Phá Quán Tử Phá Suất

Chương 35: Chương 35




CHƯƠNG 35 – THỦ TÚC ĐẾ GIA

Lưu Thăng rời khỏi thành Ba Trung đã được vài ngày, trước khi rời doanh, Lưu Bị đích thân giao cho hắn một thanh kiếm vảy lam, thấy kiếm này như thấy chính Lưu Bị, nhất định phải kêu Triệu Vân hồi thành.

Về phần A Đẩu, Lưu Bị không nói gì, thậm chí không đề cập tới sự tồn tại của hắn, dù sao thì chỉ cần tìm được Triệu Vân thì coi như cũng tìm thấy khuyển tử, không thể nào xảy ra tình huống người này chết người kia còn sống được.

Vì thế Lưu Thăng nâng kiếm đi tìm Bàng Thống điều binh, Bàng Thống cấp cho hắn năm trăm “Tinh binh”, cái gọi là tinh binh ở đây chỉ toàn tạp ngư pháo hôi binh lính dự bị chưa từng ra chiến trường bao giờ.

Hán Trung chiến loạn vừa ngừng, chiếu theo lẽ thường vốn phải cho Khương Duy đi theo, một mặt khỏi phải mò kim đáy biển, mặt khác, lỡ gặp trúng đào binh đạo tặc kết bè kết lũ thì cũng đủ lực đánh một trận.

Lưu Thăng trước khi đầu Lưu Bị chưa từng mang binh lần nào, không hiểu chiến thuật, chỉ học được chút đao côn pháp thô thiển, sai hắn lắc lư ra ngoài, không có tinh binh mãnh tướng bảo hộ, rõ ràng chính là đi tìm chết. Lưu Bị vốn muốn cho Lưu Thăng rèn luyện chút ít, để ngày sau dễ nắm binh quyền hơn. Nhưng thật không ngờ, Bàng Thống và Pháp Chính đã đạt thành ý kiến thống nhất_____giả ngu, mượn đao, giết người.

Pháp Chính còn muốn Lưu Thăng mau chết sớm chút, thương lượng với Bàng Thống rất lâu, toàn chỉ vẽ cho Lưu Thăng đi vào con đường nguy hiểm nhất.

Lưu Thăng chưa từng lãnh binh, đương nhiên không biết quân số tệ lậu, ở trong doanh luyện tập cưỡi ngựa cả nửa ngày rồi mới vội vã dẫn đám tạp ngư xuất phát.

Người này không chết không được, lúc tiễn Lưu Thăng, Bàng Thống thầm nghĩ: con Lô mã già đã bị hắn cưỡi đi rồi, đành bồi thường một con ngựa tốt khác vậy, đáng tiếc, xong lắc đầu thổn thức, hồi doanh.

Ngay cả ngựa mà Lưu Thăng cũng cưỡi không rành, may thay con Lô là ái mã của Lưu Bị, hiểu ý người, biết kẻ trên lưng chính là…một nhi tử khác của chủ nhân mình, cho nên cũng coi như tiểu chủ nhân. Bằng không đổi sang con Xích Thố chuyên dùng mắt sắc nhìn người thì chưa được vài bước đã hất hắn xuống đất giẫm thành bánh thịt luôn rồi.

Hắn cảm thấy đám tạp binh này chỉ huy không nghe lời mấy, đương nhiên rồi, tạp ngư binh thì làm gì có quân kỷ mà nghe?

Nếu đổi sang A Đẩu chỉ huy, không chừng sẽ lôi vài tên ra loạn côn đánh chết trước rồi mới nói sau, Lưu Thăng một đường đi đi ngừng ngừng, tốc độ hành quân chậm chạp, may mà mạng hắn chưa tới tuyệt lộ, mấy lần liên tục mà chỉ lướt qua đại đội đạo tặc Hán Trung.

