tự nhiên làm điều em thích."

Sự thật chứng minh rằng, khi một Slytherin lỡ chân té vào tình yêu thì da mặt còn dày hơn mặt bàn.

"Nghe tự hào ghê....." Lời của Hermione bị ngắt ngang bởi nụ cười vụt tắt của Draco và một ngón trỏ đặt khẽ lên môi cô ra hiệu im lặng. Không khí trở nên lúng túng, Hermione nghe thấy có tiếng bước chân khẽ khàng đang tiến đến gần.

Bất cứ ai nhìn thấy hai người họ đang nói cười bên trong thư viện đều không tốt một chút nào.

Draco ra hiệu Hermione cất bớt một chiếc tách, sau đó ếm bùa tàng hình lên cả cô và chiếc ghế đang ngồi.

Ai đang đến?

Tiếng bước chân dần trở nên rõ ràng hơn, Draco có thể nghe được cả tâm trạng lo lắng bất an của chủ nhân những bước chân đó.

Chẳng mấy chốc, một mái tóc đen nhánh xuất hiện sau những giá sách.

Pansy Parkinson?

Draco bất ngờ. Cậu chợt nhớ ra là đã từng nói với Pansy và Blaise rằng nếu có chuyện cần gặp cậu thì họ có thể tìm đến thư viện. Họ biết cậu có chìa khóa thư viện.

"May quá, Draco, cậu đây rồi." Pansy không hề trang điểm, cô khẽ lau mồ hôi trên trán và ăn mặc không thể đơn giản hơn, có thể thấy cô thật sự đang rất bất an.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Nét mặt của Draco bỗng trở nên nghiêm túc.

Pansy do dự, giọng cô thật sự hiện ra vẻ yếu ớt: "Mình gặp rắc rối rồi, năng lượng phép thuật của mình...đang dần biến mất."

Đôi mắt Draco trợn tròn, không thể nào, chuyện này thật vô lý.

Pansy hít một hơi thật sâu và đi chậm về phía bàn tròn, nói khẽ: "Mình dính bầu."

Lúc này, Draco cứng đờ, và Hermione, người đang hóng hớt cũng cứng đờ luôn.

"Mình nghĩ có thể đây cũng là một lý do, mặc dù nó rất hiếm gặp..." Pansy bước đến gần chiếc bàn, đột nhiên cô dừng bước, lời đang nói cũng chợt dừng, đôi mắt cô nàng cong cong lóe lên tia gian xảo, thoáng chốc, một nụ cười nhẹ vẽ lên khóe miệng và giọng điệu cô trở nên quyến rũ: "Mình thật sự rất phiền não đấy, Draco."

Cô nàng vén nhẹ mái tóc đen dài ngang vai của mình sau đó đi đến sau lưng anh thanh niên tội nghiệp, thân mật ôm choàng lấy cổ cậu, giọng nói bỗng trở nên ngọt ngào. "Cậu nói xem, mình nên làm gì đây hả Draco?"

Một cảm xúc chua xót vô cùng ùa thẳng vào lồng ngực Hermione, đôi mắt cô đỏ hoe lên, Pansy nói với Draco rằng nhỏ đang có bầu và thái độ của nhỏ với Draco?! Hai người này rốt cuộc đã đến mức nào rồi đây?

"Két____" Hermione đứng bật dậy, và làm cái ghế phát ra tiếng động, nhưng trước khi cô đứng lên hoàn toàn, một bàn tay đã nắm lấy vai cô.

Draco không có thời gian để kịp ngăn chặn mọi chuyện đang diễn ra, và Pansy cũng vươn tay nhanh như chớp để bắt lấy một thân thể vô hình.

"Choang____" Cốc trà của Hermione rơi xuống sàn vỡ tan.

"Hẹn hò à? Ôi Draco biết yêu rồi cơ à?" Pansy mỉm cười và nhìn thẳng vào Draco, nhưng đôi mắt lạnh lẽo vô cùng.