Còn tiểu đội đào binh thấy quân kỳ quan gia thì không dám xông lên gây hấn, trưởng tử mẹ kế nuôi của Lưu Bị mò mẫm trong lòng chảo Hán Trung mấy ngày liền, cuối cùng đụng trúng A Đẩu và Lữ Bố từ Lạc Dương chạy ra.

Lưu Thăng không nhận ra A Đẩu, A Đẩu cũng chẳng biết Lưu Thăng, nhưng đối với đệ đệ cùng cha khác mẹ này, Lưu Thăng lại có một cảm giác thân thiết không nói nên lời, hỏi:

“Tiểu huynh đệ, ngươi có thấy một vị nam nhân mặc bạch y hay không? Đó là đại tướng của chúng ta”

A Đẩu ngắt lời: “Võ sĩ bào màu trắng?”

Tâm niệm A Đẩu xoay chuyển, liền đoán ra người này tới tìm Triệu Vân, bèn miêu tả dung mạo Triệu Vân cho Lưu Thăng nghe một lần, quả nhiên hề không sai, A Đẩu lại lấy bội kiếm ra, nói: “Hai ngày trước có gặp qua hắn ở bên bờ Lạc Thủy, vị tướng quân đó kêu ta giúp hắn tới Hán Trung thỉnh cứu binh” Xong trình bội kiếm lên cho Lưu Thăng.

Lưu Thăng thấy kiếm nọ tuyệt đối chẳng phải phàm binh, liền tin tưởng không chút nghi ngờ, nói: “Tiểu huynh đệ, thỉnh ngươi dẫn ta đi tìm hắn?”

A Đẩu thấy đầu óc hắn đần như tảng đá, một mặt lười đoạt binh quyền của hắn, mặt khác cũng đang muốn tìm Triệu Vân, bèn đòi một con ngựa cưỡi chung với Trầm Kích, đuổi theo đại đội.

Dù sao cũng có Lữ Bố ở đây, giết một hai vạn người cũng chẳng thành vấn đề, A Đẩu quả thật nghĩ như vậy.

Đối với thân phận Lưu Thăng, A Đẩu nghi hoặc không thôi, dọc đường nói bóng nói gió hỏi khéo, nhưng Lưu Thăng tránh né không đáp, chỉ nói mình là võ tướng mới đầu Lưu Bị.

Nào biết trước đó, Lưu Thăng ngụ tại một sơn thôn cực kỳ hẻo lánh ở thung lũng Hán Trung, là mầm sống Lưu Bị lưu lại trong cuộc chinh chiến đằng đẵng năm đó. Lưu Bị sống kiếp quân lữ lâu ngày, đâm ra khó có thể ức chế, nên đã tìm một thôn cô mỹ mạo hoan hảo cho xong chuyện, vài ngày sau liền rời đi, thôn cô kia sinh hạ Lưu Thăng, nuôi nấng hắn trưởng thành.

Lúc nhỏ vì bị coi là con hoang mà Lưu Thăng luôn chịu ức hiếp, may thay trời sinh da dầy thịt thô, đến hai mươi năm sau, thôn cô nhiễm trọng bệnh mới nói cho hắn biết cha hắn chính là Lưu Bị ở Kinh Châu, rồi giao cho tín vật năm đó của Lưu Bị. Lưu Thăng vừa nghe xong khó có thể tin, chỉ cảm thấy như lọt vào sương mù, mấy năm sau Lưu Bị thân chinh Hán Trung, Lưu Thăng mới ôm tư tưởng thử vận may tới đầu quân.

Nhi tử của mình, Lưu Bị há có thể làm lơ? Không cần tín vật, chỉ cần huyết thống thân thiết hô ứng lẫn nhau cũng đã có thể nhận ra Lưu Thăng chính là con ruột mình. Bộ dáng Lưu Thăng lại đầu vuông mặt to, khá giống dung mạo Lưu Bị thời trẻ.