Draco không thể ngờ được rằng Pansy đã phát hiện ra Hermione, nhưng chắc chắn một điều rằng Pansy sẽ không dễ dàng bỏ qua cho một kẻ không biết tên đã biết chuyện của cô, Pansy sẽ không để một người lạ có thể uy hiếp mình.

"Thôi! Bỏ tay ra đi." Draco không còn lựa chọn nào khác. Cậu không thể tạo ra khoảng cách trong mối quan hệ của mình với Pansy. Sự tin tưởng giữa họ được tạo dựng dựa trên mối quan hệ với Blaise chứ không phải là tin tưởng lẫn nhau ngay từ đầu. Draco túm lấy đũa phép, chỉa về hướng không khí mà Pansy đang giữ: "Finite Incantatem!"

Thân ảnh của cô gái tóc nâu xuất hiện ngay lập tức.

"Hermione Granger?" Pansy không tin nổi vào mắt mình.

Hermione gạt tay Pansy ra, nhìn Draco với đôi mắt đỏ hoe, rồi quay người bỏ chạy.

Draco thẩn thờ, toang, Hermione hiểu lầm rồi.

Draco muốn đuổi theo, nhưng lý trí gào thét bảo rằng cậu cần phải giải quyết mớ lộn xộn trước mặt này trước đã.

Pansy nhìn Draco, Draco nhìn Pansy.

"Đúng, tôi đang hẹn hò đấy, bạn hiền Pansy ạ." Draco trả lời thẳng thừng.

Sau năm giây im lặng, Pansy gào lên: "Ông điên rồi đúng không Draco???"

"Não còn xài tốt, cảm ơn bạn hiền đã quan tâm." Draco lờ đờ.

"Méo tin được! Một...một phù thủy gốc Muggle!" May mà Pansy không nói ra từ Máu bùn, không là ăn đủ rồi: "Ông tìm cho ba ông cái lý do tốt nhất để đuổi ông ra khỏi nhà luôn rồi đó!"

Draco thở dài và chậm rãi nói: "Pansy, đây là chuyện riêng của tôi."

"Quay lại chuyện của cậu đi, Pansy. Trước tiên, có nên chúc mừng cậu không nhỉ!" Draco mỉm cười chân thành.

Mặt của Pansy lại tái nhợt.

"Cậu đến đây một cách khá vội vàng là vì?" Draco hỏi ngay lập tức.

"Mình không dám viết thư cho Blaise, lỡ có ai đó đọc được thì chết cả nút. Mình nhớ cậu có một cặp gương 2 chiều đúng không?" Pansy hỏi.

"Mình nghĩ là Blaise sẽ rất vui." Draco không vội liên lạc với bạn mình. Cậu tiếp tục hỏi: "Bây giờ thế này rồi, cậu phải rời khỏi đây ngay. Cậu đã tìm được chỗ nào an toàn chưa?"

Pansy cũng hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của việc này. Cô lắc đầu: "Mình đã đi xem thử rồi, gia đình mình có vài căn biệt thự bỏ trống, nhưng trong tình trạng bây giờ thì không hề an toàn chút nào. Bộ thì đang nhìn chằm chằm vào các gia tộc và các học sinh Slytherin từng phút từng giờ luôn."

Draco im lặng, suy nghĩ, và sau 5 phút, cậu nói: "Mình có một đề nghị."

Pansy chăm chú nghe.

"Giới Muggle thì sao?" Giọng điệu nghiêm túc không hề đùa cợt.

"Cậu nói gì vậy?" Pansy nheo mắt.

"Không nghĩ ra chỗ đó chứ gì?" Đôi mắt của Draco lóe lên sự tự tin. "Nơi cậu không hề nghĩ tới mới là nơi an toàn, các phù thủy pháp sư sẽ không gióng trống khua chiêng tìm người ở giới Muggle. Ai mà nghĩ được chúng ta lại chọn chỗ trú ẩn ở đó chứ."