Song, khi hắn nhìn vào ánh mắt của đám võ tướng, mưu sĩ dưới trướng Lưu Bị, cũng biết rằng tất cả mọi người nơi này không hoan nghênh mình. Dù nghĩ mãi không rõ, nhưng cũng chẳng dám ỷ vào thân phận mình mà đưa ra bất cứ yêu cầu gì. Ngược lại cẩn thận dè chừng, chỉ sợ chuốc lấy lời đồn nhảm của những người bên cạnh.

Lúc này A Đẩu vừa hỏi, Lưu Thăng liền cực lực che giấu. Vài ngày sau tới Hàm cốc, binh lính nghỉ chân dựng trại, chờ ngày mai vào núi.

Đêm đến, A Đẩu ra ngoài đại doanh, đưa mắt nhìn dãy núi trong bóng tối, không ngờ mình mới rời Lạc Dương chưa bao lâu mà giờ lại phải dâng đến cửa nữa rồi, Triệu Vân lành dữ chưa rõ, trong lòng cực kỳ thấp thỏm.

Mình có Lữ Bố che chở, vô luận thế nào cũng sẽ không chết, nhưng người Lưu Thăng dẫn theo chỉ cần liếc mắt thôi là đã có thể nhìn ra tố chất binh lính kém xa bộ hạ của Triệu Vân tận mười vạn dặm, ngay cả thân vệ của Khương Duy cũng không bằng, đến lúc đó hại hắn mất mạng ngược lại còn thêm áy náy.

Đang suy xét có nên kêu hắn về trước hay không thì liền thấy một người ngồi trên núi đá, chính là Lưu Thăng.

“Chưa ngủ sao? Đêm hè nhiều sương, cẩn thận thân thể” Lưu Thăng cười cười với A Đẩu, lòng bàn tay đè trên bao kiếm Thanh hồng.

A Đẩu hỏi: “Ngươi cứ cầm thanh kiếm đó làm gì?”

Lưu Thăng cười đáp: “Thấy thanh kiếm này, đại ca lại nhớ tới tướng quân Triệu Tử Long oai hùng” Trong lời nói lộ rõ vẻ say mê đối với sự tích về Triệu Vân. Lát sau lại nói: “Tần huynh đệ, ngươi qua đây nhìn xem, hai chữ này đọc làm sao?”

Ai huynh đệ với ngươi, huynh đệ của lão tử là Khương Duy, ngươi là cái gì chứ, A Đẩu thầm nghĩ, nhịn không được hỏi: “Ngươi không biết chữ?”

Lưu Thăng lắc lắc đầu như tự giễu, A Đẩu tiện tay nhặt một nhánh cây, vẽ vời trên mặt đất, dạy hắn đọc qua một lần, rồi nói: “Sao bên trên không phái ra cho ngươi một tham mưu, không biết chữ có khác nào mắt mở mà không thấy đường”

Lưu Thăng thổn thức nói: “Trong quân đội ai cũng phân biệt đối xử, không dễ dàng gì, chỉ mong lần này lập được công, để có thể xếp ta theo các tướng quân học hỏi chút gì đó”

A Đẩu nghĩ nghĩ, nói: “Quân Thục biết chữ không ít, nhưng nếu bàn về võ tướng tinh thông mưu lược…thì chả được bao nhiêu, sư…Triệu Tử Long là một, Khương Bá Ước cũng không tệ, Cẩm Mã Siêu…hẳn cũng rất lợi hại”

Lưu Thăng trợn mắt, giống như đang nghe chuyện mò trăng đáy nước vậy: “Theo Tử Long Mã Siêu tướng quân học hỏi?! Tu thêm tám kiếp nữa cũng chẳng có phúc phần đó”

A Đẩu cười nghiêng ngã, trong lòng loáng thoáng có chút cảm giác ưu việt, hỏi: “Vậy ngươi muốn theo ai?”

Lưu Thăng cười nói ra tên của một người, người được nhắc đến lại là một phó tướng dưới trướng Khương Duy, A Đẩu thầm buồn cười, cả ngày theo Khương Duy quậy phá, chỉ biết tên người nọ chứ chưa từng nhìn thẳng mặt, chẳng khác gì một cây cọc gỗ trong trướng. Bèn gật đầu hạ quyết định, thầm nghĩ tới lúc đó điều Lưu Thăng vào dưới trướng Khương Duy là được.

A Đẩu có chút đồng cảm với Lưu Thăng, vỗ vỗ vai hắn, nói: “Ngươi còn phải dốc sức thêm” Lời này quả thật là xuất phát từ chân tâm khi thấy Lưu Thăng chỉ huy binh sĩ không nghe vào ban ngày, Lưu Thăng cảm kích cười cười, A Đẩu bèn xoay người đi nghỉ ngơi.

Nếu để Lưu Thăng biết được đám võ tướng Khương Duy, Triệu Vân, Lữ Bố, Mã Siêu cả ngày bị mình sai tới sai lui, hơn nữa Triệu Vân còn làm nhân công thử độc, thì chẳng biết hắn có sợ tới rớt cằm luôn không.

Tên võ tướng hai lúa này quả thật rất đáng thương, nhưng nếu như mình không phải là nhi tử độc nhất của Lưu Bị, chưa biết chừng còn nghèo túng hơn cả hắn. Nghĩ tới đây, A Đẩu nằm trên tháp, suy tư chốc lát.

Nếu mình không phải A Đẩu thì có đạt được địa vị như ngày hôm nay hay không? Đám người Mã Siêu Hoàng Trung Trương Phi Quan Vũ đương nhiên sẽ chẳng thèm ngó tới mình. Khương Duy Triệu Vân cũng khó nói.

Trầm Kích trở mình trên chiếc chiếu trải dưới đất, A Đẩu nhịn không được hỏi: “Lữ Bố, nếu ta không phải Lưu Công Tự, ngươi có làm thị vệ của ta không?”

Trầm Kích không đáp, lát sau, A Đẩu tự giễu: “Ngươi là Ôn hầu do Hiến đế phong…Nếu ta không phải do Lỗ tai to sinh ra, ngươi chắc chắn cũng…”

Trầm Kích hờ hững nói: “Làm”

A Đẩu vui vẻ hẳn lên, lát sau nói: “Tiểu sư phụ bọn họ chỉ thần phục ba ta thôi, nếu ta không phải do hắn sinh ra, ừm, phỏng chừng hắn đã giết ta rồi”

Rủi lời Tôn Quyền nói là thật, thì hắn chỉ còn lại Khương Duy, Triệu Vân và Lữ Phụng Tiên, cộng thêm Vu Cát ngơ ngơ ngáo ngáo nữa thôi. Nghĩ đến đây, A Đẩu thở dài, chỉ cảm thấy trong lòng hơi khó chịu.

Hôm sau, năm trăm kỵ binh đang muốn nhập sơn thì lại ngoài ý muốn phát hiện một cuộc hỗn loạn.

Trong núi truyền ra tiếng kêu gào kinh hoảng, còn có tiếng binh khí lẫn lộn va chạm nhau, A Đẩu sinh nghi, bèn yêu cầu Lưu Thăng ngừng hành quân.

Đoàn người vội vã chạy lên chỗ cao, nhìn vọng vào trong sơn cốc, thấy một con hồng mã như lửa bị gần ngàn người vây khốn, trên sườn núi lại có vô số cung tiễn thủ mai phục, nhìn chòng chọc như hổ đói rình mồi.

Chính là Triệu Vân! A Đẩu vừa nhìn liền nhận ra ngay ngựa Xích thố, lại thấy Vu Cát mặc đạo bào vàng rực ngồi sau lưng Triệu Vân, hai tay ôm eo Triệu Vân, gục trên lưng hắn, tinh thần uể oải vô cùng.

Vu Cát giở trò quỷ gì vậy? Bị thương sao? Đi mòn cả giày tìm không thấy, tới chừng gặp được lại chẳng phí chút công phu! A Đẩu vội nói với Lưu Thăng: “Người trên ngựa Xích thố kia chính là Triệu Tử Long!”