Pansy cúi đầu. Khi xem xét một vấn đề, Slytherin luôn chú trọng vào thực tiễn, và thật sự thì đó là nơi an toàn nhất vào lúc này. Ở đó có thể che dấu được mình an toàn, nhưng vấn đề là không thể dùng được phép thuật để giải quyết mấy vấn đề sinh hoạt, đó là một thế giới lạ lẫm với bọn họ.

"...Cần phải nói đến vấn đề của Granger rồi đây." Draco biết là Pansy chẳng biết cái gì hết về Muggle thông qua vẻ mặt của cô nàng, cậu nói tiếp: "Cô ấy là một phù thủy gốc Muggle, cổ biết làm thế nào để trở thành một Muggle, và chúng ta, cần cổ giúp đỡ."

Pansy cố gắng hiểu hết câu, rồi hỏi: "Ngay từ đầu cậu đã chọn nơi ẩn náu của Slytherin ở giới Muggle đúng không?"

"An toàn là trên hết." Draco không phủ nhận điều đó.

Pansy nhìn Draco và chậm rãi hỏi: "Vậy, cậu đang cố gắng tiếp cận và lợi dụng con nhỏ Granger đấy à?"

Lần này, Draco không trả lời. (Mày mà ừ là tao táng chết mọe mày đó)

- o0o-

Draco dùng gương hai chiều gọi Blaise đến trường. Cậu đề nghị Blaise nên đi Chuyến đò Hiệp sĩ. Mà cậu còn chơi xấu không nói lý do cho bạn biết, mà tên bạn ngáo đá bên kia nhìn cậu với một ánh mắt không thiết sống nữa.

Draco đưa Pansy về phòng nghỉ, Pansy lúc này mới thả lỏng người nhưng cùng với đó là những biểu hiện mệt mỏi tràn đến. Draco vẫn im lặng, cậu đang âm thầm đau lòng vì sợ Hermione tủi thân khi nhớ đến cảnh cô nàng khóc và bỏ đi.

Chẳng mấy chốc Blaise đã đến.

"Chuyện gì xảy ra thế?" Thanh niên bước vào với vẻ tàn tạ sau chuyến đi bán hành trên Chuyến đò Hiệp sĩ, nhưng cậu vẫn chú ý đến cô bạn gái ngay khi bước vào cửa.

"Ồ, bạn hiền của tao đúng là một Slytherin chính hiệu, trong cảnh nước sôi lửa bỏng vẫn không quên tận hưởng thú vui tao nhã của đời người." Draco cố tình nói một cách cà khịa hờ hững.

Blaise tự hỏi còn Pansy thì lườm cậu.

Draco nhướn mày và hỏi bạn mình: "Giờ mày làm con gái người ta ễnh bụng rồi kìa, có tính chịu trách nhiệm không bồ?"

Blaise đóng băng, sau khi tiêu hóa hết câu thì cằm như muốn rớt luôn.

Pansy lườm lườm Blaise: "Không vui à?" Anh nói không vui thử xem rồi biết tay bà ngay.

"Không, ồ, ý anh là, anh đang rất hạnh phúc đây." Blaise đã bật chế độ ngớ ngẩn, lắp bắp và tay thì không biết để vào đâu.

Draco khinh bỉ nhìn thằng bạn mình ôm bồ như ở chốn không người rồi thì thầm to nhỏ với con bé, rồi nét mặt con nhỏ dần dịu lại. Làm như mình tụi bây có người yêu á. Draco tứk mình.

Một lúc sau, Draco vỗ tay chứng minh cho hai thanh niên đang anh em thắm thiết rằng mình vẫn còn tồn tại: "Trước tiên nói chuyện chính đi, được không hai bạn:)"

Blaise và Pansy quay đầu nhìn Draco một lúc, Blaise gãi đầu ngượng ngùng nhưng tay thì vẫn không rời khỏi eo Pansy.

"Ngày mà Tử Thần Thực Tử ập vào Hogwart, hai người phải biến mất." Draco lên kế hoạch: "Năng lượng phép thuật của Pansy đang dần biến mất. Đây là điều xấu cũng là một chuyện tốt. Nếu không có phép thuật, Chúa tể sẽ không thể theo dõi được cậu." Draco biết Blaise sẽ không để Pansy đi một mình.