Lưu Thăng vội truyền lệnh binh sĩ, muốn giết vào trong sơn cốc cứu người, nhưng A Đẩu đã túm hắn lại, nói: “Địch đông người, xem chừng ít nhất cũng khoảng hai ngàn. Giao lệnh kỳ cho ta, để ta chỉ huy!”

Lưu Thăng nghi hoặc: “Lệnh kỳ?”

A Đẩu nhất thời ngũ lôi oanh đỉnh, phát điên nói: “Ngươi không có lệnh kỳ lệnh tiễn thì làm sao chiến đấu?!”

A Đẩu rốt cuộc cũng phục Lưu Thăng triệt để rồi, chỉ thấy Triệu Vân một thân một mình tả xung hữu đột trong đám người, giặc cỏ Hán Trung giống như bầy châu chấu giết không hết nhìn chòng chọc vào hắn, quay sang chỗ nào cũng có đao binh lấp lóe hàn quang.

A Đẩu vội nói: “Giờ ta làm quân sư, ngươi nghe theo ta, năm trăm người chia làm hai đội, mỗi đội hai trăm, chừa lại một trăm lên dốc bắn tên” Nói xong đoạt lấy tướng kỳ trong tay binh sĩ ước lượng, nói: “Ta ở trên cao chỉ huy, các ngươi hãy nhìn lá cờ lệnh này”

Lưu Thiện bái sư Triệu Vân Gia Cát Lượng, lại có thư đồng Khương Duy, dù bình thường cà lơ phất phơ, binh pháp võ kỹ chỉ học sơ sài, nhưng trong việc hành quân bố trận, chút thuật sơ sài này cũng đủ thăng lên hàng võ tướng nhị lưu, một kẻ thô kệch như Lưu Thăng làm sao có thể sánh bằng?

A Đẩu bày bố, chỉ có hơn năm trăm tạp binh, dưới sự chỉ huy của hắn cũng rất ra hình ra dáng, mệnh lệnh phát ra không dung bất cứ lời kháng cự nào.

Thế là Kinh Trầm Kích lĩnh hai trăm đội hình đao nhọn xông vào, Lưu Thăng liền du kích tiếp ứng, mở thông một con đường cho Triệu Vân, không cần diệt địch, một kích đắc thủ, rồi lập tức bỏ chạy.

Đợi đến khi an bài xong xuôi, A Đẩu vung đại kỳ, Trầm Kích liền múa giáo thép, từ trên sườn núi lao xuống, dẫn hơn hai trăm kỵ binh giết vào đội ngũ giặc cỏ.

Giặc cỏ vây khốn Triệu Vân lập tức đại loạn, đang muốn bao vây võ sĩ không biết từ phương nào tới này thì Triệu Vân đã hiểu ý, hét lớn một tiếng, hai mặt giáp công, bên kia lại có Lưu Thăng không ngừng quấy nhiễu chung quanh, dưới sự yểm hộ này, Triệu Vân rốt cuộc cũng khó khăn giết mở được một con đường máu.

Đợi đến khi Trầm Kích vừa đánh vừa lui, A Đẩu lại ra lệnh binh sĩ phục kích kéo cung bắn tên, tức khắc loạn tiễn cùng phát, bắn cho hơn ngàn tên đạo tặc kia quân lính tan rã, tháo chạy sang bên kia sơn cốc.

Trận đánh úp vừa ngừng, Triệu Vân khó khăn ghìm chặt ngựa Xích thố không chịu khống chế, đưa mắt nhìn lên đại kỳ trên cao, người chỉ huy kia đã xuống dốc, lúc này Lưu Thăng đã bội phục A Đẩu đến nỗi muốn rạp đầu xuống đất, luôn miệng gọi hắn xuống.

Triệu Vân nói: “Là vị tướng quân nào ra tay viện trợ? Tử Long cảm kích vô cùng!” Nói xong nhẹ nhàng hạ xuống đất, ra mắt Lưu Thăng.

Lưu Thăng vội tự giới thiệu, xuống ngựa trả lễ, nhưng thấy thần sắc Triệu Vân ngưng trọng, không đợi mình nhiều lời, Triệu Vân đã nói: “Tử Long có chuyện gấp trong mình, muốn mượn thân binh của tướng quân dùng một chút, chuyện này hết sức khẩn cấp”

Đột nhiên ý thức được chiến thuật dùng lúc tiếp ứng mình chính là phong cách bình thường mình hay dạy, bèn nói: “Khương Bá Ước cũng tới à? Ngươi gọi Bá Ước tới đây, ta có chuyện cần dặn dò”

Lưu Thăng mờ mịt nói: “Bá Ước tướng quân?”

Triệu Vân nói: “Trên cao xung phong, bên ngoài du kích, bắn tiễn truy địch, trừ Bá Ước thì còn ai vào đây nữa? Gọi hắn qua đây”

Lúc này A Đẩu đã xuống tới miệng cốc hội hợp cùng Trầm Kích, thấy Triệu Vân và Lưu Thăng sóng vai đi tới, bèn thấp giọng nói: “Ta sắp bị ăn tát rồi…Lát nữa bị đánh ngươi đừng ra mặt giúp ta nha”

Trầm Kích cười cười, không trả lời. A Đẩu gạt binh sĩ ra, đi lên phía trước, ngượng ngùng nói: “Sư phụ, sao ngươi lại ở chỗ này, hắc hắc, ta còn tính đi Lạc Dương tìm ngươi đây”

Tiếng “Sư phụ” kia lập tức khiến Lưu Thăng trợn mắt há mồm, hắn đưa mắt nhìn Lưu Thiện, rồi nhìn sang Triệu Vân, chợt cảm thấy ánh mắt của Triệu Vân hơi khác đi so với ban nãy.

“Ngươi qua đây” Triệu Vân trầm giọng nói.

A Đẩu lề mề đi tới trước mặt Triệu Vân, nhắm hai mắt lại, nhưng cái bạt tai trong dự liệu không hề rơi xuống, cánh tay hữu lực của Triệu Vân nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng, giơ tay vuốt vuốt trán hắn.

Triệu Vân đưa mắt nhìn Trầm Kích, người sau hờ hững.

“Không sao là tốt rồi” Triệu Vân nói: “Về nhà!” Rồi khoác một tay lên vai Lưu Thiện, không nói hai lời túm hắn lên ngựa.

“Ngươi tính an bài Ôn hầu như thế nào?”

“Hắn tên Kinh Trầm Kích” A Đẩu đáp.

Hai sư đồ cùng cưỡi một ngựa phi băng băng trên bình nguyên, ngựa Xích thố đã trả lại cho Lữ Bố, Triệu Vân cưỡi một con chiến mã thông thường, hai cánh tay vòng qua eo A Đẩu điều khiển cương ngựa, từ đầu đến cuối ôm hắn thật chặt, không cho hắn rời khỏi mình một giây phút nào.

A Đẩu hỏi: “Sao tay ngươi vẫn chưa khỏi?”

Nhưng Triệu Vân lại nói: “Lần này hồi doanh có rất nhiều chuyện vặt, sư phụ sắp xếp cho ngươi một đầu mối trước, khi gặp chủ công, ngươi phải bình tâm tĩnh khí, không được lỗ mãng”

Trong lòng A Đẩu hiểu Triệu Vân là vì muốn tốt cho mình, bèn im thin thít, chỉ không biết khoảng thời gian mình rời khỏi Hán Trung lại xảy ra biến cố gì.

Lại nghe Triệu Vân thấp giọng nói: “Thanh Vũ chưa từng tòng quân, cũng không biết quy củ trong quân, ngươi đừng có trù tính hãm hại hắn”

A Đẩu giễu cợt: “Sao nói vậy…Ta giống loại người đó lắm à?”