Blaise liếc nhìn bạn gái mình và xác nhận rằng không hề cảm nhận được một chút năng lượng nào từ cô. "Nhưng phải tìm một nơi trú ẩn an toàn trước đã."

"Vấn đề tui sắp nói đây thưa ngài!" Draco chậm rãi nói: "Ta có một đồng minh mới."

Pansy hơi nhíu mày, dùng từ đồng minh làm cô nàng hơi khó để chấp nhận.

"Mình biết cậu không tin cô ấy." Draco nói với Pansy: "Nhưng chúng ta cần sự giúp đỡ của cổ."

Blaise nhìn Draco đầy nghi hoặc.

"Tui không tin một Gryffindor là chuyện hiển nhiên." Pansy cứng rắn.

"Gryffindor?" Blaise cảm thấy mình vừa từ rừng trở về.

"...Cổ là bạn gái của mình." Draco thẳng thắn khoe khoang với Blaise, chỉ khi có Blaise cậu mới thẳng thắn như vậy.

Blaise chớp mắt. Chuyện gì đã xảy ra vậy?

"Cậu thích nhỏ đó thật à?" Pansy ngạc nhiên.

Draco khẽ ừ.

"Ủa mọi người đang nói gì vậy?" Blaise xen vào, bạn thân cậu có bồ nhưng cậu méo biết.

Pansy lầm bầm một cái tên: "Hermione Granger."

Lúc này, Blaise nhìn thẳng vào Draco.

Draco không né tránh ánh mắt bạn mình, bình tĩnh đứng đó để giải đáp cho ánh mắt ngờ vực của bạn mình: "Yên tâm tai mày còn xài tốt."

"Ha..." Blaise nghẹn ngào không tin vào cuộc sống này nữa.

"Giờ thì thích nghe về câu chuyện tình của tao hay là quay về việc chính đây?" Giọng của Draco trở nên lạnh đi và kèm theo một tí chán nản.

Pansy ngậm miệng và co người lại, hơi lạnh sống lưng.

Blaise ôm vai bạn gái và vỗ về cô. Cậu hiểu Draco. Một khi nó đã quyết định chuyện gì đó thì nó sẽ không thay đổi: "Nói chuyện chính tiếp đi mày."

"Chúng ta cần tìm một ngôi nhà ở giới Muggle, vài ngày này sẽ dạy cho hai người một vài kĩ năng, và đó là những kĩ năng thiết yếu." Draco gõ ngón trở lên mặt bàn, nhấn mạnh: "Kỹ năng để sóng sót ở đó mà không cần một chút phép thuật nào hết."

"Và Granger sẽ dạy chúng ta?" Blaise chấp nhận sự thật khá nhanh.

"Đúng, và tao cần mày học những thứ này. Sau một thời gian nữa, tao sẽ đưa tất cả những Slytherin đến đấy luôn." Những ý tưởng đang dần hiện lên trong đầu Draco và được sắp xếp một cách ổn thỏa trật tự: "Đến khi đó mày sẽ hướng dẫn lại cho bọn họ."

"...Nghĩa là, Granger sẽ chỉ tiếp xúc với ba chúng ta thôi đúng không?" Blaise xác nhận lại lần cuối.

"Chính xác." Draco liếc Pansy một cái trước khi tiếp tục nói: "Tao tin tưởng cổ, nhưng tao sẽ không chấp nhận bất kì rủi ro nào cho Slytherin. Tao biết một khi họ đã sẵn sàng đi theo tao, thì niềm tin của họ đặt vào tao chứ không phải Hermione."

Hai người không nói gì nữa.

"Vấn đề được đặt ra bây giờ là cậu có chấp nhận rủi ro và thử đặt niềm tin vào Hermione hay không thôi?" Draco nhìn Pansy.

Hết chương 32

Cảm xúc của A Tử dành cho Hermione trong chương này:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.