Triệu Vân chỉ cười không đáp, trong mắt toát ra thần sắc “Ngươi đúng là loại người đấy đấy”, A Đẩu thè thè lưỡi, thò đầu ra nhìn Lưu Thăng một cái. Lúc này A Đẩu vẫn chưa biết thân phận của Lưu Thăng, thấy hắn lóng nga lóng ngóng, hoàn toàn chẳng giống võ tướng chút nào.

Mặc long bào vào chưa chắc giống thái tử, cầm hồng anh cũng chưa hẳn giống tướng quân.

Triệu Vân nói tiếp: “Đây là một”

Hắn khẽ cúi đầu, đôi môi ấm áp chạm vào bên tai A Đẩu, hơi thở ra khiến A Đẩu nổi lên nhu tình, Triệu Vân lại nói: “Thứ hai, chủ công ôm bệnh, ngươi phải thu liễm ngôn ngữ, tuyệt đối không được kích động hắn phát giận”

A Đẩu vừa nghe sinh lòng áy náy, nói: “Biết rồi, không chọc tức hắn là được chứ gì” Lại nghĩ ngay cả Triệu Vân cũng nói vậy, hẳn Pháp Chính, Bàng Thống đã nhìn ra Lưu Bị không còn lại bao nhiêu thời gian nữa.

Nếu từ đó suy đoán, Lưu Bị cố gắng chống đỡ bệnh tật, công hãm Hán Trung, kỳ thực là muốn cấp cho mình một căn cứ lương thảo ổn định, để nhân lúc hắn còn sống, cố gắng giúp mình mở rộng lãnh thổ Hán gia thêm chút nữa.

Đang suy tư thì Triệu Vân nói: “Ôn hầu là vĩ nam tử, võ lực đệ nhất thiên hạ, sư phụ tự biết không bằng, thế nên tuyệt đối không đố kỵ hắn, nhưng nếu ngươi muốn an bài chức vị trong quân cho hắn, cần phải suy tính tới tâm lý của chư tướng, tuyệt đối không được hành động theo cảm tính”

Nhắc tới Lữ Bố, A Đẩu vẫn có chút tức giận, nói: “Hắn chỉ làm thị vệ của ta thôi, sẽ không đi giành chén cơm của các tướng quân đâu”

Triệu Vân thở dài nói: “Đâu phải chỉ có thế, nếu chủ công muốn cầm tù hắn, hoặc muốn trục xuất hắn, thì ngươi tính sao đây?”

Không đợi A Đẩu trả lời, Triệu Vân đã siết chặt cánh tay, nói: “Giang sơn này cuối cùng rồi cũng thuộc về ngươi, dù có ủy khuất hắn vài tháng, vài năm thì đã làm sao? Kẻ thành đại sự, phải học nhẫn trước”

A Đẩu hết cách nói: “Biết rồi”

Đưa mắt nhìn đại doanh Thục quân xuất hiện đằng xa, Triệu Vân lại cười nói: “Bất kể người nào đối địch với ngươi, chỉ cần nhớ rõ, sư phụ đều sẽ đứng bên cạnh ngươi, có khi đối với ngươi quá nghiêm khắc, nhưng ngươi phải biết rằng, sư phụ chỉ vì muốn tốt cho ngươi”

Trong lòng A Đẩu khẽ động, đưa tay vào ngực móc viên Hỗn nguyên trường sinh đan kia ra, đang muốn nói gì đó thì Triệu Vân đã ghìm ngừng chiến mã, vỗ vỗ vai hắn, kêu hắn xuống ngựa.

Lúc này trước Thục doanh cư nhiên xếp một hàng người! Nghe thấy Triệu Vân Lưu Thiện trở về, võ tướng, mưu sĩ trong doanh địa gần như lật cả tổ mà ùa ra, A Đẩu chỉ cảm thấy đầu đầy hắc tuyến, chẳng phải lão tử chưa chết quay về rồi đó sao? Cần gì phải dàn trận nghênh tiếp dữ dội như vậy?

“Tiểu chủ công hồng phúc tề thiên, uổng công chúng ta lo lắng rồi” Phía xa, Pháp Chính cười nói.

Chúng tướng phụ họa theo, A Đẩu liếc mắt nhìn, Khương Duy đã sớm nhanh chân chạy ra dắt ngựa cho Triệu Vân, cười nói: “Sớm biết ngươi vô sự, tiểu gia đã không ra ngoài long nhong vô ích cả nửa tháng rồi”

A Đẩu mỉm cười nói: “Ta mạng hảo mà” Lại liếc mắt qua, chỉ thấy Mã Siêu, Trương Phi, Bàng Thống…Trương Liêu mới về dưới trướng Lưu Bị cũng ra nghênh đón, đi thẳng tới dắt ngựa cho Lữ Bố.

Ngay cả Hoàng Trung cũng đứng trước cửa doanh đánh giá mình, sao thế này?

A Đẩu hít vào một hơi, có lẽ ngày tháng của Lưu Bị quả thật đã không còn nhiều nữa, đây hẳn là đang bày tỏ thái độ trên một ý nghĩa nào đó đối với mình.

Nhưng hắn vẫn chưa ý thức được Lưu Thăng đang sững sờ đứng một bên, A Đẩu sờ sờ mũi, nói: “Là vầy, Khương Tiểu Duy, người này tên Thanh Vũ, về sau sẽ theo ngươi, ngươi dạy hắn học chữ nhé”

Chợt hỏi: “Giờ thế nào?”

Hoàng Trung vuốt râu khàn giọng nói: “Đi gặp chủ công”

Hoàng Trung đã mở miệng, cho dù A Đẩu không tình nguyện cũng đành phải đi theo, Hoàng Trung lại nói: “Thanh Vũ theo luôn”

Bàng Thống nhịn không được nói: “Theo ta thấy…”

Hoàng Trung hừ lạnh một tiếng, Bàng Thống đành im miệng.

Lúc này Lưu Thăng mới từ trong chấn động tỉnh lại, một đám võ tướng hầu như chẳng thèm liếc mắt tới Lưu Thăng, đều vây quanh Lưu Thiện như chúng tinh nâng nguyệt tiến vào soái doanh, Lưu Thăng đành phải ngượng ngùng theo sau mọi người.

Triệu Vân vẫn im lặng nãy giờ lúc này mới nói: “Sủng nhục bất kinh mới là nguồn gốc của nam nhi lập thế”

Lưu Thăng biết câu này là dành cho mình, vội quay đầu qua cảm tạ.

A Đẩu bị cánh tay của Trương Phi khoác trên vai, đẩy vào soái trướng, trong tay vẫn còn cầm Hỗn nguyên trường sinh đan, nói: “Khoan đã! Sư phụ, cho ngươi cái này!”

Triệu Vân không biết là vật gì, mỉm cười tới nhận, nhưng Hoàng Trung lại vung tay lên, đập trúng cổ tay A Đẩu, tiên đan nhanh như chớp rớt xuống đất, lăn vào trong đám người.

“Ta thao!” A Đẩu mắng, kế tiếp vội không ngừng bò dưới chân mọi người đi nhặt, chui tới chui lui dưới gót của vô số người.

Rốt cuộc hắn cũng tìm được viên đan dược kia, đau lòng thổi rớt lớp bụi bám, cất vào, nhưng lại nghe một tiếng mắng giận dữ như sấm sét.

“Còn ra thể thống gì!” Lưu Bị vừa nhìn thấy khuyển tử liền bị tức đến độ trợn trắng hai mắt suýt nữa quy thiên.

Lưu Thiện quỳ dưới đất, ngẩng đầu lên, Lưu Thăng đứng đó, cả hai đều run bần bật, hình thành nên một sự đối lập rõ rệt.

Lưu Thăng nhìn Lưu Bị, sợ đến luống cuống, sau một hồi hai chân mềm nhũn, cũng quỳ xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.